Tôi
ngẩng đôi mắt đờ đẫn lên, lườm cô ta một cái, rồi lại tiếp tục nhìn màn hình
dày đặc chữ.
“Còn
một tiếng nữa, để tôi xem anh viết kiểu gì”. Thấy tôi không trả lời, cô ta cũng
mất hứng, lạnh lùng buông một câu, bất mãn bĩu môi.
Tôi
đứng lên, thong thả đi tới chỗ đặt bình nước, pha một tách cà phê, rồi lại đủng
đỉnh bê tách cà phê về chỗ ngồi.
Thấy
tôi thong dong như vậy, Trình Lộ chau mày, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Hôm nay
không xong hai bài bình luận sách thì ngày mai sẽ còn giao cho anh nhiều việc
hơn. Giao việc cho anh anh không thèm làm, anh cho rằng tôi đang bỡn cợt với
anh à!”.
Cô ta
càng tức giận tôi càng đủng đỉnh.
“Vội
cái gì, vẫn chưa hết giờ làm mà”. Tôi thong thả nhấp một ngụm cà phê.
“Hứ!”.
Trình Lộ vứt bỏ công việc đang làm dở, ngả người vào thành ghế, nhìn tôi trân
trân, xem tôi giở được trò gì.
Trước
đây chỉ là vô tình gặp cô ta trong công ty thì đấu khẩu mấy câu, bây giờ mới
phát hiện hóa ra cô ta cũng rất thú vị. Tôi cầm tách cà phê, nhấp hai ngụm nữa,
rồi ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch. Bụp bụp.
Tôi tắt
cửa sổ hai cuốn sách điện tử, mở hai file word.
Trình
Lộ dịch chuyển ghế đến ngồi cạnh tôi, dằn mạnh ghế xuống, rồi ngồi xuống ngay
sau tôi, ra vẻ giám sát.
Khi
viết lách gì đó, cái mà tôi không quen nhất chính là có người ngồi sau nhìn.
Tôi ngoái đầu nhìn cô ta, cô ta hoàn toàn không có ý định rời đi.
“Giám
đốc... Trình cô lại định làm gì vậy?”. Tôi cố ý kéo dài chức danh của cô ta,
nói.
“Tôi
chỉ muốn xem anh viết được bao nhiêu thôi!”. Cô ta khoanh tay lại, dáng vẻ hoàn
toàn giống Bao Công.
Nhìn cô
ta trong khoảng cách gần, tôi phát hiện cô ta mắt phượng mày lá liễu, răng
trắng môi hồng, quả thật không xấu chút nào.
“Nhìn
gì mà nhìn!”. Cô ta nhìn tôi, chau mày lại, càng mở mắt to hơn.
“Ha
ha”. Tôi cười lạnh nhạt, quay đầu lại, chỉnh lại bộ gõ.
Tạch
tạch tạch tạch!
Tiêu
đề: “Cái nhìn về tôn giáo châu Âu thông qua văn học sử châu Âu”.
Lúc
Trình Lộ còn chưa kịp phản ứng gì thì tôi bắt đầu lách tách gõ bàn phím với tốc
độ thần sầu! Những dòng chữ chạy như bay trên màn hình, các trang tăng liên
tục.
Văn
phòng vốn dĩ yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng gõ bàn phím mạnh mẽ của tôi!
Bốn
nhân viên phòng bản quyền đáng lẽ ngồi chờ hết giờ làm, nghe thấy tiếng gõ phím
liên tục của tôi đều hiếu kỳ chạy lại xem.
Một
tiếng! Mười lăm trang! Tôi đóng cửa sổ ffile này với tốc độ hoa mắt chóng mặt,
không hề nghỉ ngơi, lại tiếp tục mở một ffile khác!
“Mười
hai nhược điểm của tác gia văn học Tolstoy”.
Loáng
cái tôi đã đánh xong tiêu đề, tiếp đó hoàn toàn không cần suy nghĩ, những ngón
tay như bay lượn, lách cách đánh những điều đang nghĩ trong đầu!
Cạch...
Tôi
đánh dấu chấm câu cuối cùng một cách mạnh mẽ, ngoái đầu nhìn chiếc đồng hồ
trong văn phòng, năm giờ năm mươi phút, còn cách giờ tan sở mười phút.
Tất cả
bốn đồng nghiệp trong phòng bản quyền đều há hốc miệng mắt đờ đẫn, hóa đá như
tượng đá khổng lồ trên đảo Phục Sinh. [Đảo Phục Sinh: là một hòn đảo ở phía nam
Thái Bình Dương thuộc Chile. Đảo nổi tiếng với gần một nghìn bức tượng đá khổng
lồ nằm rải rác quanh bờ biển (BTV)]
Như
đang thưởng thức một cuộc thi sôi động lòng người, lại như thưởng thức một buổi
diễn tấu phong ba bão táp, bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, như nhìn
người ngoài hành tinh.
Máy in
nối liền với máy tính, tự động in ra.
Tôi hít
một hơi thật sâu, cầm ba mươi trang bản thảo còn nóng hôi hổi lên, đưa cho
Trình Lộ.
Trình
Lộ cũng kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt đờ đẫn chuyển động, giật lấy ba mươi trang
bản thảo trong tay tôi, đọc lướt qua một lượt.
Lúc này
ánh nắng đã chuyển thành ánh chiều tà, phòng làm việc cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Bốn nhân viên kia đang thì thầm to nhỏ với nhau, rồi quay về chỗ của mình, thu
xếp đồ đạc, chuẩn bị tan sở về nhà.
Tôi vừa
nhẹ nhàng xoa bóp đôi tay đang tê mỏi, vừa nhìn vẻ mặt Trình Lộ đang ngồi bên
cửa sổ.
Vẻ mặt
cô ta từ lạnh lùng dần chuyển thành ngạc nhiên, cuối cùng thành chấn động.
Những điều này có thể phán đoán qua đôi đồng tử đang mở to của cô ta.
“Giám
đốc Trình, không biết chị có hài lòng về hai bài bình luận sách này không?”.
Tôi hỏi cô ta bằng giọng kính trọng chưa từng có. Lương Mân tôi được mệnh danh
là “tay đánh máy điêu luyện cho ra những cuốn sách best-seller”, không phải là
hữu danh vô thực.
“Tàm
tạm”. Trình Lộ đọc xong ba mươi trang bình luận, đặt xuống bàn, đứng dậy.
Lúc này
đã quá sáu giờ, bốn nhân viên kia đã về từ lâu rồi, cả căn phòng rộng lớn, chỉ
còn lại hai người là tôi và Trình Lộ.
“Về
cùng nhau hay gì?”. Tôi hỏi cô ta.
“Ai
thèm về cùng anh”. Trình Lộ cầm túi xách lên, trừng mắt nhìn tôi một cái, đi ra cửa.
“Cô
tưởng tôi muốn đi về cùng cô lắm hả?”. Tôi
nhanh chóng lách đến trước mặt cô ta, “Tôi không có chìa khóa”.
“Chìa
khóa nào?”. Cô ta tức giận hỏi tôi, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, “Anh không
có chìa khóa thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải tôi bảo anh đến ở! Tránh
ra!”.
“Đã vậy
ngày mai tôi viết đơn xin về phòng thị trường”. Tôi né sang một bên, chậm rãi
nói.
“Anh
muốn gì?”. Câu nói vừa rồi quả nhiên có thể làm cô ta dừng bước, bắt cô ta phải
quay đầu nhìn tôi.
“Cô
chọn tôi về phòng bản quyền, chẳng phải là để ức hiếp tôi hả? Ngày mai tôi đi
nói rõ mọi chuyện với sếp Ngô xin chuyển về phòng thị trường”.
“Anh
nghĩ tôi cũng vô vị như anh sao?”. Trình Lộ nhìn tôi chằm chằm, nói.
“Ít ra
thì cũng có một chút”. Tôi đáp.
Trình
Lộ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng thừa nhận, “Phải đấy, sao nào, hứ”.
“Tôi
cũng nói thật nhé, nếu không phải vì khoản tiền thưởng một trăm nghìn tệ, không
đời nào tôi chịu chấp nhận chuyển đến phòng cô. Tôi sẽ giữ lại quyền chuyển về
phòng thị trường bất cứ lúc nào, nhưng cô phải đưa chìa khóa cho tôi”.
Trình
Lộ đứng ở cửa phòng, trầm ngâm vài giây, đột nhiên lấy chìa khóa trong túi ra,
vứt mạnh vào ngực tôi.
Đồ đàn
bà chết tiệt, tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì à? Muốn lợi dụng năng lực
của tôi nhưng lại không muốn bỏ ra cái gì, dưới gầm trời này đâu có chuyện dễ
dàng thế?
Tôi đắc
ý lắc lắc chùm chìa khóa, huýt sáo, mặc kệ cho Trình Lộ vừa lầm bầm chửi rủa
vừa ngoan ngoãn bám gót tôi đi về phía thang máy. Chiếc BMW màu trắng nằm an
lành giữa bãi đỗ xe, sau hai tiếng tút tút, khóa xe tự động mở.
Trình
Lộ đứng bên cửa xe, không lên ngay, dường như vẫn không muốn ngồi xe của tôi
lắm.
“Đứng
đó làm gì, còn không mau lên đi”. Tôi nói với cô ta.
Cô ta
nghiến răng, cuối cùng cũng mở cửa ngồi vào trong.
“Xe
cũng sạch sẽ phết đấy chứ”. Cô ta đột ngột nói.
“Cũng
không phải xe gì xịn, chỉ e không vừa mắt xanh của giám đốc Trình. Tầm nhìn của
giám đốc Trình cao như vậy, chắc chắn phải tìm một người đàn ông lái Mercedes
chứ”. Tôi cố tình nói.
“Đại
thiên tài Lương quá khiêm tốn rồi, tôi nghe nói chiếc xe này anh mua được do
chơi cổ phiếu từ thời còn học đại học. Đáng tiếc, công tử Lương không thích phụ
nữ, quả là lãng phí mất công cụ tán gái hữu ích này”. Trình Lộ nói giọng mỉa
mai.
“Chẳng
phải giám đốc Trình cũng không thích đàn ông sao, nếu không, sao đến giờ vẫn
còn độc thân chứ. Đàn ông đều không ra thể thống gì cả”. Tôi trả lời, từ đầu
đến cuối mô phỏng lại đúng ngữ điệu của cô ta lần trước trong thang máy, đặc
biệt còn tăng thêm vẻ ai oán.
“Anh...”.
Cô ta lườm tôi, định nói gì rồi lại thôi, kết thúc cuộc đấu khẩu vô vị, quay
đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Thực ra
đôi lúc tôi cũng không hiểu sao một cô gái cả dung mạo lẫn dáng dấp đều xinh
đẹp như cô ta mà mãi vẫn chưa có người yêu. Có lẽ vì tính cách cô ta quá mạnh
mẽ, không người đàn ông nào có thể tiếp cận cô ta. Nếu không phải vì thân phận
“gay”, có lẽ tôi cũng không thể tiếp xúc với cô ta gần gũi thế.
Tôi
cũng không muốn đấu khẩu với cô ta nữa nên bật đài lên nghe.
Chiếc
xe kín mít, có hiệu quả cộng hưởng vô cùng tốt, tiếng hát của Darren Hayes,
trong thoáng chốc đã lan tỏa trong bầu không khí lạnh lẽo giữa tôi và Trình Lộ.
[Darren Haỵes: Ca sĩ, nhạc sĩ người úc gốc Anh.]
“Thật
không nhìn ra, anh cũng biết thưởng thức đấy chứ”. Nghe xong bài I miss you,
Trình Lộ nói.
“Biết
thưởng thức hơn cô”. Tôi trả lời.
“Hứ”.
Cô ta hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tôi lái
xe, xuyên qua thành phố thân quen này, thoáng cái đã đến Lam Kiều Hoa Uyển.
“Mai
tôi sẽ đánh cho anh một chùm chìa khóa, sau này không cần phải về cùng với tôi
nữa”. Lúc xuống xe, Trình Lộ quay đầu lườm tôi một cái, nói.
Cô nàng
này đúng là khác với những cô gái bình thường. Trên thế giới này không biết có
bao nhiêu cô gái mong có người lái xe đưa mình đi làm. Không những thế xe của
tôi còn là xe BMW thoải mái dễ chịu.
Tôi lắc
đầu, đi vào nhà cùng cô ta.
Phòng
khách đã được dọn dẹp ngăn nắp đâu vào đấy, còn sạch sẽ hơn lúc tôi chuyển đến
đây hôm qua. Tôi biết đây đều là công của Linh Huyên, nghĩ đến chuyện mình có
thể rời xa cái “ổ chó” bẩn thỉu bừa bãi của Đại Bính mà chuyển đến nơi sạch sẽ
thoải mái thế này, tôi thầm chúc mừng mình gặp phúc trong họa.
“Họ vẫn
chưa về, tôi đi nấu cơm”. Trình Lộ cởi áo khoác, lạnh lùng buông một câu, rồi
đi vào bếp.
Bên
trong chiếc áo khoác cô ta vốn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, eo thon vai tròn, cả
dáng người lộ rõ. Cô ta sở hữu chiều cao một mét sáu mươi tám của một người
mẫu, cho dù ở đâu cũng thu hút ánh mắt của đám đàn ông. Nhưng mặc một chiếc áo
sơ mi mỏng như vậy, để lộ thân hình cao ráo, thanh nhã thì là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy.
Trước
đây cứ nghĩ dáng cô ta không đẹp, bây giờ nhìn lại mới biết trước đây cô ta hay
mặc những bộ đồ theo phong cách bảo thủ, che lấp những đường cong trên cơ thể.
Tôi nhìn cô ta từ phía sau, thất thần sững người.
Trình
Lộ bước vào bếp, vừa đeo tạp dề vừa lấy dây chun buộc mái tóc dài lên, dường
như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người đàn ông là tôi.
Buộc
tóc đuôi ngựa khiến cô ta trông trẻ trung hơn, làm tôi choáng ngợp, ở công ty
thì tôi mãi mãi không thể nhìn thấy cảnh này.
Cô ta
xắn tay áo lên, cầm một quả ớt, thái lạch cạch. Nhìn cách đeo tạp dề và tốc độ
thái rau của cô ta, tôi đoán khả năng nấu ăn của cô ta chắc cũng không tồi.
Thật là
không ngờ một vị giám đốc lạnh lùng mạnh mẽ ở công ty lại biết vào bếp nấu
ăn... Tôi đứng ngoài phòng khách ngắm nhìn Trình Lộ trong bếp, có chút thích
thú.
Trình
Lộ hình như biết tôi đứng ở phòng khách nhìn cô ta nên quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi vội
vàng chuyển ánh nhìn theo bản năng tránh để cô ta phát giác tôi đang nhìn cô
ta.
Cho dù
thế, ánh mắt của tôi vẫn va phải ánh mắt cô ta, tôi đằng hắng mấy tiếng, mở
chiếc ti vi trong phòng khách.
Cô ta
lại hì hục thái, đột ngột dừng lại, cầm dao thái rau đi ra.
Tôi
nhìn mặt cô ta, rồi lại nhìn chiếc dao trong tay cô ta, “Cô muốn làm gì?”.
“Anh
biết không? Lần đầu tiên tôi phát hiện, hóa ra gay cũng làm người ta ghét cay
ghét đắng”. Cô ta nói.
Tôi
nhìn cô ta, không còn gì để nói.
Cô ta
cũng không nói thêm gì, cầm dao quay lại nhà bếp.
Tôi chỉ
muốn xông lên đánh cho cô ta một trận, nhưng cuối cùng cũng trấn tĩnh lại được.
Tắt ti vi đi, đang định quay về phòng mình đọc sách thì tiếng chuông điện thoại
vang lên. Trình Lộ vẫn đang tất bật trong bếp, tôi lưỡng lự vài giây, sau đó
nhấc điện thoại lên, “A lô”.
Cho dù
là bạn của cô nào trong bốn cô gái tôi đều có thể giải thích là bạn trai của
một trong ba cô còn lại.
“Anh
Lương, mọi người đều về nhà hết rồi ạ?”. Sự việc không phức tạp như tôi tưởng
tượng, đầu dây bên kia là Tô Tô.
“Ừ, bao
giờ em về?”. Nghe thấy giọng nói của cô bé, tâm trạng tôi cũng vui lên nhiều.
“À,
không có gì, em gọi điện về báo một tiếng. Hôm nay bọn em họp lớp, em không thể
về nhà ăn cơm tối, mọi người cứ ăn trước đi, không cần đợi em đâu”. Tô Tô nói
với giọng ngọt ngào từ đầu dây bên kia.
“Được,
anh biết rồi, anh sẽ chuyển lời cho mọi người”.
“Cảm ơn
anh Lương, lúc nào về em sẽ mua gì đó cho anh ăn!”. Tô Tô vui vẻ ngắt điện
thoại.
Cô bé
này đúng là trẻ con, coi tôi là chó con hay mèo con sao, lại còn mua đồ ăn cho
tôi nữa. Tôi cười, đặt điện thoại xuống.
Đúng
lúc này, chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Tôi vội
vàng nhấc ống nghe lên, “A lô”.
Đầu dây
bên kia, ngập ngừng một lát, rồi một giọng nói rõ ràng vang lên: “À, Lương
Mân”.
“Hiểu
Ngưng hả?”. Tôi hỏi.
“Là em.
Hôm nay viện em có cuộc họp, tối nay không thể về nhà ăn tối được, anh nói với
Trình Lộ một tiếng nhé”. Hiểu Ngưng nói trong điện thoại. Giọng nói của cô ấy
không hề vòng vo.
“Anh
biết rồi”. Tôi trả lời, nghĩ thầm không biết hôm nay là ngày gì mà tất cả đều
họp hành.
Cạch.
Hiểu
Ngưng đã ngắt điện thoại.
Hiểu
Ngưng đúng là lạnh lùng đến mức quá đáng, đến một câu khách sáo cũng không có.
Bốn cô gái bọn họ, người lạnh lùng thì rất lạnh lùng, người nhiệt tình thì rất
nhiệt tình, thật không hiểu sao họ lại có thể sống chung được với nhau.
Tôi đặt
điện thoại xuống, ngoái đầu nhìn Trình Lộ trong bếp, cô ta vẫn đang tất bật nấu
cơm.
Hôm nay
Linh Huyên phải phụ đạo thêm cho học sinh, chắc cũng không về nhà ăn cơm, tối
nay chỉ có tôi và Trình Lộ ăn cơm với nhau, mặt đối mặt.
Đột
nhiên tôi ý thức ra một vấn đề.
“Điện
thoại của ai thế?”. Trình Lộ bưng hai đĩa thức ăn, đi ra, hỏi.
“Hôm
nay cả Hiểu Ngưng và Tô Tô đều bận việc, không về nhà ăn cơm”. Tôi nói.
“Thế
còn Linh Huyên thì sao?”. Cô ta lại hỏi.
“Linh
Huyên phải phụ đạo cho học sinh, có lẽ cũng không về”. Tôi nhìn cô ta, nói.
Vẻ mặt
Trình Lộ bỗng tối sầm lại.
“Sao
thế? Họ có việc không về được, cũng là bất đắc dĩ thôi”. Tôi nói.
“Được
rồi, ăn cơm thôi”. Cô ta cởi tạp dề ra, không nói gì, mở nắp nồi cơm điện.
Mùi cơm
thơm nức lan tỏa khắp phòng khách, làm dạ dày tôi sôi réo.
Tôi xới
một cát cơm đầy, quay về bàn. Trình Lộ cũng ngồi xuống, cô ta chọn chỗ ngồi
cách xa tầm mắt của tôi nhất.
Trên
bàn có bốn món một canh, đều là những món ăn thông thường, nhưng mùi vị thì có
vẻ rất ngon. Thật không ngờ, về mặt này Trình Lộ cũng là một cao thủ.
Tôi ăn
một miếng cơm, lại không ngần ngại gắp một miếng nấm hương xào bắp cải cho vào
mồm.
Bỗng
nhiên thấy vị có gì đó khác thường. Cơm rất ngon, nhưng bắp cải, nấm hương...
Suýt nữa thì tôi nhổ miếng bắp cải, nấm hương đang nhai dở trong mồm ra bàn.
Trình Lộ nhìn tôi từ phía bàn bên kia, vẻ mặt đờ đẫn, hình như thấy mất mặt.
“Mùi vị
cũng được”. Tôi cố gắng nuốt miếng nấm hương bắp cải, rồi lại gắp một miếng
thịt bò xào lên ăn thử.
Tôi
nhanh chóng phát hiện thịt bò xào vẫn còn sống, một nửa màu đỏ, một nửa màu
trắng.
“Không
ngon thì có thể không ăn”. Trình Lộ nhìn tôi ánh mắt oán hận, nói.
Tôi
biết tính cách cô ta mạnh mẽ, không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu của
mình. Cho dù thế nào, tôi không muốn làm mất niềm tin về nấu nướng của một
người phụ nữ, đành cố gắng nói một câu, “Cũng được, cũng được...”.
Tôi đã
từng ăn những món ăn còn khủng khiếp hơn do Đại Bính nấu, tin chắc món ăn của
Trình Lộ không làm tôi chết vì ngộ độc.
Nghĩ
đến vừa rồi cô ta hì hục nấu ăn cho ba người Tô Tô, Hiểu Ngưng, Linh Huyên,
lòng tốt của tôi nổi lên, tự an ủi bản thân đây là do đôi khi tay nghề của cô
ta xuống cấp, nhe răng cười, vừa gắp thức ăn vừa và cơm, ăn như hổ đói.
Trình
Lộ nhìn tôi như nhìn một người ngoài hành tinh, vẻ mặt rất phức tạp.
“Ngon
lắm! Ngon lắm!”. Tôi ăn hết một bát cơm, vỗ vỗ bụng, đứng lên quay về phòng
mình.
Trình
Lộ ơi Trình Lộ, cô phải cảm ơn tôi đi, vì bảo vệ chút lòng tự tôn cuối cùng của
người phụ nữ cho cô, tôi đã phải ăn hết nửa bát thuốc độc. Nghĩ đến đây, tôi
thấy khâm phục bản thân mình vô cùng, thỉnh thoảng, mình cũng lương thiện đến
mức đáng sợ.
Nhưng,
sự khâm phục này đã tiêu tan một cách nhanh chóng. Công lực của Trình Lộ vượt
xa so với phạm vi dự toán của tôi.
Tôi nằm
trên giường nghỉ ngơi, không lâu sau đã cảm thấy bụng mình như bị thủng một lỗ,
càng lúc càng đau, đi ra phòng khách, đang định hỏi cô ta về “liều thuốc thần
tiên thiết yếu khi đi du lịch” thì thấy cô ta đang lặng lẽ thu dọn đống bát
đĩa, bát cơm của cô ta, hình như chưa được động đến chút nào.
“Này,
cô không ăn hả?”. Tôi hỏi cô ta.
Cô ta
lườm tôi một cái, không nói gì.
“Thực
ra nấu cũng tạm được mà”. Tôi nói.
“Anh
mỉa mai tôi, đúng không?”. Cô ta nhìn tôi cứ như chính tôi là người nấu những
món ăn khó nuốt đó.
Đúng là
có lòng tốt không được báo đáp, suýt nữa tôi đã đổi cả tính mạng của mình...
“Không ngon thì cử nói thẳng ra, không cần phải giả bộ ăn hết một nửa”. Trình
Lộ nói tiếp.
“Tôi...”.
Tôi tức đến mức không nói được lời nào.
Coi như
hôm nay đầu óc tôi có vấn đề, đối tốt với cô ta một lần! Sau này tôi sẽ không
bao giờ làm việc tốt này nữa.
Tôi
quay người đi về phòng, đóng cửa lại, lục khắp tủ tìm thuốc đau bụng. Nào ngờ
lần này những thứ tôi chuyển đến ngoài sách ra là quần áo, hoàn toàn không có
những dược phẩm thiết yếu.
Tôi lại
không muốn bảo Trình Lộ lấy thuốc cho, chỉ hận bản thân vừa rồi tự gây ác nghiệt,
đành nằm trên giường xoa bụng liên tục.
Không
biết bao lâu đã trôi qua, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Vào
đi”. Tôi cứ nghĩ là Trình Lộ phát hiện ra, đến để xin lỗi, lạnh lùng hét lên.
Cửa mở,
không phải Trình Lộ mà là Linh Huyên.
“Anh
không sao chứ?”. Linh Huyên đi thẳng đến bên giường tôi, dịu dàng hỏi.
“Vẫn
ổn, chỉ đau bụng chút thôi. Em về lúc nào vậy?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Em vừa
về”.
“Phụ
đạo cho học sinh hả?”.
“Suỵt”.
Linh Huyên lấy tay bịt miệng tôi lại, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ hối lỗi,
“Xin lỗi, không phải em đi phụ đạo cho học sinh đâu”.
“Vậy em
làm gì thế?”. Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy.
“Chỉ đi
dạo loanh quanh thôi, không dám về nhà ngay”. Linh Huyên nói nhỏ.
“Là
vì...”. Dường như tôi đã hiểu ra, “Món ăn của Trình Lộ?”.
Linh
Huyên ngượng ngùng gật đầu, rồi quay lại nhìn cửa phòng như sự bị Trình Lộ nghe
thấy.
“Sao em
không nói trước với anh?”. Tôi nói giọng trách móc.
“Em đâu
biết anh lại ăn nhiều như vậy”. Linh Huyên chìa tay ra, nhẹ nhàng xoa lên bụng
tôi mấy cái, hỏi đầy quan tâm, “Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”.
Bàn tay
cô ấy rất mềm mại, động tác lại dịu dàng, không những không làm tôi bớt đau mà
còn làm tôi sởn da gà. Tôi vội nắm lấy cổ tay cô ấy, “Không sao nữa rồi”.
“Đúng
rồi, sao em biết anh ăn hết một nửa?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Lộ Lộ
nói cho em biết”. Cô ấy cười, khẽ lắc đầu, sự dịu dàng chí mạng trong ánh mắt
như khiến người khác hiểu lầm.
“Cô ta
nấu ăn dở như vậy, sao em không dạy?”. Tôi nói.
“Haizz,
có lẽ em không nên miễn cưỡng dạy cậu ấy. về khoản này đúng là cậu ấy không có
năng khiếu, em đã dạy suốt hai năm rồi đấy chứ”. Linh Huyên nói.
“Hai
năm!”. Suýt nữa thì tôi nhảy từ trên giường xuống.
“Đúng
vậy, em dạy cậu ấy hai năm rồi. Trước đây làm phụ bếp cho em, đứng xem em nấu.
Bắt đầu từ tuần trước, em mới để cho cậu ấy tự nấu một mình”. Linh Huyên gật
gật đầu, nói.
“Sau đó
nhờ kinh nghiệm tuần trước, mọi người mới không dám ăn thức ăn do cô ta nấu
nữa, đúng không?”. Tôi hỏi.
Nghe
tôi nói vậy, Linh Huyên đỏ bừng mặt, gương mặt có một vẻ quyến rũ nhẹ nhàng. Có
lẽ cô ấy thấy ngại vì đồ đệ ngốc nghếch của mình.
“Rất
xin lỗi anh, nếu biết trước thì em đã nói chân tướng cho anh rồi. Em chỉ không
ngờ anh lại ăn nhiều thế”. Linh Huyên nắm tay tôi, vuốt ve, vô cùng ngượng
ngập.
“Thôi
bỏ đi. Em cũng không muốn cô ta khó xử nên mới nói dối là phụ đạo cho học
sinh”. Thấy cô ấy dịu dàng như vậy tôi cũng không nỡ trách móc.
“Anh
nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước ấm vào”. Linh Huyên sờ trán tôi, rồi đột nhiên
cúi người xuống ôm lấy tôi, tỏ ý an ủi.
Cơ thể
mềm mại của cô ấy đầy dịu dàng, mùi hương thanh nhã của mái tóc phả vào mặt
tôi, hai mắt nhắm lại, như truyền tình thương cho tôi.
Cái ôm
kéo dài ba giây, rồi cô ấy đứng lên, cười với tôi, từ từ rời khỏi phòng.
Tôi
ngây ngất nhìn cô ấy, không biết phải phản ứng thế nào. Tôi là một người đàn
ông thực sự, nhưng lúc này lại bị coi là “chị em tốt” của cô ấy...
“Lương
Mân, anh rất có trách nhiệm đàn ông”. Khi đi ra cửa, đột nhiên cô ấy quay đầu
nói một câu.
Tôi
biết cô ấy đang nói đến chuyện tôi cố gắng chịu đựng ăn chỗ đồ ăn dở tệ của
Trình Lộ, nhưng nghĩ một lúc lại thấy câu nói này hơi khó hiểu.
Có
trách nhiệm đàn ông... Tôi thưởng thức năm tiếng này, phát hiện hóa ra trong
mắt của bọn Linh Huyên, gay không đồng nghĩa với cái mác phụ nữ.
Cộc
cộc. Bên ngoài phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời
vào”. Tôi nói.
Hiểu Ngưng
trong bộ đồ ngủ màu xanh đứng trước cửa, nhìn tôi bằng đôi mắt xinh đẹp. Sở hữu
thân hình với số đo ba vòng 88, 62, 90 quả nhiên vô cùng cuốn hút. Mái tóc đen
bóng, mượt mà, da mặt trắng ngần như trứng gà bóc, chắc chắn cô ấy vừa mới tắm
xong. Cô ấy đi dép lê và mặc quần ngủ đến đầu gối, những phần lộ ra, từ mắt cá
chân đến cẳng chân đều rất đẹp, nhìn dáng vẻ lúc này của cô ấy chẳng khác nào
một tác phẩm nghệ thuật.
“Sao
vậy?”. Tôi nhìn cô ấy, kìm nén những tà niệm trong đầu, hít một hơi thật sâu,
hỏi. Cô ấy tiến đến gần, chìa ra một lọ thuốc từ sau lưng, để trên mặt tủ đầu
giường tôi. Sau đó lại lặng lẽ đi về phía cửa.
“Hiểu
Ngưng!”. Tôi gọi cô ấy lại.
Cô ấy
quay nửa người lại, nhìn tôi.
Chính
vì cô ấy chỉ quay nửa người, tôi nhìn thấy những đường cong nghiêng của cô ấy,
vội vàng hít sâu.
Cô ấy
chớp mắt, tiếp tục nhìn tôi, đợi câu tiếp theo của tôi.
“Cảm ơn
em”. Tôi khẽ nói.
“Hôm
nay anh làm rất tốt”. Cô ấy quý chữ như vàng, nói ra sáu tiếng rồi đi ra.
Tôi
quay đầu nhìn lọ thuốc trên tủ, bất giác mỉm cười. Trên lọ có dán một miếng
giấy nhỏ với nét chữ rất đẹp: uống vào buổi tối, mỗi lần uống ba viên.
Trực
giác cho tôi biết, Hiểu Ngưng chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng.
Rốt
cuộc là tôi đang đau đớn hay đang hạnh phúc đây... Tôi xoa bóp cái bụng vẫn
đang đau âm ỉ, tự hỏi bản thân.
“Tèn
tén ten!”. Đúng lúc tôi đang mê man, Tô Tô tay cầm một túi đồ to mở cửa nhảy
vào phòng tôi mà không báo trước.
Cô bé
“bước ra sân khấu”, ôm một đống đồ ăn mua từ siêu thị về, vui vẻ nhảy lên
giường tôi.
Giường
tôi rung lên, đống đồ trong tay Tô Tô rơi xuống giường, cô bé cười ha ha, tiến
sát mặt tôi, “Anh Lương, anh đói rồi chứ?”.
“Không
đói, chỉ hơi đau bụng thôi”. Tôi nhìn cô bé, hoàn toàn bất lực.
“Anh...”.
Tô Tô kinh ngạc há hốc miệng, “Ăn hết chỗ đồ ăn chị Lộ Lộ nấu rồi ư?”.
“Cũng
chưa ăn hết sạch, chỉ ăn già nửa”. Tôi ngồi dậy, nhìn cô bé Tô Tô hoạt bát như
chú thỏ con, cười. Bụng vẫn còn đau, nhưng trông thấy Tô Tô, cơ thể tôi như
được đưa ra ánh sáng, tinh thần đã phấn chấn hơn.
“Em cứ
nghĩ anh sẽ không ăn thức ăn do chị Lộ Lộ nấu cơ!”. Tô Tô nhìn tôi vẻ trách
móc, “Anh ngốc quá, nếu đã không ngon, ăn khách sáo vài miếng thôi là được rồi.
À, chắc anh sợ chị Lộ Lộ bị tổn thương”.
Tôi lắc
đầu cười, “Không phải. Con người anh, không làm không nói”.
“Thế
nào là không làm không nói?”. Tô Tô mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn tôi. Khuôn mặt
cô bé xinh xắn, dáng người nhanh nhẹn, đáng quý hơn tất cả là sự thuần khiết,
không giả tạo, cho dù đứng giữa một biển mỹ nữ của Hoa Thương thì cũng thuộc
hàng hoa khôi của học viện.
Nhìn
ánh mắt sáng long lanh của cô bé, tôi giải thích: “Có nghĩa là, nếu anh không
động tay làm thì sẽ không bình luận xem người đó làm thế nào. Bản thân không tự
làm còn đi nói người ta chỗ này không tốt chỗ kia không hay, chẳng có chút
phong độ nào cả”.
“Vì thế
tuy đồ ăn chị Lộ Lộ nấu không ngon nhưng anh vẫn có thể ăn hết một nửa ư?”. Tô
Tô trợn tròn mắt, nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu gì.
“Ừ”.
Tôi gật gật đầu.
Tô Tô
nhìn tôi bằng ánh mắt thán phục.
“Anh
Lương, nếu không phải anh không thích phụ nữ, nhất định sẽ là một người đàn ông
tuyệt vời”. Tiếp đó, Tô Tô nói.
Tuy đây
là một câu khen ngợi, nhưng không hiểu sao nghe xong tôi cảm thấy hơi khó chịu.
“Còn em
thì sao? Hôm nay họp lớp thật hay là không dám về nhà ăn cơm Trình Lộ nấu?”.
Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Tô, hỏi.
Tô Tô
cười hì hì, xê dịch về phía tôi, “Tuần trước đã bị hành rồi, tuần này em không
dám thử nữa. Hôm nay chắc chị Linh Huyên và chị Hiểu Ngưng cũng không dám về
nhà đúng không?”.
“Ừ, ba
người bọn em là xấu tính nhất, để một mình anh ăn đồ cô ta nấu”. Tôi giơ tay ra
dí dí vào chiếc mũi nhỏ của Tô Tô, mỉm cười, nói.
“Được
rồi, anh đừng tức giận nữa”. Cô bé nhặt một gói khoai tây trên giường lên, bóc
ra, rồi cọ sát vào người tôi như một chú mèo con, từ từ sà vào lòng tôi, dựa
vào một cách thoải mái, móc một miếng khoai tây nhét vào miệng tôi.
“Tô Tô,
em đè lên người anh rồi”. Tôi nhắc nhở cô bé.
“Thì cứ
để em dựa vào anh”. Cô bé nũng nịu nói một câu, rồi đột nhiên xoay đầu nhìn
tôi, “Anh Lương, em có thể hỏi anh một câu được không?”.
“Câu
gì?”. Tôi vừa dùng hai tay đỡ lưng cô bé, vừa ngửi mùi thơm trên mái tóc, vừa
nhìn đôi mắt long lanh của cô bé, nói.
Cô bé
xinh đẹp như vậy, tuy nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nhưng cũng đủ để hớp hồn người
khác.
“Giả dụ
anh thích phụ nữ, anh có thích chị Lộ Lộ không?”. Cô bé nhìn tôi chằm chằm,
miệng khẽ mỉm cười, có chút tinh ranh.
“Tại
sao em lại hỏi anh câu này?”. Tôi hỏi cô bé.
“Hì
hì”. Tô Tô cười tinh nghịch, “Trước đây em cứ có cảm giác chị Lộ Lộ hơi thích
anh đấy”.
“Em còn
chưa gặp anh thì làm sao mà biết được”. Tôi nói.
Bị cơ
thể mềm mại yếu ớt của cô bé dựa vào, không hiểu sao, tôi lại có chút lưu luyến
không nỡ rời, nên không đẩy cô bé ra. Tương lai nếu công khai chuyện tôi không
phải là gay, không biết họ sẽ nghĩ thế nào, nhất là Tô Tô, chắc chắn sẽ nghĩ là
tôi lừa cô bé.
Những
thứ mềm mại là những thứ dễ mắc nghiện, bây giờ tôi không cách nào nói rõ tất
cả với Tô Tô. Mà cho dù tôi có nói ra, cô bé cũng sẽ không tin.
“Trước
đây đúng là em chưa từng gặp anh thật, nhưng chị Lộ Lộ rất hay nhắc đến anh”.
Tô Tô nói, sau đó thoải mái nuốt một miếng khoai tây, rồi lại nhét một miếng
khoai tây vào mồm tôi.
“Cô ta
nói thế nào?”. Tôi hỏi Tô Tô.
“Chị ấy
nói ở công ty có một tên khốn suốt ngày gây sự với chị ấy, lần nào cũng chỉ
muốn ném hắn ta từ tầng sáu xuống tầng một”. Tô Tô vừa nói, vừa bóc một túi
thức ăn khác, nhét một miếng Sa Kỳ Mã vào tay tôi.
Tô Tô
tựa lên ngực tôi, không hề cảnh giác đề phòng, hoàn toàn coi tôi là một tấm tựa
lưng bằng người.
“Như
thế cũng gọi là thích anh hả?”. Tôi kinh ngạc hỏi cô bé.
“Em còn
chưa nói hết mà”. Tô Tô há miệng, cho một chiếc bánh trứng vào, rồi tiếp tục
nói: “Nhưng mỗi lần chị Lộ Lộ đều nói, tên khốn này rất có năng lực, có muốn
cũng không làm gì được hắn ta”.
Hả?
Không ngờ hóa ra Trình Lộ cũng thừa nhận thực lực của tôi.
Trong
lòng tôi không kìm nén được sự đắc ý.
“Chị Lộ
Lộ là người rất khó tính, đặc biệt là đối với đàn ông. Vì thế chị ấy có thể
khen anh là không dễ dàng đâu”. Tô Tô xoay đầu nhìn tôi, nói. Miệng cô bé tỏa
ra mùi thơm của bánh trứng, làm người ta chỉ muốn lại gần mút một miếng.
“Anh
Lương, anh cũng ăn một cái nhé”. Tô Tô cầm một cái bánh trứng khác, tự tay nhét
vào miệng tôi.
“Em ấy
hả, bữa tối thì không chịu ăn lại chui vào phòng anh ăn mấy thứ đồ ăn vặt này
hả?”. Tôi vỗ nhẹ lên đầu cô bé, nói.
“Cái
gì, là em nhớ anh chứ bộ. Em cứ nghĩ tối nay nhất định anh ăn rất ít nên mới
mua riêng cho anh rất nhiều đồ ăn”. Tô Tô giả bộ tức giận, bĩu bĩu môi, trông
vô cùng đáng yêu.
“Ăn vặt
thế này, em không sự béo hả?”. Tôi nhìn cô công chúa bé nhỏ với cơ thể xinh đẹp
trong lòng, trêu đùa. Nếu không vì tôi lớn hơn cô bé mấy tuổi, ôm một người đẹp
trong lòng như vậy, chắc chắn tôi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ.
“Em rất
thích ăn mấy thứ này, nhưng mãi mà không béo lên được”. Tô Tô đắc ý cười, dường
như đang khoe khoang dáng người mình.
“Đúng
rồi, anh thấy trong mấy người bọn em, dáng người của ai chuẩn nhất?”. Đột nhiên
Tô Tô hỏi tôi, một cô nữ sinh lắm chuyện điển hình.
“Tất cả
đều rất chuẩn”. Tôi giả bộ ngớ ngẩn, nói.
“Nhất
định phải chọn ra một người!”. Tô Tô ngẩng đầu nhìn tôi, lấy tay nhéo cằm tôi
một cái.
Chắc là
vì không phòng bị nên cô bé rất thân mật với tôi. Nhưng, với tính cách của Tô
Tô, tôi có thể tưởng tượng, cô bé rất dễ sống chung với các chị em. Đổi lại, có
ai mà không thích sống với một cô bé nhí nhảnh thế này chứ.
Cô bé
sống cùng với một tên đồng tính suốt hai năm, nên không hề sự những người đàn
ông đồng tính, chỉ cần hợp tính nhau thì có thể hòa hợp rất nhanh. Quan trọng
nhất là, chính vì cô bé tin chắc tôi là một tên đồng tính không hơn không kém,
cho dù lần trước tôi đã giải thích rồi mà cô bé vẫn không chịu tin.
“Tô Tô,
còn chưa về phòng ngủ đi hả? Ngày mai em còn phải đi học đấy”. Bên ngoài vang
lên giọng nói của Linh Huyên.
Tô Tô
lè lưỡi về phía tôi, lêu lêu mấy cái, rồi luồn ra khỏi ngực tôi, nhảy xuống
giường.
“Anh
Lương, em về phòng đây, hôm nay còn có mấy bài tập phải làm nữa”. Nói đến đây,
cô bé chỉ về phía cửa, nói đùa: “Cứ ngồi mãi trong này, chị Linh Huyên ghen thì
chết”.
“Được
rồi, về đi”. Tôi nhìn cô bé, mỉm cười, nói.
“Em để
lại tất cả cho anh ăn, đừng để bị đói đấy”. Tô Tô cầm lấy mấy ngón tay tôi, rồi
nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Linh
Huyên bước vào, nói: “Anh cũng mau đi ngủ sớm đi”.
Cô ấy
đã thay sang bộ đồ ngủ màu trắng, chắc là vừa từ nhà tắm ra. Làn da thoắt ẩn
thoắt hiện, khiến người ta trào dâng sóng lòng.
Tôi
cười, gật đầu với cô ấy.
Linh
Huyên quay người, còn tiện tay đóng luôn cửa cho tôi. Tôi nhìn giường đầy thức
ăn, sờ lên ngực vẫn còn vương lại chút hơi ấm, cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng,
tôi lắc đầu cười.