Editor: Miri
- ----------------------
Nghe được tiếng bước chân Tần Diễn, Phó Trường Lăng sợ tới mức vội vã nhắm hai mắt lại.
Hắn hạ quyết tâm, nếu Tần Diễn tống cổ hắn ra ngoài, hắn liền...hắn liền ở ngoài ngủ dưới đất.
Nhưng tất nhiên hắn vẫn muốn được an an tĩnh tĩnh ngủ ở đây, Lãm Nguyệt cung này lớn như vậy, chắc Tần Diễn cũng sẽ không phát hiện hắn đâu nhỉ?
Nghĩ như vậy, trong lòng Phó Trường Lăng liền cảm thấy kiên định hơn nhiều. Hắn nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhưng nghe có chút kỳ lạ, không giống tiếng bước chân ngày thường của Tần Diễn, cảm giác như muốn té ngã bất cứ lúc nào. Phó Trường Lăng cẩn thận nghe để phân tích, trong lòng lập tức bắt đầu lo lắng. Hắn vội đứng lên, rón ra rón rén đi ra ngoài, núp sau một giàn hoa thiệt to, lặng lẽ nhìn người đang tiến vào.
Người tới đúng là Tần Diễn, nhưng nhìn không giống y của thường ngày lắm. Sắc mặt y phiếm hồng, tay chống lên cây cột bên cạnh, dường như hơi mỏi mệt. Trên thân y toát ra toàn mùi rượu, Phó Trường Lăng nhìn một lát liền hiểu, người này vừa đi uống rượu về.
Phó Trường Lăng thật ra không ngạc nhiên lắm, năm đó có lần hắn tính ám sát giết chết Tần Diễn, đã từng lén ẩn thân quan sát y trong một năm dài. Người này thích uống rượu, đặc biệt là ở chỗ không người lặng lẽ uống. Thế nhưng mỗi lần y uống đều rất cẩn thận, mỗi lần chỉ uống một vò, không nhiều hơn hay ít hơn, rất ít khi uống thành bộ dáng này.
Tần Diễn đứng nghỉ ngơi trong chốc lát, lại đi về phía trước. Phó Trường Lăng căng thẳng nhìn, thấy Tần Diễn lảo đảo sắp ngã về phía trước, chưa kịp nghĩ nhiều, thân thể hắn đã hành động, lập tức khom lưng xông ra ngoài đỡ Tần Diễn.
Tần Diễn được người khác đỡ, từ từ mở mắt ra, lấy đôi mắt luôn luôn nhìn thấu vạn vật nhìn Phó Trường Lăng. Hắn lấy tay đỡ y, trong lòng đột nhiên căng thẳng, tim đập loạn cực kì, sợ Tần Diễn giơ tay tát hắn bảo hắn đi. Nhưng hắn vẫn cố gắng chống cự, nuốt nuốt nước miếng nói: "Sư huynh......"
"Là ngươi à."
Tần Diễn lập tức nhận ra hắn, Phó Trường Lăng không xác định được biểu tình Tần Diễn hiện tại, mặc kệ đối phương có nhận ra mình hay không, vẫn căng thẳng vô cùng, Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn, cứ như đang cố gắng phân biệt gì đó. Một lát sau, y đột nhiên đẩy hắn ra, tự mình đi tới phía trước. Phó Trường Lăng thấy y không đánh hắn, tâm cũng thả lỏng phân nửa, vội vàng đuổi theo đỡ y đi tới bên giường, vừa đỡ vừa bảo: "Sư huynh, ngươi đi đâu vậy, tại sao uống say thế này? Trước khi uống có ăn chút gì chưa, ngươi uống bao nhiêu tới mức thành thế này chứ?"
Tần Diễn không đáp lại hắn câu nào, Phó Trường Lăng đỡ y lên giường. Tần Diễn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhíu chặt mày.
Phó Trường Lăng quan sát thần sắc y, liền biết y đang khó chịu. Hắn cởi giày cho y, đắp chăn lên, sau đó nấu nước ấm, cẩn thận lau mặt cho y, vừa lau vừa bảo: "Ngươi uống xong đã nôn ra chưa? Không nôn sẽ rất khó chịu."
Dứt lời, hắn đưa mũi tới gần y ngửi một chút, nhận ra mùi rượu gì thì không khỏi cười nói: "Thần Tiên Túy cũng dám uống nhiều như vậy, ngươi coi thế mà lá gan lớn thật đấy."
Tần Diễn hình như không muốn để ý đến hắn, lật thân xoay mặt vào tường. Phó Trường Lăng thấy hắn làm ra hành động trẻ con như vậy cũng không khỏi bật cười, cúi đầu xoa tay cho y. Không biết tại sao sau khi nhận ra bây giờ hắn nói gì Tần Diễn cũng sẽ không nghe, lá gan của hắn ngược lại bắt đầu to lên, ôn hòa nói: "Ngươi tự mình đi uống sao? Uống nhiều như vậy làm gì? Ngươi cũng phải lo cho bản thân, dù sao mỗi lần ngươi uống rượu đều là vì muốn giải sầu, uống nhiều như vậy không tốt, sau này ngươi muốn uống thì tìm ta, ta cùng ngươi uống, như vậy sẽ không tới mức thương thân."
"Sư phụ......"
Tần Diễn lẩm bẩm ra tiếng, Phó Trường Lăng ngẩn người, tiếp theo liền nghe Tần Diễn khàn khàn nói: "Sư phụ, ngài không uống rượu với con, đã lâu chưa uống."
Phó Trường Lăng nghe vậy thì cưỡng ép chính mình nở nụ cười. Hắn cúi đầu lau khô kẽ tay cho y, cười nói: "Hóa ra ngươi học sư phụ uống rượu, bởi vậy ta nhìn ngươi, trông nghiêm túc đến thế sao lại có tửu lượng tốt vậy."
"Sư phụ......" Tần Diễn cuộn tròn lên, khàn khàn ra tiếng, "Xin lỗi...con...con nên đối xử tốt với ngài hơn...Xin lỗi......"
Phó Trường Lăng dừng tay lại.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, kỳ thật bản thân hắn cũng không rộng lượng như vậy. Đối mặt với một Tần Diễn không có hắn trong lòng, với một Tần Diễn gọi tên người khác, hắn quả thật có chút khó xử.
Hắn tiếp tục lau khô tay cho y, thay y đắp chăn đàng hoàng, thì thầm vào tai y: "Ta đi nấu canh giải rượu cho ngươi, ngươi cứ ngủ đi."
Tần Diễn không đáp lại hắn, Phó Trường Lăng đứng dậy, đi lung tung trong Lãm Nguyệt cung mới tìm ra phòng bếp. Hắn nhóm lửa, nấu nước, móc dược giải rượu ra từ trong linh nang, bỏ vào trong nước. Hắn nhìn đan dược từ từ hòa tan ở trong nước, trong lòng mang cảm xúc lặng lẽ không ai hay, cũng giống như đan dược kia mà từ từ tan ra, lên men, lặng lẽ không một tiếng động, chẳng mấy chốc toàn bộ đã hòa lẫn.
Hắn nấu canh giải rượu xong rồi thì bưng trở về, dùng muỗng đảo qua đảo lại canh, khẽ thử độ nóng của chúng, chờ tới khi canh bớt nóng rồi, hắn mới tới bên cạnh Tần Diễn đỡ y lên, đút canh giải rượu cho y. Tần Diễn đột nhiên mở mắt nhìn hắn một chút, lại nhắm mắt. Chờ sau khi hắn đút canh cho y xong rồi, Phó Trường Lăng đắp chăn cho y. Hắn quay đầu, nhìn thấy trăng đã treo trên đỉnh đầu, ánh trăng nghiêng mình rơi xuống ngoài nguyệt môn, yên tĩnh như nước. Phó Trường Lăng bỗng nhiên không muốn rời đi. Đời trước, hắn từng trong sương phòng này ngủ nhiều ngày, lúc đó nơi này là do hắn tự trùng tu lại, cũng đã không còn người kia nữa.
Nhưng đêm nay lại khác.
Tần Diễn còn sống, vẫn còn rất tốt, vẫn ngốc bên người hắn.
Phó Trường Lăng đi đến cạnh nguyệt môn ngồi xuống, dựa vào cửa, sau đó lại phát hiện miếng gạch bên cạnh có gì đó hơi khác. Hắn nhìn chằm chằm vào khe hở dưới sàn, duỗi tay gõ gõ, phát hiện bên dưới hình như có lỗ trống, lập tức trở nên hiếu kỳ. Hắn duỗi tay cậy miếng gạch lên, nhận ra có người đã đào một cái lỗ nhỏ ở phía dưới, bên trong để mấy vò rượu. Phó Trường Lăng vừa thấy liền bật cười, biết đây là Tần Diễn trộm giấu rượu ở Lãm Nguyệt cung.
"Nếu là do ta tìm ra, ai gặp thì có phần."
Phó Trường Lăng đào rượu từ dưới sàn lên, để miếng gạch xuống chỗ cũ, mở vải đậy vò rượu ra, ngửi ngửi hương vị.
Thần Tiên Túy.
Rượu này rất mạnh, người vừa mới chỉ biết uống rượu sẽ không uống nổi loại này.
Hắn nhận ra, Tần Diễn người này...tính tình thật ra vẫn luôn rất ngoan cường, kiếm pháp ác liệt, tính cách ác liệt, ngay cả uống rượu, cũng muốn uống loại rượu mạnh nhất.
Hắn thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân vừa làm chuyện gì đó khó tha thứ. Người như y, chắc chắn không dễ thích ai, cũng không dễ được ai thích. Như một con ngài đáng yêu, lại cũng lặng lẽ cường ngạnh bên trong, không khỏi làm người khác động lòng.
Phó Trường Lăng dựa vào nguyệt môn, rót rượu vào trong yết hầu, nhìn Tần Diễn đang nằm đó không xa, lại quay đầu nhìn thoáng qua mây trăng bên ngoài.
Hắn nhịn không được nhớ tới rất nhiều năm trước, lần đầu tiên hắn cùng Tần Diễn uống rượu.
Đó là sau khi Phó gia vừa bị diệt môn không bao lâu, Hồng Mông Thiên cung bị ma tu công chiếm, hắn phụng mệnh gấp rút tiếp viện Hồng Mông Thiên cung, nhưng trên đường trở về lại bị kẻ địch phục kích.
Tần Diễn đuổi giết hắn khoảng một tháng. Trong một tháng đó, hắn trốn đông trốn tây, có ngày nọ hắn ngụy trang thành một khất cái ngồi ở ngoài cửa tửu quán, vô tình gặp được Tần Diễn. Hắn không kịp trốn, chỉ có thể dứt khoát ngồi tại chỗ, ngụy trang thành khất cái bình thường.
Tần Diễn cầm kiếm đi tới, y không chú ý tới hắn, lập tức đi vào tửu quán.
Ngày đó, một cơn mưa nhỏ hạ xuống, người đi đường tới tới lui lui. Tần Diễn ngồi ở bàn ngoài rìa nhất của tửu quán, chỉ cách Phó Trường Lăng một hàng lan can.
Phó Trường Lăng không dám động, hắn lẳng lặng nhìn mưa đang tí tách rơi xuống từ mái hiên, Tần Diễn kêu một vò rượu, không nói câu nào, chỉ tự mình rót rượu mà uống.
Phó Trường Lăng nghe tiếng mưa rơi, âm thanh rót rượu, qua một hồi lâu, người bên trong đột nhiên dùng kiếm đẩy một chén rượu tới trước mặt hắn.
"Trời mưa lạnh lẽo," giọng Tần Diễn có chút khàn khàn, "Uống chén rượu đi."
Phó Trường Lăng hơi hơi sửng sốt, hắn không biết Tần Diễn có phải đã nhận ra hắn hay không. Lúc đó, nếu cự tuyệt thì sẽ quá gây chú ý, hắn chỉ có thể nhận rượu, nhỏ giọng cảm tạ.
Hai người không ai nói gì uống xong chén rượu này, Phó Trường Lăng lại lén nhìn qua y.
Ngày đó Tần Diễn nhìn qua hơi khác với bình thường, tuy y vẫn im lặng, lạnh nhạt như cũ, nhưng khi y ngồi đó, lại có vài phần cô độc cùng bi thương không thể tả thành lời.
Y uống hết nửa vò, không nhiều hơn, uống xong liền đứng dậy, thì thào: "Rượu trên bàn còn thừa nửa vò, đa tạ ngươi đã ở đây cùng ta hôm nay."
Phó Trường Lăng không biết y có phải đang nói với hắn không, không dám đáp lời. Hắn nhìn Tần Diễn đứng dậy, một mình một người, cất kiếm bung dù, đi vào trong làn mưa.
Bóng dáng của y khuất trong mưa bụi, giống như một bức tranh thủy mặc, lan tràn vào mắt làm người say mê. Phó Trường Lăng quay đầu đi, thấy vò rượu trên bàn, hắn đứng lên cầm lấy nó lắc lắc, phát hiện bên trong thật sự còn thừa một nửa.
Tần Diễn ra cửa không bao lâu, bầu trời giáng xuống hoa giấy trắng, Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng lục lạc rung lên từ phương xa, tiếng chuông, tiếng xướng khúc trong trẻo của trẻ con trộn lẫn vang lên, hòa vào hoa giấy trắng khắp trời, làm cho cả thế gian trong một khắc ấy, bị bao phủ bởi nỗi bi ai lặng lẽ.
Người trong mỗi nhà đi ra, nhìn về hướng tiếng xướng ca truyền lại, tu sĩ ở đây đều đồng loạt đứng lên, ngón giữa hai tay gập lại, các ngón còn lại áp vào nhau, sau đó cúi đầu. Tiếng xướng cô độc buồn bã của Vân Trạch vẫn vang lên, bày tỏ nỗi tiếc thương với người đã khuất.
Hồng Mông Thiên cung Tạ Ngọc Thanh lấy thân tuẫn đạo, để lại tràng lửa lớn thiêu hết một tháng, Hồng Mông Thiên cung ngoài trừ một số ít người còn sống sót, những người khác đều bị thiêu cháy không sót lại một thứ gì. Sau khi lửa tắt, đệ tử Hồng Mông Thiên cung chỉ có thể đào mộ chôn y phục và di vật, lên núi hạ táng ngày đó.
Tới lúc Phó Trường Lăng nghe thấy tiếng xướng khúc ấy, hắn mới nhận ra đó là ngày đưa tang của đa số đệ tử Hồng Mông Thiên cung.
Vậy nên hắn nâng chén, quay đầu nhìn Tần Diễn đã bung dù đi xa. Khi tất cả đang cúi đầu đau xót, một mình y cô độc đi ngược lại đoạn đường của họ, rõ ràng là hành vi vô lễ, nhưng cũng không biết vì sao, Phó Trường Lăng lại ở một khắc đó cảm thấy đau lòng cho y.
Phó Trường Lăng uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn trăng sáng trên trời, trong lòng có chút khó chịu.
Nhớ tới những lúc đó, có đôi lần hắn nghĩ, rốt cuộc tình cảm của hắn với Tần Diễn đã bắt đầu từ khi nào. Ngoài trừ lúc với Yến Minh, ba mươi năm sau đó, giữa hai người đã có gì khiến hắn để người này trong lòng.
Nhưng hắn bây giờ ngẫm lại bỗng nhận ra, hắn và Tần Diễn đã có rất nhiều lần gặp mặt nhỏ nhặt như vậy, mỗi lần quay đầu nhìn lại, lòng lập tức tràn ngập bóng dáng y.
Chỉ là năm đó mỗi khi nhớ y hắn lại nghĩ khác, mà hiện giờ nhớ y, lại là một tâm tư khác.
Tỷ như năm đó hắn nghĩ, tại sao Tần Diễn vào ngày đưa tang của Hồng Mông Thiên cung lại cô độc uống rượu một mình, hắn đã đoán rằng dù y đã là ma đầu, nhưng có lẽ cũng còn vài phần lương tri, cũng sẽ thương tâm.
Nhưng hôm nay nghĩ về nó, hắn lại cảm thấy chưa chắc là vậy.
Nếu Nghiệp Ngục không phải là do bản thân Tần Diễn mở ra, vậy Giang Dạ Bạch là do Tần Diễn giết sao? Hồng Mông Thiên cung lại là do Tần Diễn bán đứng sao?
Nếu xét đến thái độ của Yến Minh năm đó với sư phụ, cùng với bộ dáng Tần Diễn hiện tại dù say như vậy vẫn gọi tên sư phụ, y thật sự sẽ giết Giang Dạ Bạch sao?
Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, kĩ lưỡng suy đoán lại một lần nữa.
Đêm qua ở sau núi, Tần Diễn nói với những người kia là ba tháng trước, bọn họ phái y đi ám sát Linh Hư trưởng lão của Thanh Không môn, Hồng Mông Thiên cung ám sát trưởng lão một phái, đây tuyệt đối là mật lệnh, không thể để kẻ khác biết.
Tuyền Ki mật cảnh được mở ở sau núi Hồng Mông Thiên cung.
Năm đó ở Tuyền Ki mật cảnh, Yến Minh nói cho hắn là đang chấp hành nhiệm vụ của sư môn thì lạc vào mật cảnh, mà sau khi bọn họ tương ngộ, Yến Minh cũng không nói hắn biết thân phận thật sự của y.
Nếu xâu chuỗi mọi thứ, đời trước, Tần Diễn xảy ra chuyện, rất có khả năng là vào ba tháng trước, y bị phái ra ám sát Linh Hư trưởng lão. Đây là nhiệm vụ bí mật của sư môn, y không thể bị bại lộ thân phận lúc đó. Sau khi y nhận nhiệm vụ xong, trở lại Hồng Mông Thiên cung, không biết vì nguyên nhân gì lại vào nhầm cấm địa Linh Sơn, sau đó tiến vào Tuyền Ki mật cảnh, gặp hắn ở trong đó.
Bởi vì còn đang chấp hành nhiệm vụ sư môn, xét tính cách cẩn thận của Tần Diễn, y vẫn chưa biết tình hình hiện tại thế nào nên đã lựa chọn dùng tên giả. Sau đó ở trong Tuyền Ki mật cảnh, Tần Diễn phát sinh cảm tình với hắn. Cảm tình ấy là gì hắn vẫn chưa biết, nhưng hắn xác định được một chuyện chính là sau khi bọn họ ra khỏi mật cảnh, hắn chọn làm vỡ Kim Đan để cứu cả hai người họ ra ngoài, chính việc đó đã làm cho Tần Diễn ngập tràn áy náy với hắn.
Vậy nên Tần Diễn đã tới Kim Quang Tự chịu trường đinh khắc cốt. Một năm sau, Tần Diễn xuống Kim Quang Tự, lập tức đi lấy Vãng Sinh Hoa cho hắn. Có lẽ y bị trọng thương cho nên lúc Quân Tử đài luận chiến mở ra năm đó, Tần Diễn không tới.
Sau đó hắn đưa cho Tần Diễn chiến thư, ước chiến với y tại Luân Hồi kiều, nhưng trước khi hắn kịp tới điểm hẹn, ma tu đột nhiên ám sát Phó Ngọc Thù, vậy nên hắn không tới được.
Tần Diễn đã đợi hắn ở Luân Hồi kiều bảy ngày.
Bảy ngày sau, Tần Diễn trở lại Hồng Mông Thiên cung, sau đó Giang Dạ Bạch chết, Tần Diễn bị nhận định là hung thủ, bị Tiên giới truy bắt.
Một đại năng Độ Kiếp như Giang Dạ Bạch bị chết trong tay đệ tử của mình, nghe nói nguyên nhân là lúc ấy Giang Dạ Bạch vốn sắp đột phá, Tần Diễn nhân cơ hội đó xuống tay.
Suy đoán tới chuyện này, Phó Trường Lăng đột nhiên sững người.
Hắn nắm vò rượu, tay run nhè nhẹ, uống một ngụm rượu, cố thuyết phục bản thân không cần phải sợ hãi như vậy.
Hắn đã từng nghĩ tới, nếu Tần Diễn thật sự thích hắn, hoặc thật sự đã từng thích hắn, tại sao lại không nói cho hắn?
Đã nhiều năm trôi qua, một quãng thời gian dài như vậy, tại sao y lại không biểu lộ tâm ý của mình, dù Tần Diễn có thể còn có mưu tính khác, nhưng chuyện như thích một người, vì sao lại không biểu lộ một chút gì?
Nhưng trong một khắc lúc này, hắn lại cảm thấy bản thân đã lén nhìn được đáp án.
Nếu Giang Dạ Bạch không phải Tần Diễn giết, vậy thì nói cách khác, vào thời điểm Giang Dạ Bạch đột phá, Tần Diễn đã chọn tới Luân Hồi Kiều chờ hắn.
Sau đó Giang Dạ Bạch chết.
Tay Phó Trường Lăng nhè nhẹ run, hắn không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ đến nếu hắn là Tần Diễn thì sẽ cảm thấy thế nào.
Nếu hắn bởi vì tình đậu sơ khai của bản thân lúc còn thiếu niên mà bỏ qua người đã ở với mình mười mấy năm, không biết người đó đang cần mình tương trợ, không biết người đó đang trong lúc yếu ớt nhất, trong lòng lại tràn ngập vui mừng, tới Luân Hồi kiều chờ một người khác.
Nhưng người y chờ lại không tới, không chỉ không tới, mà đến lúc y trở về, còn phải nghe thấy người luôn quý trọng mình kia đã chết. Người nọ không rõ vì sao chết, mà mình lại trở thành kẻ thế tội.
Như vậy, dù cho bản thân y có sai hay không sai, phần cảm tình này, đều là tội lỗi.
Phó Trường Lăng sống ba mươi năm dài, không dám thừa nhận bản thân mang tình với hung thủ đã giết cả nhà mình. Nếu Giang Dạ Bạch đã chết vào lúc Tần Diễn sơ sót, Tần Diễn làm sao có thể thừa nhận phần cảm tình này với Phó Trường Lăng hắn?
Phần cảm tình này huỷ hoại Tần Diễn, cũng huỷ hoại người y thích.
Phần cảm tình này là tội nghiệt, là gông xiềng trói chặt cuộc đời y, mỗi khi y nhớ tới, có lẽ đều cảm thấy ghê tởm.
Năm đó y chưa từng mở miệng, đến chết cũng không hề nói ra, có lẽ ngay từ đầu y đã quyết định sẽ đem phần cảm tình này chôn xuống mãi mãi. Y chưa từng nghĩ tới chuyện muốn nó bắt đầu, cũng chưa từng nghĩ tới nó có kết quả. Dù cho Phó Trường Lăng một ngày nào đó biết được, nhận phần cảm tình đó, y cũng sẽ quyết đoán cự tuyệt.
Có lẽ, ở thời điểm Giang Dạ Bạch chết đi, cảm tình của bọn họ cũng đã đặt dấu chấm kết thúc.
Phó Trường Lăng nghĩ như vậy xong, uống cạn ngụm rượu cuối cùng, cười khẩy một tiếng: "Hoang đường."
Hắn chống đỡ thân mình, lảo đảo đứng dậy.
Hết thảy đều là suy đoán của hắn, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, phỏng đoán của hắn có lẽ đều sai hết thì sao?
Đó đều đã là chuyện đời trước, hắn sẽ vĩnh viễn không biết những chuyện đã xảy ra, cũng không cần bởi vì mấy chuyện vô phương biết thật giả này mà khổ sở bi thương.
Phó Trường Lăng hít sâu một hơi, làm cảm xúc bản thân bình thường lại. Hắn đi đến bên cạnh Tần Diễn, cúi đầu nhìn y.
Tần Diễn uống xong canh giải rượu rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, y đưa lưng về phía hắn, cuộn tròn thân mình ngủ, giống như một hài tử.
Phó Trường Lăng khom lưng sửa chăn cho y, sau đó lẳng lặng nhìn. Một lúc sâu, hắn mới khàn khàn nói: "Đều đã qua."
Vừa nói câu đó ra miệng, hắn nhịn không được cười lên.
Hắn nhận ra rốt cuộc, hắn cũng không thể tự thuyết phục bản thân mình.
Nhưng khi hắn đến gần Tần Diễn một chút, hắn lại lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Thấy Tần Diễn ở bên cạnh khiến cho hắn bình tĩnh trở lại, hắn cúi người ngồi xuống, dựa đầu vào mép giường y, nhỏ giọng thì thầm: "Thật ra cứ như vầy cũng tốt, ta biết ngươi chịu bao nhiêu khổ, biết ngươi chịu bao nhiêu tội, ta biết được càng nhiều, càng có thể che chở ngươi."
"Ngươi yên tâm," hắn nhịn không được cười cười, "Đời này, sư phụ ngươi sẽ khỏe mạnh, hắn sẽ không chết, ngươi cũng không cần lại một mình uống rượu."
Phó Trường Lăng nói xong lại tựa vào người của Tần Diễn, trên người y tản ra một mùi hương như có như không, làm hắn cảm thấy an tâm.
Hắn cảm thấy hơi mệt mỏi nhưng cũng không dám ngủ ở đây, liền chống người lên, lặng lẽ trở về phòng của mình.
Chờ hắn đi rồi, Tần Diễn mới chậm rãi mở mắt.
Y cố ép mình nhìn vách tường trắng xóa, qua một lúc lâu mới nhắm mắt lại, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phó Trường Lăng trở về phòng của mình, hắn nhìn trần nhà, sau đó nhắm mắt lại.
"Chỉ đêm nay thôi."
Hắn tự nhủ với bản thân, toàn bộ cảm xúc, đều chỉ tồn tại đêm nay. Qua ngày mai, hắn sẽ trở thành Phó Trường Lăng đời này.
Làm người, không thể để cảm xúc hủy hoại chính mình.
Trong 40 năm dài đằng đẵng, đây chính là thứ quan trọng nhất hắn học được.
Sau nửa đêm, Phó Trường Lăng mới có thể ngủ được. Sáng sớm hôm sau, hắn bị Vân Vũ đánh thức: "Thẩm Tu Phàm! Thẩm Tu Phàm ngươi mau dậy!"
"Ai cha," Phó Trường Lăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, hắn thấy người gọi là Vân Vũ thì có chút khổ sở bảo, "Vân sư huynh, ngươi làm gì vậy?"
"Ta làm gì ư?"
Vân Vũ đầy mặt khiếp sợ: "Ngươi nhìn xem đã lúc nào rồi? Hôm nay là đại điển bái sư mà ngươi ngủ như chết là sao?!"
Phó Trường Lăng nghe vậy thì quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy mặt trời còn chưa ló dạng: "Vân sư huynh, bái sư đại điển của Hồng Mông Thiên cung, đều sớm như vậy sao? Sư phụ," hắn thở dốc khó chịu, "Dậy nổi sao?"
"Cung chủ dậy hay chưa dậy cũng không cần biết," Vân Vũ kéo Phó Trường Lăng xuống giường, "Ngươi đến đó chờ ngài là được. Mau."
Nói xong, Vân Vũ liền ấn Phó Trường Lăng đến cạnh bàn, đặt cung phục của đệ tử Hồng Mông Thiên cung lên bàn, dặn dò: "Bây giờ ta đi gặp sư huynh, ngươi mau mau rửa mặt chải đầu, hôm nay ngươi dám làm mất thể diện sư huynh, ta lập tức xẻo thịt ngươi!"
Vân Vũ hùng hổ nói xong, Phó Trường Lăng thở dài.
Hắn cảm thấy tiểu tử Vân Vũ này làm mấy chuyện bắt nạt kẻ yếu vô cùng thuần thục. Lúc trước ở Thượng Quan gia vẫn còn gọi hắn là Phó công tử, trông vô cùng khả ái, vậy mà giờ nhìn hắn xem, hung dữ gần chết.
Phó Trường Lăng cầm cung phục của Hồng Mông Thiên cung lên ngắm nghía, màu sắc nhạt nhẽo này hoàn toàn ngược với thẩm mỹ của hắn, nhưng nghĩ tới y phục này đồng bộ với Tần Diễn, hắn liền nhịn không được mà vui hơn một chút, cảm thấy y phục này không tới mức khó coi.
Hắn vội đứng dậy rửa mặt chải đầu, tự mình vấn tóc thay phục trang. Y phục của hắn cũng là bạch y thêu hạc giống với Tần Diễn. Phó Trường Lăng phỏng đoán bạch hạc hẳn là biểu tượng của Trường Nguyệt phong, còn phong lan là biểu tượng của Minh Tang phong, cho nên y phục của hắn và Tần Diễn đều thêu bạch hạc, còn của Vân Vũ lại thêu phong lan.
Phó Trường Lăng lại nghĩ đến y phục của mình tương tự Tần Diễn, tức là thân phận của hắn cũng gần y hơn so với Vân Vũ, tâm tình lập tức tốt hẳn. Hắn thay y phục gọn gàng xong, ra ngoài đợi ở cửa trong chốc lát đã thấy Vân Vũ đi ra. Hắn chào hỏi Phó Trường Lăng chút rồi bảo: "Đại sư huynh kêu huynh ấy chờ sư phụ cùng nhau tới đó, chúng ta đi trước đi."
Phó Trường Lăng gật đầu.
"À, còn chuyện này nữa," Vân Vũ nói tiếp, "Sư huynh kêu ngươi ném hết mấy thứ rác rưởi kia của mình ra khỏi Lãm Nguyệt cung, bằng không hôm nay huynh ấy trở về vứt hộ ngươi."
"Này, sao nghe không có chút tình lý gì vậy?" Phó Trường Lăng vừa nghe đã sốt ruột, "Có muốn đuổi ta thì cũng chờ tới khi ta dựng chỗ ở xong đã chứ."
"Ngươi đừng than thở với ta," Vân Vũ xua xua tay, ngự kiếm đứng dậy, "Tự nói với Đại sư huynh đi, ngươi thử xem huynh ấy có lập tức ném hết đồ ngươi đi không."
Phó Trường Lăng nghe vậy thì ngự kiếm đuổi theo Vân Vũ, sốt ruột nói: "Vân Vũ sư huynh, ta biết ngươi là người tốt, nghĩ cách giúp ta đi."
"Hơn nữa, ta còn muốn ăn vạ ở Lãm Nguyệt Cung."
Vân Vũ trợn trắng mắt, Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, tiếp tục vui vẻ bảo: "Ngươi nói xem, nếu ta tặng chút lễ vật cho sư huynh thì sao?"
"Tặng lễ?" Vân Vũ khó hiểu, "Đưa lễ gì?"
"Chẳng hạn như mấy vò rượu, sư huynh vui, nói không chừng sẽ cho ta ở lại?"
"Có thể tặng lễ," Vân Vũ nói chậm rãi, "Nhưng rượu thì đừng tặng, sư huynh không uống rượu."
Nghe thế, Phó Trường Lăng ngạc nhiên.
"Sư huynh không uống rượu?"
"Không chỉ không uống, còn cấm uống." Vân Vũ quay đầu cảnh cáo Phó Trường Lăng, "Giang cung chủ thích uống rượu, mỗi lần sư huynh qua chỗ ngài ấy đều phải tịch thu số rượu ở đó. Ngươi cũng thế, ở Trường Nguyệt phong uống rượu, coi chừng cũng bị quăng ra như mấy cái thứ đồ kia của ngươi đấy."
Hai người nói chuyện linh tinh cũng tới chính điện của Hồng Mông Thiên cung, đệ tử chấp sự của các phong đều đã mang người đứng bên ngoài, khí thế ngút trời đứng đầy sân rộng.
Vân Vũ mang Phó Trường Lăng đến hàng phía trước, nói với hắn: "Ngươi đứng đây, ta phải đi chỉ huy."
Dứt lời, Vân Vũ liền chạy đi, mang Vân Dương theo bắt đầu chỉ huy toàn bộ người ở đây.
Phó Trường Lăng đứng chung với Thượng Quan Minh Ngạn, hắn nhìn lướt qua Vân Vũ, không khỏi cảm khái nói: "Vân Vũ sư huynh thật là đa tài đa nghệ, cái gì cũng làm được."
"Có người tu tiên giỏi," Thượng Quan Minh Ngạn bật cười, "Tất nhiên cũng sẽ có người giỏi quản mấy việc này."
"Vậy còn ngươi?"
Phó Trường Lăng quay đầu nhìn hắn, Thượng Quan Minh Ngạn có chút khó hiểu: "Cái gì?"
"Tại sao ngươi tới Hồng Mông Thiên cung?"
Phó Trường Lăng gõ quạt xuống lòng bàn tay, Thượng Quan Minh Ngạn im lặng một lát, từ từ mở miệng: "Ta muốn báo thù."
"Báo thù?" Phó Trường Lăng nhíu mày, "Ta nghe nói, nhà ngươi bị Vô Thi La phá rồi, Giang cung chủ hình như cũng đã chém Vô Thi La kia?"
"Vô Thi La?" Thượng Quan Minh Ngạn cười châm chọc, một lát sau, hắn lắc lắc đầu, "Thẩm huynh, có một số việc ngươi không biết đâu."
"Thế à?"
Phó Trường Lăng để quạt lên môi: "Chẳng hạn như?"
Thượng Quan Minh Ngạn thở dài, không nói gì nữa, nhưng Thượng Quan Minh Ngạn không nói, Phó Trường Lăng cũng biết. Thượng Quan gia rõ ràng là bị người khác xem thành quân cờ. Chỉ là người chơi cờ kia có thể là nữ tử váy tím từng hủy hoại trận pháp của Thượng Quan Hồng ở nhà hắn năm đó, cũng có thể là kẻ đã đem công pháp Nghiệp Ngục cho Thượng Quan Hồng. Nếu không đi điều tra, thì không ai có thể biết được.
Hai người hàn huyên một hồi, tất cả mọi người đều đã đứng ngay ngắn. Chỉ mất một lúc, một tiếng chuông truyền lại từ nơi xa khiến tất cả mọi người an tĩnh lại, sau đó liền thấy vài đạo hoa quang ngự kiếm đến, hai bóng người dừng đầu tiên đúng là Tần Diễn và Tạ Ngọc Thanh. Hai người rút kiếm đứng, cùng nhau xoay người sang chỗ khác, một tay cầm kiếm dựng đứng trước trán, quỳ một gối, cùng mở miệng hô: "Khước tà phù đạo, thủ tâm như nhất."
*Trừ cái ác, bảo vệ đạo, luôn giữ nguyên chân tâm (chắc thế huhu)
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều tiếp nối hành động của hai người, cùng nhau quỳ một gối, lớn tiếng hô: "Hồng Mông đệ tử, cung nghênh chính điện."
Nghi thức này xảy ra quá đột ngột, Phó Trường Lăng chẳng kịp làm gì cả, chỉ biết lẫn trong đám người cùng với Thượng Quan Minh Ngạn quỳ theo. Sau đó hắn lập tức thấy chính cửa ở phía trên đại điện từ từ mở ra, Tần Diễn cùng Tạ Ngọc Thanh cùng nhau tiến vào, Vân Vũ và Vân Dương đứng ở hai bên, thay thế vị trí của Tần Diễn và Tạ Ngọc Thanh vị trí, đứng ở hai cạnh cửa.
Không bao lâu, từ trong phòng truyền đến tiếng của Giang Dạ Bạch: "Đại đệ tử số 32 của Hồng Mông thiên cung, Thẩm Tu Phàm, nhập điện."
Cái tên Thẩm Tu Phàm này làm Phó Trường Lăng có hơi chút đực mặt ra, vẫn là Thượng Quan Minh Ngạn đẩy hắn một trận mới khiến hắn tỉnh lại, vội đứng lên đi vào.
Mọi người nhìn hắn chăm chú, làm cho Phó Trường Lăng có một loại cảm giác mọi thứ chỉ là ảo ảnh.
Hắn không phải chưa từng được chú ý tới vậy. Có một thời gian gần mười lăm năm, hắn luôn đứng trên đỉnh Vân Trạch, là tiên đạo đệ nhất nhân, đi đến nơi nào cũng trở thành mục tiêu thu hút cái nhìn của mọi người.
Nhưng những ánh mắt ấy đều không giống với ánh mắt của những người bây giờ.
Những thiếu niên này, trong mắt đều tràn ngập ánh sáng, vui sướng lẫn hy vọng. Bọn họ chưa trải qua vũ tuyết phong sương, cũng chưa biết tuyệt vọng thống khổ là gì. Thời gian đó, những người ấy nhìn hắn trong mắt đều mang theo kính ngưỡng, đẩy hết toàn bộ hy vọng đè lên người hắn. Ngoài hắn ra, toàn bộ Vân Trạch cứ như không còn một chút sự sống nào.
Hắn mơ hồ nhận ra vài người qua khuôn mặt, đều là ít ỏi người còn sống sót của Hồng Mông Thiên cung, cho đến cuối vẫn kiên trì chiến đấu không ngừng ở tiền tuyến.
Hắn trong lòng có vài phần chua xót, từ từ đi tới phía trước. Khi hắn nhìn thấy Tần Diễn ở trước mặt, loại cảm xúc này bắt đầu chất chồng thành một ngọn núi cao.
Tần Diễn lưng đeo ngọc kiếm, bạch y ngọc quan đứng sau Giang Dạ Bạch. Giang Dạ Bạch đứng đứng ở trên tòa cao, lam sam ngọc quan, lẳng lặng nhìn chăm chú hắn.
Phó Trường Lăng tiến về phía trước, quỳ gối trước Giang Dạ Bạch.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi là đồ đệ của ta." Giang Dạ Bạch ngữ điệu bình tĩnh, Tần Diễn từ bên cạnh lấy ra một cái tráp giao cho Giang Dạ Bạch, Giang Dạ Bạch cầm kiếm đưa cho Phó Trường Lăng, "Đây là Thanh Nhai kiếm vi sư tặng ngươi, sau này đường rộng thênh thang, vẫn mong ngươi có thể giữ vững nhân tâm."
Phó Trường Lăng lấy tay tiếp nhận bội kiếm, cúi đầu nghiêm túc đáp: "Đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của sư tôn."
Nói xong, Phó Trường Lăng phụng kiếm, dập đầu với Giang Dạ Bạch.
Sau đó hắn ngẩng đầu, đệ tử bên cạnh tiến tới thay hắn lấy kiếm hạp, Phó Trường Lăng xoay người, nhìn Tần Diễn đang đứng bên cạnh.
Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, qua hồi lâu, y lấy ra từ trong tay áo một khối ngọc bội. Ngọc bội kia nhìn qua có chút cũ nát, mặt trên trơn nhẵn, dường như đã bi y vuốt ve nhiều năm.
Y tiến lên phía trước, đưa ngọc bội cho Phó Trường Lăng.
"Đây là lễ gặp mặt của sư huynh."
Phó Trường Lăng nhìn ngọc bội kia, nhịn không được mà đỏ hốc mắt.
Đó là ngọc bội mà đời trước, sau khi Tần Diễn đọa ma diệt Phó gia mãn môn, thả vào lòng bàn tay Phó Trường Lăng.
Thời gian đột ngột quay ngược trở lại, hắn nhìn Tần Diễn, cưỡng ép bản thân nở ra một nụ cười.
"Tại sao sư huynh lại đưa ta ngọc bội này?"
Tại sao lưỡng sinh lưỡng thế, ngươi đều đưa cho ta khối ngọc bội ấy?
Tần Diễn khựng lại một chút, y nâng mắt lên, đôi mắt lúc nào cũng thanh lãnh bỗng chốc có chút dao động.
Y nhìn hắn thật sâu, mấp máy môi, chậm rãi nói: "Sư đệ, người cũng như ngọc."
Phó Trường Lăng hơi hơi sửng sốt, sau đó lại thấy Tần Diễn rũ mi xuống, cố gắng khắc chế ngữ điệu của mình, tiếp tục nói: "Đao mài rìu đục, sinh tử trăm đau, ngọc mới dũa thành."
"Cuộc đời này dù có sinh tử bi hoan, đều nguyện sư đệ không bỏ đạo tâm, không làm trái bản tâm, không quên đi sơ tâm."
"Đại đạo nan thành," Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn, "Nguyện đắc ngọc thành."
*Đạo tâm tức là động cơ mà con người làm việc gì đó, con đường họ tin tưởng. Bản tâm là bản tánh thiện lương con người không mang cái ác, sơ tâm là tâm hồn con người lúc ban đầu vừa sinh ra. "Đại đạo nan thành, nguyện đắc ngọc thành" = "Đường lớn khó đi vững, chỉ mong người có thể mài thành ngọc", ý bảo mong Trường Lăng sẽ mãi là viên ngọc sáng không bị vẩn đục. Cái này rất hay, sau này các bạn sẽ biết lý do Tần Diễn thích Trường Lăng cũng là vì Trường Lăng từ lâu đã là một viên ngọc.
Lời Editor:
Vốn là lời tác giả nhưng dài dòng quá, mình tóm lại cho gọn.
Tần Diễn vốn học Giang Dạ Bạch uống rượu từ nhỏ, sau này do càng ngày càng xa (tách ra ở) nên Tần Diễn ít uống. Sau này uống lại vì lúc ở chung với Trường Lăng trong Tuyền Ki mật cảnh (đời trước), y xem việc uống rượu là kí ức đẹp nhất giữa hai người.
Sau này loạn lạc, Tần Diễn uống rượu như cách để giải thống khổ. Y biết Trường Lăng giả làm khất cái nên cảm ơn. Chương này, y uống rượu vì nhận ra Hồng Mông thiên cung có gián điệp, càng áy náy đời trc để sư phụ một mình.
Tần Diễn động lòng từ khi Trường Lăng một mực muốn cứu y ra khỏi Tuyền ki mật cảnh đời trước. Đối với Tần Diễn là tình đầu không quên, dù đối Trường Lăng có thể chỉ là một phút trêu ghẹo. Suốt 30 năm, hai người gặp nhau không ít lần, toàn là những lần nhỏ nhặt như ở chương trên nhưng đều chống đỡ mỗi người đi tiếp (mà văn sẽ từ từ kể). Là loại cảm tình "Cùng quân uống rượu dưới mưa thu, đưa tiễn vong linh tới núi xa.", chậm rãi mà thành. Tần Diễn vốn là người hiệp nghĩa hy sinh, chưa từng xem hy sinh thân xác là chuyện gì đáng nói, với người thường đã vậy, với người y thích càng vậy. Đối với Tần Diễn, cái giá đắc nhất mà y phải trả chính là thích một người.