Khi tôi
quay về phòng thị trường, các đồng nghiệp thi nhau hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Những
người làm ở phòng thị trường đều rất nhạy cảm. Ngay từ sáng sớm nay khi Trình
Lộ đứng ở cửa phòng trừng trừng nhìn tôi, họ đều cảm thấy có gì đó khác thường.
Vừa rồi sếp lại gọi tôi lên nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, điều này càng
khiến bọn họ thấy kỳ quặc.
“Các
bạn! Tôi phải chuyển đến phòng của Trình Lộ rồi!”. Tôi xem cái chết như không,
tuyên bố.
“Sao
lại thế được?!”. Mười mấy vị nam thanh nữ tú cùng trợn tròn mắt. Họ đều không
tin tôi lại từ bỏ phòng thị trường nơi tiền đồ rộng mở để chuyển phòng bản
quyền nơi vừa khô khan vừa tiền đồ xám xịt. Họ càng không tin một người có sách
lược dùng người giống Gia Cát Lượng như sếp lại vứt tôi - “cây hái ra tiền” của
phòng thị trường sang “nha môn thanh đạm” thiếu dầu thiếu mỡ.
“Đây là
sự sắp xếp của công ty, tôi cũng không còn cách nào khác”. Tôi vừa thu dọn đồ
đạc, vừa lắc đầu.
Thực ra
tôi không ghét việc phải chuyển sang phòng khác, mà ngược lại còn có chút hiếu
kỳ nữa. Chỉ có điều cứ nghĩ đến việc phải làm cấp dưới của Trình Lộ lại có cảm
giác sắp bị người khác sai bảo.
“Giám
đốc Trình của phòng bản quyền tuổi không cao, nhưng làm việc gì cũng cứng nhắc,
cậu phải cẩn thận đấy”. Một đồng nghiệp nhắc nhở tôi.
Tôi
cười, không nói gì. Cũng không hiểu sao, tôi nghĩ đến chuyện bây giờ tôi đã
sống cùng một nhà với Trình Lộ, trong lòng lại có chút thích thú. Cô nàng Trình
Lộ ở công ty thì cứ ra vẻ đứng đắn, tôi muốn xem dáng vẻ của cô ta ở nhà ra làm
sao.
Tôi
chồng tất cả đồ đạc vào rồi ôm cả đống đi về phía phòng bản quyền cách đó mười
bước chân dưới con mắt thương hại của các đồng nghiệp phòng thị trường.
Thực
ra, phòng bản quyền không có nhiều nhân viên, tính cả Trình Lộ vào cũng chỉ có
năm người. Chức danh “Giám đốc” của Trình Lộ nhìn bề ngoài thì có vẻ to lắm,
nhưng thực chất chỉ quản có bốn người.
Bản
quyền là một trong những phòng luôn được công ty coi trọng, vì thế Trình Lộ
không phải là nhân vật mà mọi người có thể coi thường. Nhất là ngoại ngữ của cô
ta, tuyệt đối thuộc trình độ hàng đầu, trước đây tuy tôi không làm ở phòng cô
ta, nhưng cũng từng tận tai nghe thấy cô ta là thủ khoa trường Đại học Ngoại
ngữ khóa 2007.
Thấy
tôi bê một đống đồ đi vào phòng làm việc, Trình Lộ ngồi tít trong cùng nhìn
tôi, lạnh lùng hứ một tiếng.
“Giám
đốc Trình, sau này xin chị chỉ giáo nhiều”. Tôi cố tình đi đến trước mặt cô ta,
chào hỏi với cung cách là người mới đến.
“Đã sắp
xếp bàn cho anh rồi đấy”. Trình Lộ lườm tôi một cái, vẻ mặt đanh thép.
“Trời
ơi, hôm nay giám đốc Trình bị trừ nửa ngày lương nhỉ”. Đột nhiên tôi nói.
Cạch.
Suýt
nữa Trình Lộ bẻ gãy chiếc bút bi trong tay. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, cố gắng
giữ vẻ lạnh lùng, hàm răng đều tăm tắp nghiến chặt lại, không nói lời nào.
“Giám
đốc Trình, hôm nay tôi phải làm gì đây?”. Tôi đặt những thứ trong lòng xuống
bàn làm việc mới của mình, hỏi Trình Lộ.
“Phân
cho anh hai cuốn sách, anh cứ đọc hết đi rồi nói tiếp. Là file điện tử, tôi đã
gửi vào máy tính anh rồi đấy”. Trình Lộ lạnh lùng nói.
Trong
phòng còn có các đồng nghiệp khác đang làm việc, tôi cũng không nhiều lời với
cô ta nữa, mở máy tính ra.
“Để
chứng minh anh rất chuyên tâm đọc sách, trước khi tan làm, anh hãy giao cho tôi
hai bài cảm nghĩ. Tất cả là hai bài, mỗi bài trên mười nghìn chữ”. Trình Lộ đột
ngột bổ sung thêm một câu.
“Cô...”.
Tôi lập tức nhìn về phía cô ta.
Cô ta
cũng không hề sợ hãi nhìn lại tôi, mắt còn trợn to hơn tôi.
Thôi bỏ
đi, chẳng qua cũng chỉ là bình luận sách thôi mà, khi còn ở phòng thị trường
tôi đã PR cho rất nhiều cuốn sách bán chạy, có bắt viết bình sách dài hơn nữa
thì tôi cũng viết được năm, mười bài trong một ngày.
Tôi
nuốt nỗi tức giận vào lòng, ngồi xuống bàn, quan sát cách bài trí văn phòng của
phòng bản quyền.
Chỗ
ngồi của tôi ngay gần Trình Lộ, sát bên cửa sổ. Vị trí của bốn nhân viên khác
trong phòng đều ở phía cửa ra vào, ở giữa là một dãy bàn dài, trên đó đặt các
loại sách gốc của nước ngoài, vừa đúng ngăn cách tôi và Trình Lộ với bốn nhân
viên còn lại.
Tôi
không biết đây là do cố ý sắp đặt hay là vốn dĩ đã như thế, nhưng bố cục này
khiến vị trí của tôi và Trình Lộ tạo thành một vùng trời riêng. Nếu bốn nhân
viên kia không dướn cổ nhìn qua bên này, chắc chắn không thể nhìn thấy tôi và
Trình Lộ đang nói gì, làm gì.
“Này,
hôm nay có cần tôi tiện đường cho quá giang về không?”. Tôi hỏi.
Hôm này
cô ta mặc áo khoác kẻ sọc có hai hàng khuy, áo sơ mi lông cừu màu xanh đậm, đeo
chiếc vòng cổ màu bạc, nói thật là rất xinh. Nhất là trong ánh nắng chan hòa,
vẻ mặt tập trung vào công việc của cô ta trông như một bức tranh.
Cô ta
không thèm để ý đến tôi, những ngón tay thon dài lật tiếp một trang sách tiếng
Anh, rồi lại ghi ghi chép chép cái gì đó vào cuốn sổ tay.
Tôi
không có hứng, cũng không định hỏi cô ta, xoay người quay mặt vào máy tính của
mình.
Trên
desktop máy tính của tôi đã có sẵn hai file với tựa đề: Văn học sử châu Âu và
Tuyển tập Tolstoy.
Cả hai
cuốn sách điện tử này đều để dạng ffile PDF, tôi mở ra xem, mỗi cuốn phải đến
hơn một nghìn trang!
“Cứ từ
từ đọc, từ từ viết, không được phép lười biếng”. Đột nhiên Trình Lộ nói.
Gương
mặt xinh đẹp của cô ta, vào giây phút này, cuối cùng cũng để lộ nụ cười đắc ý.
Tôi cố
gắng trấn tĩnh, ngồi ngay ngắn lại, vừa vặn phía sau màn hình vi tính, tránh xa
ánh mắt của cô ta.
“À, cái
máy tính của anh hôm nay vẫn chưa được nối mạng”. Trình Lộ đột ngột nói. Tôi
không nhìn thấy mặt cô ta, nhưng giọng nói của cô ta thì có thể vòng qua màn
hình máy tính lọt vào tai tôi.
“Yên
tâm đi, chỉ là hai bài bình luận sách dài mười nghìn chữ thôi chứ có gì đâu,
tôi cũng chẳng cần lên mạng để tìm tài liệu đâu”. Tôi trả lời.
Trình
Lộ không nói thêm gì nữa, ở góc này của phòng, chỉ còn tiếng lật sách sột soạt
của cô ta. Tôi cũng im lặng “nhằn” hai cuốn sách này, chìm đắm trong suy tư của
riêng mình. Rất lâu sau, Trình Lộ bất ngờ hỏi: “Anh có thật là gay không?”.
Lúc
này, đến lượt tôi phớt lờ cô ta.
“Anh
giúp tôi một việc được không?”. Thấy tôi không nói gì, Trình Lộ nói tiếp.
Tôi vẫn
phớt lờ cô ta.
Cộc,
cộc, cô ta gõ gõ bàn.
Lúc này
tôi mới xoay người, lộ mặt sau màn hình vi tính, nhìn cô ta, “Cái gì?”.
“Tuần
sau, bố mẹ tôi đến đây”. Trình Lộ nhìn tôi bằng ánh mắt phòng bị không yên tâm,
nói.
“Bố mẹ
cô đến đây thì có liên quan gì đến tôi?”. Tôi lẩm bẩm nói.
“Lần
trước tôi nói với họ tôi đã có bạn trai”. Trình Lộ nói.
“Muốn
nhờ tôi đóng giả làm bạn trai cô hả?”. Tôi giả vờ không quan tâm nói.
“Anh là
gay, tôi cũng yên tâm hơn”. Cô ta nói.
“Tại
sao?”. Tôi hỏi cô ta. Trong lòng tôi hơi tức giận, cô ta cử mở miệng ra là
“gay”, xem ra cô ta đã thực sự coi tôi là kẻ đồng tính rồi.
“Sẽ
không có hậu quả gì đâu, cùng lắm thì giả bộ ôm ấp, hôn hít nhau, tôi cũng có
thể chịu đựng được, dù sao tôi cũng coi anh là phụ nữ mà”. Trình Lộ chần chừ
một lúc, nói.
“Thật
ngại quá, tôi lại không cung cấp loại hình dịch vụ này”. Tôi trả lời.
“Anh...”.
Cô ta không ngờ tôi lại từ chối thẳng thừng như vậy, bất giác cảm thấy mất mặt.
“Xem ra
anh đúng là gay thật, tôi cố ý thử anh thôi”. Ngập ngừng vài giây, cô ta nói.
Tôi
cười lạnh lùng trong bụng, trông bộ mặt lúc đỏ lúc trắng của cô ta, tôi biết
ngay câu nói này của cô ta chỉ là cái cớ để cô ta đỡ mất mặt mà thôi.
Lập
tức, tôi cảm thấy hơi hối hận. Nếu như đồng ý đóng giả làm bạn trai cô ta, còn
có thể bỡn cợt Trình Lộ trước mặt bố mẹ cô ta, không chừng cũng vui ra trò.
“Đọc
nốt đống sách của anh đi!”. Thấy tôi nhìn cô ta như muốn xuyên thấu bí mật
trong lòng cô ta, Trình Lộ ngại quá đâm phát cáu, lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Trình
Lộ chết tiệt, cô cứ hung hăng ở công ty đi, để về nhà tôi cho cô biết tay. Tôi
lườm cô ta rồi tiếp tục giấu mặt sau màn hình máy tính, tránh xa bộ mặt thối
tha đang cau có của cô ta.
Hai
cuốn sách điện tử dài hơn nghìn trang này khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Chẳng
mấy chốc đã gần đến giờ tan sở, Trình Lộ thấy tôi chỉ ngồi đọc, cả ngày trời
rồi mà vẫn không viết lách gì, cuối cùng không chịu được, thúc giục: “Lương
Mân, anh định dậm dờ đến mấy giờ hả?”.