Mỗi
buổi sáng, có thể nhìn thấy bốn mỹ nữ lượn đi lượn lại trước mặt chắc chắn là
điều mơ ước của tất cả những người đàn ông. Cảnh tưởng mãi mãi chỉ có thể xuất
hiện trong giấc mơ giờ đây đã trở thành hiện thực sờ sờ trong cuộc sống của
tôi.
“Anh
Lương, anh dậy rồi hả?”. Cùng lúc tôi mắt nhắm mắt mở từ phòng mình đi ra thì
Tô Tô với gương mặt luôn rạng rỡ ánh hào quang đã đứng trong phòng khách chào
hỏi tôi với vẻ mặt thích thú.
Hôm nay
cô bé mặc áo len có thêu hoa màu nâu, phối hợp với kiểu áo sơ mi kẻ ca rô đang
rất thịnh hành năm nay, trông rất ưa nhìn, đồng thời cũng thể hiện khí chất của
một bông hoa trong học viện. Áo sơ mi dáng dài càng làm tôn lên thân hình cao
ráo, đáng yêu của cô bé, hơn nữa, vạt áo dài trông khá giống một chiếc váy
ngắn. Chiếc quần bò và đôi bốt khiến cô bé trông vô cùng ngọt ngào, xinh xắn.
Trong
học viện chắc chắn có không ít nam sinh yêu thầm hoặc theo đuổi Tô Tô.
“Tô Tô,
hôm nay em cũng dậy sớm nhỉ”. Tôi ngáp một cái, hỏi. Bụng vẫn râm rẩm đau,
nhưng tối qua đã uống thuốc Hiểu Ngưng đưa nên cũng đỡ hơn nhiều rồi.
“Dạ,
sáng nay em có tiết mà. Tiết học lúc tám giờ”. Tô Tô vừa trả lời vừa uống sữa
nóng, khóe miệng vẫn còn đầy sữa trắng, trông giống như một con vật bé nhỏ,
ngốc nghếch, vô cùng đáng yêu.
Còn ba
người khác cũng đang tự chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình. Linh Huyên tự làm
hamburger, Hiểu Ngưng luộc trứng gà, lặng lẽ nhìn ngọn lửa. Trình Lộ thì đứng
sau Linh Huyên, khẩn cầu Linh Huyên làm cho cô ta một cái.
“Anh
Lương, bữa sáng bọn em đều tự giải quyết”. Thấy tôi đứng bất động, Tô Tô nói
với tôi.
“Anh
đến chỗ công ty mua cái gì đó ăn cũng được”. Tôi gật đầu, nói.
“Anh ăn
phần của em đi!”. Tô Tô kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, bẻ chiếc bánh mỳ làm đôi
chia cho tôi một nửa, rồi đổ một nửa sữa ra, đẩy qua trước mặt tôi.
Tôi
nhìn cô bé, “Tô Tô, thế thì em sẽ đói đấy”.
“Không
vấn đề gì, em đến trường lại mua đồ ăn tiếp, nhà ăn trường em có rất nhiều đồ
ăn ngon. À, trước đây anh Lương cũng là sinh viên trường Hoa Thương (tên gọi
tắt của Học viện Thương mại Hoa Đông), chắc anh cũng biết điều này chứ”.
“Hà hà,
không biết bây giờ trình độ nhà ăn của Hoa Thương có giảm sút không. Ngày trước
quả thực là vừa ngon vừa rẻ, sinh viên các trường xung quanh đều đến trường ta
ăn”. Tôi nói, cảm giác hơi nhớ nhung cuộc sống sinh viên đã lủi xa một năm. Tôi
nhớ hồi đó, Đại Bính học trường Đại học Bình Hải cách đó một con đường ngày nào
cũng chạy sang trường tôi ăn, một mặt là để ngắm gái đẹp, mặt khác là để tôi
mời cậu ta ra nhà ăn.
“Anh
Lương, anh có nghĩ đến việc về thăm trường không?”. Đột nhiên Tô Tô hỏi tôi.
“Đã tốt
nghiệp rồi, còn quay về làm gì nữa”. Tôi cười lắc đầu.
“Dạ...”.
Tô Tô kéo dài giọng, hơi cúi đầu, không biết đang toan tính điều gì.
Lúc
này, Hiểu Ngưng, Linh Huyên và Trình Lộ đều đã làm xong đồ ăn sáng, lần lượt
kéo đến quây xung quanh bàn ăn.
Linh
Huyên cười với tôi, coi như là chào hỏi. Hiểu Ngưng cũng nhìn tôi, tuy không
nói gì, nhưng ánh mắt như đang thăm hỏi tôi xem tối qua tôi đã uống thuốc chưa.
Thế nên tôi cũng dùng ánh mắt giao lưu với cô ấy, khẽ gật đầu, biểu thị bụng
tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Cái cách dùng ánh mắt mà có thể giao lưu một cách
thuận lợi, người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi. Nụ cười của Hiểu Ngưng
thoáng qua trên khóe môi, chỉ trong chốc lát, không biết cô ấy vui vì tôi có
thể tương thông về tâm hồn với cô ấy, hay là yên tâm vì tôi đã ngoan ngoãn uống
thuốc theo sự chỉ dẫn.
Trong
bọn họ, chỉ có sắc mặt của Trình Lộ là không được tươi tắn lắm. Nhưng, không ai
nhắc đến chuyện tối qua.
“À, anh
Lương, tối qua anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu nhé!”. Tô Tô đang nói
chuyện vui vẻ với Linh Huyên, bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, nói.
“Câu
hỏi gì?”. Tôi hỏi Tô Tô.
Tô Tô
cười gian xảo, “Anh thấy trong chị Linh Huyên, chị Trình Lộ và chị Hiểu Ngưng,
dáng người của ai chuẩn nhất?”.
Nghe Tô
Tô hỏi như vậy, Linh Huyên, Trình Lộ và Hiểu Ngưng đều cùng lúc ngừng các chủ
đề đang nói lại, nhìn tôi.
“Tô Tô,
tối qua em hỏi anh là trong cả bốn người cơ mà”. Tôi nói.
“Ôi
dào, dáng người em thì không bằng các chị ấy đâu, anh cứ loại trừ em đi”. Tô Tô
nhìn tôi ánh mắt đầy hy vọng, “Anh mau nói đi, anh thấy dáng người của chị nào
chuẩn nhất”.
Linh
Huyên, Hiểu Ngưng và Trình Lộ đều nhìn tôi, có vẻ như rất quan tâm đến câu trả
lời của tôi. Rõ ràng Tô Tô không coi tôi là đàn ông nên mới hỏi tôi về chuyện
dáng người của ba cô gái ngay trước mặt họ. Có lẽ cô bé nghĩ rằng, đây chỉ là
một câu bình luận giữa “chị em” với nhau, chứ không phải là của một người đàn
ông về phụ nữ.
“Dáng
người cái gì chứ, cứ căn cứ vào chiều cao, rất khó phán đoán”. Tôi cứng đầu,
nói.
“Thế
anh thấy chị nào xinh nhất”. Tô Tô không chịu bỏ qua, lại truy hỏi thêm một
câu.
Tôi khẽ
hít một hơi, thật sự không biết trả lời ra làm sao. về Trình Lộ thì không vấn
đề gì, nhưng còn Hiểu Ngưng và Linh Huyên đều đối xử rất tốt với tôi, tôi bảo
ai xinh đều có thể khiến cho người kia cảm thấy không vui.
“Anh
Lương, chán anh quá”. Tô Tô bất mãn bĩu môi, sau đó nhìn Trình Lộ bằng ánh mắt
ngưỡng mộ, “Em luôn thấy chị Lộ Lộ xinh nhất, người vừa cao, dáng lại chuẩn, em
mà cao bằng chị ý thì tốt biết mấy”.
Nghe cô
bé nói vậy, tôi lập tức quan sát nét mặt của Linh Huyên và Hiểu Ngưng, thấy họ
không hề có vẻ gì là không vui, chỉ dịu dàng nhìn Tô Tô, cười.
“Nếu
cho chị chọn thì Linh Huyên là xinh nhất, vừa dịu dàng lại vừa biết chăm sóc
người khác, đàn ông đều thích kiểu phụ nữ như vậy”. Trình Lộ nói.
“Hiểu
Ngưng mới hay, đàn ông đều thích những cô gái yên lặng một chút. Người như tớ,
làm bạn gái rồi họ lại bảo tớ lắm điều”. Linh Huyên nói.
Hiểu
Ngưng lắc lắc đầu, “Tô Tô là xinh nhất. Vừa trẻ trung, vừa đáng yêu...”.
“Nói cứ
như mình không còn trẻ nữa ý”. Hiểu Ngưng chưa nói hết câu, ba người còn lại đã
lập tức ngắt lời cô ấy.
Trên
thực tế, chỉ có Linh Huyên và Trình Lộ là trông có vẻ đã đi làm rồi. Còn Hiểu
Ngưng, cho dù là cách ăn mặc hay dáng vẻ đều giống sinh viên còn đang đi học.
Chắc tại cô ấy làm việc trong viện nghiên cứu, ít phải tiếp xúc với xã hội nên
mới thế.
“Được
rồi, không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi”. Tô Tô nuốt miếng bánh cuối
cùng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói.
Bọn họ
đều tỏ vẻ đồng ý, lũ lượt đứng dậy mặc quần áo.
Ding.
Trình Lộ ném một chiếc chìa khóa xuống bàn trước mặt tôi.
“Đây là
cái gì vậy?”. Tôi hỏi cô ta.
“Thừa
lời, đương nhiên là chìa khóa nhà. Tôi không muốn ngày nào cũng đi làm rồi lại
về nhà cùng với anh”. Trình Lộ liếc xéo tôi một cái, nói.
“Thế
còn chìa khóa phòng tôi đâu?”. Tôi lườm trả cô ta, nhặt chiếc chìa khóa lên hỏi
cô ta.
“Còn
đòi chìa khóa phòng cái gì nữa, đều là con gái với nhau cả, cũng quen nhau cả
rồi, còn phải khóa cửa nữa sao?”. Trình Lộ kéo dài câu sau, đặc biệt nhấn mạnh
vào hai tiếng “con gái”.
“Tôi là
đàn ông”. Tôi nhấn mạnh.
“Không
có gì khác con gái cả”. Trình Lộ cầm túi xách của cô ta lên, đi ra cửa.
Đồ đàn
bà thối tha. Tôi thầm chửi rủa trong lòng, móc chìa khóa nhà vào cùng với chìa
khóa xe, cũng đi ra cửa đi giày.
“Anh
Lương Mân, nhớ tối về nhà nấu cơm”. Linh Huyên đang đứng trong phòng khách nhắc
nhở tôi.
“Ha,
anh Lương nấu cơm, mong đợi quá”. Tô Tô đứng bên cạnh Linh Huyên, mắt sáng long
lanh.
“Ừ...
anh sẽ tranh thủ về nhà sớm”. Tôi vỗ vỗ trán, đi giày vào, ra trước.
Tôi ra
khỏi nhà, thấy Trình Lộ đã đi rất xa, hơn thế trạm dừng xe bus ở cổng phía nam
khu nhà.
“Này,
cô không ngồi xe cùng đi à?”. Tôi gọi với theo cô ta.
“Chìa
khóa đã đưa cho anh rồi, chúng ta không ai nợ ai!”. Trình Lộ quay đầu nói một
câu, rồi tiếp tục đi về phía trạm xe bus.
Tôi
nghĩ như thế cũng tốt, tránh để người khác nhìn thấy tôi và cô ta đi làm cùng
nhau. Trình Lộ chết tiệt, BMW êm ái thì không ngồi, cứ nằng nặc chen chúc trong
xe bus, trong lúc tôi đang thầm rủa cô ta ngu ngốc thì cũng không thể không
khâm phục cô ta không tham lam những cái lợi nhỏ nhặt.
“Anh
Lương, hóa ra anh còn có BMW nữa cơ à! Hay là anh chở bọn em đi một đoạn đi!”.
Đúng
lúc này, Tô Tô từ trong nhà đuổi theo ra, chốc lát đã ôm lấy khuỷu tay tôi một
cách thân mật, nở nụ cười ngọt ngào, nói.
“Tô Tô,
anh Lương Mân còn phải đi làm nữa”. Linh Huyên đi ra cùng Tô Tô, khuyên nhủ.
“Haizz,
được rồi”. Tô Tô tỏ vẻ tiếc nuối. Khác với Trình Lộ, Tô Tô lại có cách nghĩ
“tham cái lợi nhỏ”.
“Để một
người con trai lái BMW chở em đi học, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào
đây?”. Linh Huyên lại tiếp tục giáo huấn Tô Tô.
“Nhưng
mà... em lại không coi anh Lương là con trai...”. Tô Tô dẩu môi, tỏ vẻ oan ức.
Lời này của cô bé làm tôi khóc không nổi, cười không xong.
“Nhưng
người khác không biết”. Linh Huyên lườm Tô Tô, nói.
Tô Tô
hơi bất mãn, “Chị Linh Huyên cũng thật là, từ lúc anh Lương chuyển đến đây, lúc
nào chị cũng bảo vệ anh ấy”.
“Chị
đâu có...”. Mặt Linh Huyên thoáng ửng hồng, giả bộ giơ tay nhéo tai Tô Tô, Tô
Tô lập tức cười hì hì tránh né.
Lúc
này, một chiếc váy liền thân có hình hoa văn trang nhã lướt đến trước mặt tôi.
Là Hiểu Ngưng.
“Đưa em
đến viện nghiên cứu với, cùng đường mà”. Cô ấy nhẹ nhàng nói.
Khi cô
ấy mặc chiếc váy màu lạnh có vạt viền ren này, trông rất ra dáng phụ nữ. Thiết
kế eo cao, càng làm lộ rõ những đường cong trên cơ thể cô ấy, bên trong lại mặc
chiếc áo ba lỗ cao cổ, không chỉ có cảm giác đang là mùa xuân, mà nhìn cũng rất
đáng yêu.
Hiểu
Ngưng có gương mặt rất học sinh, giây phút này, một chiếc váy liền đơn giản đã
làm tôn lên cả vẻ đẹp phụ nữ và vẻ đẹp con gái của cô ấy một cách hoàn mỹ.
“Oa!
Hôm nay chị Hiểu Ngưng mặc đẹp quá!”. Tô Tô không ồn ào với Linh Huyên nữa,
nhìn Hiểu Ngưng, ngạc nhiên, thích thú nói.
“Hiểu
Ngưng từ trước đến nay vẫn xinh đẹp mà”. Linh Huyên đính chính lại câu nói của
Tô Tô, sau đó cũng ngắm nhìn Hiểu Ngưng, “Đây chính là chiếc váy tớ chọn cho
cậu tháng trước, tớ đã nói là rất đẹp mà, cậu còn ngại không dám mặc. Nói thật
đi, hôm nay mặc cho ai ngắm hả?”.
Đôi mắt
sáng long lanh của Hiểu Ngưng nhảy nhót một chút, mấp máy miệng, “Dạo này thời
tiết cũng ấm dần lên rồi, đương nhiên có thể lấy ra mặc mà”.
“A! Chị
Hiểu Ngưng nhất định là đã yêu ai đó rồi!”. Tô Tô hét toáng lên.
“Đừng
có nói bậy”. Hiểu Ngưng dịu dàng lườm Tô Tô một cái, rồi quay người nhìn tôi,
“Đưa em đến viện nghiên cứu nhé, tiện đường mà”.
“Ừ”.
Tôi nhìn Hiểu Ngưng thanh tú, gật gật đầu.
Hiểu
Ngưng khẽ mỉm cười với tôi rồi ngồi lên xe.
“Em
cũng muốn ngồi!”. Tô Tô bĩu môi, đáng yêu biết bao.
“Được
rồi, dù sao thì hôm nay cũng vẫn sớm, anh chở các em đi”. Tôi nhìn cô ấy cười.
Tô Tô
cười sung sướng như đạt được mục đích, ngồi vào xe một cách tự nhiên, mông đã
đặt trên ghế da rồi còn nảy tưng tưng.
“Chị
Linh Huyên, còn làm bộ làm tịch gì nữa, mau lên xe đi!”. Cô bé không chỉ ngồi
lên xe mà còn gọi Linh Huyên đang đứng bên ngoài cùng ngồi vào xe.
“Linh
Huyên, lên xe đi, anh đưa em đến trường”. Tôi mở cửa xe, nói với cô ấy.
Linh
Huyên đắn đo một lát, cuối cùng cũng lên xe, “Ở đường Dân Sinh, nếu anh thấy xa
quá thì không cần đưa cũng được”.
“Cùng
một hướng mà, không xa đâu”. Tôi trả lời.
“Cảm ơn
anh, Lương Mân. Chỉ lần này thôi, lần sau không phiền anh nữa”. Linh Huyên nói.
Tôi mỉm
cười với cô ấy. Tuy tôi và Linh Huyên mới chỉ sống với nhau hai ngày, nhưng cứ
như bạn đã thân thiết nhiều năm, có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận.
“Em thì
không cần nói nữa, đúng không anh Lương?”. Tô Tô ngồi bên cạnh Linh Huyên, tinh
nghịch xen ngang.
Tôi
cười, khởi động xe.
“Em ở
số 365 đường Đông Phương”. Hiểu Ngưng ngồi cạnh ghế lái, nhẹ nhàng nói.
“Ừ, vậy
em là người cuối cùng xuống xe rồi”. BMW chạy đi êm như ru, tôi nói.
Ở phía
nam của Lam Kiều Hoa Uyển, Trình Lộ vừa mới lên xe bus.
Hứ, cô
không ngồi thì có người khác ngồi. Tôi nhìn bóng cô ta, trong lòng không vui,
khẽ hứ một tiếng lạnh lùng. Đã mấy lần lòng tốt của tôi đều bị cô ta coi như
gan lừa.
Cơ quan
của Linh Huyên cách Lam Kiều Hoa Uyển gần nhất. Tôi thả cô ấy xuống cổng
trường, đồng thời nhìn tên trường: Trung học cơ sở An Thụy.
“Đi
đường cẩn thận nhé”. Linh Huyên nói với tôi, rồi đi về phía cổng chính của
trường. Từ xa, đã có mấy em học sinh chào hỏi Linh Huyên.
Xem ra
mối quan hệ của cô ấy với mọi người trong trường không tồi, tôi nghĩ thầm.
“Trường
của Linh Huyên là trung học cơ sở hả? Tôi vừa khởi động xe vừa hỏi Hiểu Ngưng
và Tô Tô.
“Đúng
đấy ạ. Là trường trung học cơ sở xếp thứ năm của thành phố Bình Hải!”. Tô Tô
nhanh mồm nhanh miệng tranh nói trước. “Vốn dĩ Linh Huyên có thể đến dạy ở
trường tốt hơn, nhưng chỉ vì trường này gần nơi cậu ấy sống nhất thôi”. Hiểu
Ngưng tiếp lời.
Hóa ra
Linh Huyên không chỉ nấu ăn ngon mà dạy cũng rất giỏi. Tôi thầm nghĩ trong
lòng.
Tôi
không muốn dò hỏi quá nhiều về chuyện của Linh Huyên, nên yên lặng lái xe đến
trường cũ, Học viện Thương mại Hoa Đông.
Chẳng
mấy chốc, cánh cổng lớn quen thuộc của học viện đã xuất hiện trong tầm mắt của
tôi. Từng nhóm từng tốp những em gái xinh tươi đang đi từ khu ký túc bên ngoài
trường sang khu giảng đường trong trường, thật là đã mắt. Cho dù tôi đã tốt
nghiệp một năm, những mỹ nữ trước đây đều đã tốt nghiệp, nhưng Hoa Thương vẫn
đúng là trường có nhiều mỹ nữ nhất như thiên hạ đồn đại.
Đương
nhiên, so với hai mỹ nữ đang ngồi trong xe, những cô đi bên ngoài kia đều phai
nhạt hết.
“Anh
Lương, em lên lớp đây! Chị Hiểu Ngưng, tạm biệt!”. Tô Tô xách chiếc túi màu
hồng của mình lên, vừa chào tôi và Hiểu Ngưng vừa nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe.
Tôi
cười với cô bé, nhìn cô bé vui vẻ chạy về ngôi trường đã từng rất thân thuộc
với tôi, sau đó cô bé gặp vài người bạn cùng lớp, rồi cùng họ đi vào trong
trường.
“Anh
không bị đi làm muộn chứ?”. Bỗng nhiên Hiểu Ngưng hỏi tôi.
“Không
muộn đâu”. Tôi lại khởi động xe, tăng tốc độ chạy về phía đường Dân Sinh.
“À...
Em ngồi xe anh, thực ra là muốn nói với anh một số chuyện”. Hiểu Ngưng lại đột
ngột nói.
“Chuyện
gì vậy?”. Tôi nhìn cô ấy, có chút ngạc nhiên.
“Ở công
ty anh đối xử tốt với Trình Lộ một chút”. Cô ấy nói.
“Sao em
lại nói vậy?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Không
có gì, chỉ là hy vọng anh chăm sóc cho Trình Lộ nhiều hơn thôi”. Ánh mắt Hiểu
Ngưng dính chặt vào con đường trước mặt, vẫn nói với giọng bình tĩnh.
Tôi
cười bất đắc dĩ, không biết nên trả lời cô ấy thế nào. ở công ty tôi và Trình
Lộ là kình địch oan gia ngõ hẹp, Hiểu Ngưng cũng không phải không biết mối quan
hệ của tôi và Trình Lộ, vậy mà lại đưa ra yêu cầu này với tôi.
Hiểu
Ngưng nói tiếp: “Cậu ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ, không để lộ một chút gì cả”.
“Ờ”.
Tôi trả lời một cách hàm hồ, đột nhiên phát hiện hôm nay Hiểu Ngưng lại chủ
động nói chuyện với tôi.
“ở phía
trước kia”. Cô ấy đột ngột giơ ngón tay lên, chỉ về phía viện nghiên cứu trước
mặt. Tôi lập tức giảm tốc độ, chuẩn bị tìm chỗ thích hợp trước cửa viện nghiên
cứu để dừng xe. Trong vòng một tiếng sáng nay, tôi có lòng tốt đưa họ đi học và
đi làm, tiện đường, cũng coi như biết rõ về địa chỉ nơi làm việc của họ.
Viện
nghiên cứu y học sinh vật Hoa Đông, cơ quan nghiên cứu khoa học cấp quốc gia.
Tôi nhìn tên đơn vị trên tấm biển ở cổng.
“Hiểu
Ngưng, chắc em rất ít khi mặc váy hả?”. Khi cô ấy vội vàng xuống xe, tôi hỏi.
“Từ
ngày em đi làm, đây là lần đầu tiên em mặc váy”. Cô ấy nói.
“Vì ai
thế?”. Tôi hỏi.
“Không
vì ai đặc biệt cả. Nếu nhất định phải nói ra là vì ai, vậy là vì anh đi”. Hiểu
Ngưng hờ hững buông ra một câu, mở cửa xe, bước vào viện nghiên cứu nơi phòng
bị nghiêm ngặt có cả cảnh vệ đứng ở cửa. Vì đưa ba người bọn họ mà tôi tốn mất
một ít thời gian, khi tôi đến công ty, thì cũng bắt gặp Trình Lộ bước đến cửa.
“Người
lái xe BMW cũng chẳng nhanh hơn tôi là mấy”. Trình Lộ lạnh lùng nhìn tôi một
cái, mở miệng triển khai cuộc đấu khẩu.
Tôi
không thèm đấu khẩu với cô ta, bước vào thang máy trước. Trình Lộ cứ như sợ tôi
không cho cô ta vào thang máy không bằng mà cũng lập tức chen vào.
Cửa
thang máy đóng lại, chậm chạp chạy lên tầng sáu.
Hai
người bọn tôi không ai nói với ai câu nào, ánh mắt lúc lạnh lúc nóng, nhưng lại
giao nhau đến mấy lần.
Tôi
bước ra khỏi thang máy, suýt nữa thì đi về phía phòng thị trường theo quán
tính.
Nhưng
cũng may mà phản ứng kịp, quay lại đi song song với Trình Lộ.
Trình
Lộ dáng cao, đi bên cạnh tôi không hề thấy thấp bé. Cũng không biết từ lúc nào,
trong công ty lại đồn đại tôi với Trình Lộ là “trai tài gái sắc”, nhưng cũng chỉ
là mấy đồng nghiệp trong công ty nói chuyện phiếm với nhau mà thôi, tôi không
coi đó là thật.
Trước
đây, tôi và cô ta chỉ đi lướt qua nhau, ánh mắt đầy vẻ đối địch. Nhưng hôm nay,
khi tôi và cô ta đi qua tấm kính ở chỗ ngoặt, tôi nhìn thấy chúng tôi trong
gương, phát hiện hình như tôi và cô ta cũng khá đẹp đôi đấy chứ.
Hôm nay
Trình Lộ mặc một bộ vest trông rất ra dáng công sở, thiết kế với những chiếc
khuy nhỏ nhìn rất trang nhã, chiếc áo màu sáng bên trong càng làm tôn lên làn
da trắng ngần. So với trước đây, cách trang điểm của cô ấy vẫn rất thời thượng,
nhưng chín chắn hơn một chút.
Không
thể không thừa nhận, cả dung mạo lẫn khí chất của cô ta đều không tồi.
Khi tôi
và cô ta bước vào phòng, sếp Ngô đã đứng bên bàn làm việc của Trình Lộ. Tôi
biết sếp Ngô rất hiếm khi xuất hiện tại phòng làm việc của các bộ phận, vì thế
sự xuất hiện của sếp cũng khiến tôi kinh ngạc.
“Hai
người đến cùng nhau à?”, sếp Ngô thấy hai bọn tôi cùng bước vào phòng, hỏi. Lẽ
nào sếp đã biết chuyện gì rồi?
Có tật
giật mình, nghe sếp hỏi vậy, tôi thấy hoảng hốt trong lòng. Gương mặt Trình Lộ
cũng hơi biến sắc.
“À, ý
tôi là trùng hợp thế, cả hai người đều suýt đến muộn”, sếp Ngô nói. Tôi và
Trình Lộ cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Sếp
Ngô, sao anh lại đến đây?”. Trình Lộ hỏi.
“À,
cũng không có chuyện gì. Chỉ là đến hỏi xem em có quên cái hẹn hôm nay với cô
Tư Vy không thôi?”, sếp Ngô nói.
“Chuyện
quan trọng như vậy, sao em có thể quên được chứ. Em xử lý nốt một số việc của
công ty, chắc khoảng mười giờ là có thể đi gặp cô ấy”. Trình Lộ thân là “Bạch
cốt Tinh”, lập tức trả lời một cách lão luyện.
“Ừ, vậy
thì tốt”, sếp Ngô gật gật đầu.
Sau đó
sếp nhìn tôi, “Tiểu Mân, làm việc ở phòng bản quyền thuận lợi cả chứ?”.
“Rất
tốt, rất tốt ạ”. Tôi không muốn Trình Lộ mất mặt, chỉ có thể trả lời một cách mơ
hồ.
“Ở
những bộ phận khác nhau thì nên chịu khó học hỏi, điều đó rất tốt cho tương lai
của cậu. Cho dù
trước
đây thành tích của cậu tốt đến mức nào, nhưng ở đây, cậu phải nghe theo sự chỉ
bảo của giám đốc Trình”, sếp Ngô sợ tôi không phục, đem giọng lãnh đạo ra giúp
Trình Lộ áp chế tôi.
Trình
Lộ thấy tôi bị mắng, cố nhịn cười, nhưng vẻ mặt sung sướng trước tai họa của
người khác vẫn hiện rõ mồn một.
Sếp Ngô
bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nói: “À, Trình Lộ này, hai bài bình luận sách
trên bàn em anh đã đọc rồi, viết hay lắm! “Cái nhìn về tôn giáo châu Âu thông
qua văn học sử châu Âu” và “Mười hai nhược điểm của tác gia văn học Tolstoy”,
ngay cả tiêu đề cũng không cần sửa chữa, trực tiếp mang đến phòng thẩm định đối
chiếu một chút, rồi chuyển cho phòng in, lấy hai bài này làm lời tựa bản tiếng
Trung của hai cuốn sách đó đi!”.
Trình
Lộ đứng ngây ra nhìn sếp Ngô, không biết trả lời thế nào.
“Ừ,
Trình Lộ làm việc lúc nào cũng khiến tôi yên tâm. Cho em thời gian hai tuần,
không ngờ mới có năm ngày, em đã cho anh hai bài viết rất hài lòng. Sáu, bảy
bài mấy hôm trước đều chẳng ra làm sao cả, chỉ có hai bài trên bàn em hôm nay
là xuất sắc nhất! Khả năng cảm thụ văn học nước ngoài của em quả nhiên rất lợi
hại!”.
Sếp Ngô
cảm thấy lời khen của mình còn chưa đủ độ, lại nói thêm mấy câu nữa với giọng
ca ngợi vô cùng.
Còn sắc
mặt của Trình Lộ vô cùng lúng túng, sếp Ngô càng biểu dương lại càng như những
cái bạt tai giáng vào cô ta. Lần này, đến lượt tôi đứng bên cạnh sung sướng
trước tai họa của cô ta.
“Được
rồi, không còn chuyện gì nữa. Hai người cùng nỗ lực nhé. Tiểu Lương, cậu nên
học hỏi giám đốc Trình thêm về mảng văn học nước ngoài, cậu xem hai bài bình
luận sách này viết hay biết mấy”, sếp Ngô vỗ vai tôi, vui vẻ gật đầu, cầm hai
bài bình tôi viết hôm qua lên, đi khỏi phòng bản quyền.
“Tàm
tạm, ha ha ha?”. Thấy sếp Ngô đã đi ra khỏi phòng, tôi nháy mắt với Trình Lộ,
nhắc lại những lời bình phẩm không thật lòng mà cô ta nói về hai bài bình luận
sách của tôi.
“Cút!”.
Trình Lộ giận dữ nhìn tôi, lườm tôi một cái suýt cháy cả áo.
Tôi
cười hi hi đi đến bàn làm việc của mình, mở máy tính, rồi nhìn Trình Lộ đang
ngồi xuống phía đối diện.
“Hứ”.
Trình Lộ đặt túi xách của cô ta xuống bàn, quay đầu ra, giấu mặt sau màn hình
vi tính.
Vì vậy
tôi ngồi nghiêng nửa người, xoay qua bên kia của chiếc máy tính, tiếp tục nhìn
cô ta.
“Anh
không thấy vô vị à!”. Cô ta gườm gườm nhìn tôi, nói.
“Haizz,
nghe nói vòng ngực của cô 90, sao tôi thấy không giống lắm nhỉ”. Tôi nói, vừa
nói còn vừa cố tình nhìn chằm chằm vào ngực cô ta.
“Anh!”.
Trình Lộ mím chặt môi, đập bàn một cái thật mạnh.
“Nổi
giận cái gì, trong lúc chờ máy tính mở thì buôn vài câu thôi mà. Đúng là, không
có thì bảo không có, đâu cần phải tức giận thế”. Tôi lẩm bẩm, giả bộ như vô tội
nói.
“Khốn
nạn!”. Cô ta nghiến răng chửi đổng một câu, mặt hầm hầm lấy mấy thứ tài liệu
trong túi ra.
Ai bảo
cô chủ động điều tôi sang phòng này, vốn dĩ tôi cũng không có cơ hội gây sự với
cô. Tôi cười thầm trong lòng.
Trình
Lộ dường như nhìn thấy nụ cười trên khóe môi tôi, lại lườm tôi mấy cái. Trong công
ty, chí ít cô ta cũng là giám đốc, không thể không chú ý đến hình tượng của
mình, nếu không chỉ e cô ta sớm đã to tiếng chửi rủa tôi rồi.
Nhưng
mà, lúc cô ta lôi mấy bản vẽ trong túi ra, tôi đã ngay lập tức bị chúng thu
hút. Đó là ba bốn mẫu bìa sách được thiết kế rất đẹp, vẽ tay, vừa có phong cách
thần bí, lại có cả phong cách ước lệ. Mỗi bản đều được vẻ rất tinh xảo, dưới
con mắt của một “tay xuất bản sách bán chạy, gõ phím thần tốc” như tôi, đây đều
là những bìa sách đạt chất lượng cho những cuốn sách best-seller.
“Trình
Lộ, có một điểm tôi vẫn luôn rất khâm phục cô”. Tôi nói.
Trình
Lộ dường như đoán tôi sắp nói lời trù ẻo, nên không thèm trả lời.
“Mấy
cái bìa sách mà cô tìm đó, lần nào cũng rất đẹp. Chắc không phải cô tự thiết kế
đấy chứ?”. Tôi tiếp tục nói.
Lúc này
Trình Lộ mới ngẩng mặt lên nhìn tôi, “Mấy cái này đều do Tô Tô thiết kế”.
“Tô Tô
thiết kế?”. Tôi kinh ngạc hỏi lại cô ta.
“Nếu
không anh nghĩ là ai thiết kế”. Trình Lộ trả lời giọng điệu không mấy hòa hảo.
Tôi
chìa tay về phía đối phương, “Trình Lộ, đưa mấy tấm hình đó cho tôi xem với”.
“Phiền
quá đi mất, cẩn thận đừng có làm nhăn đấy, lát nữa tôi còn phải giao cho phòng
thiết kế”. Trình Lộ vừa phàn nàn, vừa đưa mấy tấm hình cho tôi.
Tôi cầm
lấy, đặt trên bàn làm việc của mình, từ từ thưởng thức. Bố cục của từng tấm
hình đều rất hoàn mỹ, càng đáng quý hơn là, mỗi tấm hình đều có phần để trống
để điền thông tin về tên sách, tên tác giả thậm chí tên nhà xuất bản..., khi
xuất bản, hình vẽ và nội dung bên trong cuốn sách hòa hợp với nhau thành một
thể, tạo nên một trang bìa hoàn chỉnh. Nếu Trình Lộ không phải giao mấy tấm
hình này cho phòng thiết kế ngay thì tôi đã tiếp tục ngồi ngắm chúng, lưu luyến
không rời.
Tôi cẩn
thận trả mấy tấm hình cho Trình Lộ, rồi hỏi: “Mấy trang bìa trước đây cô mang đến
cũng đều do Tô Tô thiết kế cả?”.
“Đương
nhiên. Tô Tô là nhà thiết kế trang bìa riêng của tôi. Thực ra cũng là cho con
bé thêm thu nhập, mỗi trang bìa được sử dụng đều có thù lao bốn năm trăm tệ.
Bìa sách bên phòng biên tập đều không thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng sách
ngoại văn phòng bản quyền nhập về, phần lớn tôi đều giao cho Tô Tô thiết kế
bìa”. Trình Lộ nói.
Hóa ra
là vậy. Tôi tự lẩm bẩm.
Là “vua
quảng cáo sách mới”, tôi thừa hiểu tầm quan trọng của một cuốn sách bán chạy.
Thực ra
ngay từ trước tôi đã thấy bìa của những cuốn sách do phòng bản quyền làm ra đều
rất kinh điển. Còn mấy trang bìa của phòng biên tập chẳng ra làm sao cả, chỉ
thỉnh thoảng mới có một hai tấm mới mẻ, nghe nói cũng là dùng bìa bên ngoài
thiết kế.
Bây giờ
thì tôi đã biết, hóa ra cái gọi là bìa bên ngoài đều có nguồn từ Tô Tô. Chắc
chắn là phòng biên tập cũng không hài lòng với thiết kế bìa do phòng mỹ thuật
cũng cấp, nên mới tìm Trình Lộ nhờ thiết kế, Trình Lộ lại bảo Tô Tô làm.
Nhớ lại
năm đó, tôi cũng tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế của học viện Hoa Thương, vào
công ty này cũng là qua phòng thiết kế, rồi vì văn vẻ tốt mà chuyển sang phòng
biên tập, cuối cùng nhờ con mắt độc đáo mà được điều sang phòng thị trường. Một
năm đã qua, tôi sớm đã quên sạch công việc thiết kế rồi, chỉ còn lại khả năng
giám định và thưởng thức mà thôi.
“Phòng
mỹ thuật của công ty cũng không bằng Tô Tô”. Tôi nói.
“Chính
xác, thực ra không phải người của phòng mỹ thuật không giỏi, mà là Tô Tô thiết
kế quá đẹp”. Nhắc đến Tô Tô, Trình Lộ không tiếc lời tán tụng.
Cô ta
cho những tấm hình vào túi nilon chuyên dụng, đem qua cho người bên phòng thiết
kế xem. Còn tôi mở máy vi tính, đọc lại hai bài bình sách viết hôm qua, ngay
bản thân tôi cũng không thể không khen ngợi nét đặc sắc của hai bài bình viết
trong thời gian ngắn ngủi này.
Có thể,
hôm qua vì muốn thể hiện trước mặt Trình Lộ, nên tài năng văn chương mới trào
dâng, viết ra hai bài hay như vậy. Hôm nay nếu bảo tôi viết lại, sợ rằng viết
không nổi nữa. Lan Đình Tự là bức thư pháp viết khi say của Vương Hy Chi, khi
tỉnh dậy ông cũng không thể tìm lại tâm trạng lúc đó, có lẽ trường hợp của tôi
cũng tương tự. Tôi thầm nghĩ. [Lan Đình Tự: là bức thư pháp nổi tiếng của nhà
thư pháp lỗi lạc thời Đông Tấn, Vương Hy Chi (303-361). Lan Đình Tự có giá trị
nghệ thuật cao, là một trong ba bức thư pháp thể hành thư nổi tiếng nhất Trung
Quốc, Vương Hy Chi viết Lan Đình Tự khi đang uống rượu (BTV)]
Trình
Lộ đi thoáng cái đã quay về phòng bản quyền, thấy tôi đọc lại hai bài bình sách
hôm qua, cô ta khẽ “hứ” một tiếng, “Tự sướng!”.
“Tự
sướng cũng còn hơn một số người tự sướng không nổi”. Tôi lập tức phản kích lại.
“Thu
xếp đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài”. Cô ta nói.
“Ra
ngoài, đi đâu?”. Tôi nhìn cô ta đầy ngờ vực.
“Đương
nhiên là đi gặp khách hàng. Anh cho rằng chuyển anh đến phòng bản quyền là cho
anh đi nghỉ mát hả?”. Trình Lộ lườm tôi một cái, nói.
“Khách
hàng chính là cô Tư Vy mà cô và sếp Ngô vừa nhắc đến đấy hả? Quan trọng tới mức
nào mà phải hai người đi gặp”. Tôi hỏi.
“Wolters
Kluwer”. Trình Lộ nói rành rọt từng tiếng.
“Chẳng
phải tháng sau mới bắt đầu sao?”. Tôi hỏi.
“Tháng
sau là bắt đầu bỏ phiếu rồi, nhưng muốn có được hợp đồng lớn vậy, đương nhiên
chúng ta phải ra tay trước”. Trình Lộ ngẩng đôi mắt phượng của cô ta lên, “Rốt
cuộc anh bắt tôi phải đứng đến khi nào, còn không nhanh lên!”.
“Đợi
chút, tôi gửi hai bài bình sách đặc sắc mà giám đốc Trình chị viết cho phòng
thẩm định đã”. Tôi vừa thao tác trên máy, vừa nói.
“Hứ”.
Trình Lộ không thèm đứng bên cạnh tôi đợi nữa, đi ra khỏi phòng làm việc với
dáng vẻ giám đốc chính hiệu.