Editor: Miri
- ----------------------------------------------------------------
Phó Trường Lăng nói xong câu đó thì bắt đầu luống cuống, nhưng hắn vẫn chết chống không sợ, nhắm mắt đả tọa. Tần Diễn im lặng một hồi lâu, rốt cuộc mới lên tiếng: "Vớ vẩn."
Sau đó y không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Tần Diễn rời khỏi đó rồi, Phó Trường Lăng mới nhẹ nhàng thở một hơi. Hắn vội vàng xông ra ngoài, chạy đến nơi có Nguyệt Hoa Thảo mọc phía sau núi, hái mấy chục cây bỏ vào Trân Lung Giới, dùng Thiên Diện Thủy thay đổi khuôn mặt, cũng thay thành xiêm y mặc trước đó, vọt trở về khu vực khảo thí.
Trời bắt đầu dần sáng lên, tất cả thí sinh cũng đã đứng ở cửa, chỉ có một mình Phó Trường Lăng chưa xuất hiện. Vân Vũ đứng ở chỗ núi cao, có chút lo lắng nói: "Thẩm Tu Phàm kia chắc không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tạ Ngọc Thanh không nói câu nào, nhắm mắt dùng thần thức xem xét xung quang, lập tức thấy Phó Trường Lăng vội vội vàng vàng chạy tới, nàng mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Không sao."
Một khắc trước khi nhang đốt xong, Phó Trường Lăng rốt cuộc cũng chạy kịp về, Vân Vũ cất cao giọng: "Hết thời gian."
Phó Trường Lăng lôi ra Ly Hỏa Càn Khôn Thảo, nghe thấy Vân Vũ nói vậy thì lập tức la to: "Ta tới! Ta tới!"
Tất cả mọi người nhìn qua, liền thấy Phó Trường Lăng thở hổn hển vọt lại, hổn hển chạy tới đài đếm linh thực, bỏ linh thực đầy xuống bàn, lại hổn hển nói: "Ta tới, chưa trễ đúng không?"
"Vừa kịp."
Thượng Quan Minh Ngạn bên cạnh cười cười, hắn nhìn Phó Trường Lăng một vòng trên dưới mới bảo: "Thẩm huynh đi đâu mà giờ mới đến?"
"Ly Hỏa Càn Khôn Thảo?" Phó Trường Lăng không trả lời, nhưng Vân Vũ đã lớn giọng hô, "Ngươi đi tìm băng tinh thú?"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Bọn họ chưa chắc đều biết Ly Hỏa Càn Khôn Thảo là gì, nhưng yêu thú tam phẩm băng tinh thú thì ai cũng biết. Mọi người nhìn về phía Phó Trường Lăng, ánh mắt không khỏi có chút hoài nghi. Phó Trường Lăng ngượng ngùng cười cười: "Vận khí tốt, mọi người đừng cười chê."
"Nói dối."
Vân Vũ đặt tay lên vai Phó Trường Lăng: "Ngươi cứ như vậy, rất dễ bị đánh."
"Ta còn biết làm gì," Phó Trường Lăng thở dài, "Quá ưu tú thì không dễ thân thiết với người khác, ta cũng đã rất nỗ lực hòa hợp với mọi người ở đây rồi."
Hắn nói vậy lại khiến Vân Vũ nghẹn họng, thầm nghĩ chưa từng thấy ai mặt dày như hắn.
Thượng Quan Minh Ngạn đi tới, hàn huyên một lát với Phó Trường Lăng về tình huống linh thực trong núi khi nãy, đệ tử bên cạnh phân chia linh thực của mọi người, bắt đầu đếm để chấm điểm, chỉ mất một lát đã công bố kết quả.
Tạ Ngọc Thanh nhìn bảng điểm, thấy chỉ cần một cây Ly Hỏa Càn Khôn Thảo mà Phó Trường Lăng đã dẫn đầu cách xa mọi người. Tạ Ngọc Thanh thu bảng điểm lại, lập tức bảo: "Đi thôi."
Mọi người chưa hiểu gì, đã thấy rất nhiều bạch hạc to lớn quang quác trên trời, nhộn nhạo đáp xuống trước mặt các thí sinh. Thượng Quan Minh Ngạn đã ở Hồng Mông Thiên cung một thời gian nên nhìn đã hiểu ngay mấy con bạch hạc này là ý gì. Hắn trèo lên lưng bạch hạc, vuốt vuốt đầu nó, bạch hạc vui vẻ kêu một tiếng liền vỗ cánh bay lên, mang Thượng Quan Minh Ngạn bay tới tòa cung lơ lửng trên trời.
Những đệ tử khác cũng học theo hắn mà trèo lên, từng người từng người bay tới Hồng Mông Thiên cung. Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, quay đầu nói với Vân Vũ đang đứng bên cạnh: "Chúng ta đi gặp các trưởng lão?"
"Cứ đi lên rồi biết," Vân Vũ ngự kiếm bay lên, "Đi thôi."
Vân Vũ cũng theo hướng Thiên cung bay đi, Phó Trường Lăng trèo lên bạch hạc, cúi người sát vào nó, vuốt vuốt đầu nó nói: "Ngươi bay chậm chút, để ta nghỉ ngơi một lát."
Bạch hạc run bần bật, bay vừa chậm vừa vững người, Phó Trường Lăng nằm trên lưng nó ăn thêm một viên đan dược che giấu thể chất và Kim Đan mà Thẩm Thanh Trúc cho hắn, ôm bạch hạc nhắm mắt lại điều tức một lát.
Đệ tử nối đuôi nhau đến Thiên cung, mấy con bạch hạc này tính cách cũng không vừa, ở trên không lượn vài vòng, có đệ tử vừa bước xuống đất đã quỳ rạp xuống nôn thành bãi.
Thượng Quan Minh Ngạn thì có tốt hơn một chút, nhưng chuyện như cưỡi bạch hạc vẫn yêu cầu tu sĩ luyện tập mới có thể thoải mái điều khiển nó, thành ra hắn tuy vẫn đứng được, nhưng đầu óc cũng hơi say xẩm.
Đoàn người đứng đó một lúc lâu để lấy lại tinh thần, Vân Vũ thấy họ khỏe hơn rồi thì mới hỏi: "Thẩm Tu Phàm đâu?"
Mọi người đực mặt ra, sau đó liền nghe Thượng Quan Minh Ngạn vội nói: "Thẩm huynh còn ở trên đường, không xa, sắp tới rồi!"
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của Thượng Quan Minh Ngạn, quả thật thấy cách đó không xa có một thiếu niên khoác lam bào khổng tước nằm trên lưng bạch hạc, vòng tay qua cổ nó, ngủ ngon lành. Bạch hạc vỗ cánh chậm rì, bay chậm tới mức cứ như lão ông 80 tuổi lết chân đi, khoảng cách chỉ còn có 100 trượng mà cứ như bay mãi không tới.
"Hạc kia già quá rồi hay sao?"
Có thí sinh nhịn không được mở miệng nói: "Sao lại bay chậm tới vậy?"
"Đó là con có tính tình dữ dằn nhất của chúng ta đấy."
Vân Vũ cũng thấy lạ: "Hôm nay nó bị gì vậy?"
Mọi người đều đang chẳng hiểu ra sao, Phó Trường Lăng nằm điều tức cũng đã xong, mở mắt nhìn thì đã thấy tất cả mọi người đang ở chỗ hạc đáp của Hồng Mông Thiên cung chờ hắn. Hắn bắt đầu hơi hơi xấu hổ, lập tức ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông bạch hạc, thì thầm: "Đi."
Bạch hạc cảm thấy mình vừa bị khuất nhục thật nhiều, nhưng cảm giác được thần hồn đối phương xong lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể vững thân bay nhanh về trước, mau mau đưa người này tới chỗ đáp hạc, sau đó không đợi Phó Trường Lăng nói lời cảm tạ đã cuống quýt chuồn đi.
Vân Vũ nhìn bạch hạc bay trối chết, nhịn không được nói: "Kêu người của Trân Cầm viện kiểm tra tiểu Hồng đi, tiểu Hồng hôm nay cứ như bị gì ấy."
Vân Dương đáp ứng hắn, Tạ Ngọc Thanh thấy mọi người tới rồi, tay vịn trên chuôi kiếm, xoay người ra lệnh: "Đi thôi."
Nàng không nói thêm câu nào, Vân Vũ vội vàng bổ sung: "Hai người một hàng, đi theo tạ sư tỷ, đừng ồn ào."
Đây là khảo hạch cuối cùng, ai ai cũng hồi hộp. Phó Trường Lăng và Thượng Quan Minh Ngạn đứng ở một hàng, đi ngay sau Tạ Ngọc Thanh vào trong.
Vòng ngoài cùng của Hồng Mông Thiên cung là một hành lang gỗ rất dài, ở chỗ lan can hành lang còn có nhiều người đứng ngồi rải rác, một số yên lặng đọc sách, một số làm mấy chuyện vặt vãnh.
Chỗ hạc đáp còn xem như ít người, quẹo đi vào liền thấy người nhiều dần lên. Bọn họ đều khoác cung phục của đệ tử Hồng Mông Thiên cung đi tới đi lui, có người đang tranh luận, có người đang đùa giỡn, nhìn qua tràn đầy sức sống, vô cùng náo nhiệt.
Đi qua hành lang ngoài cùng xong, hướng vào bên trong là một đống tiểu viện, đi qua tiểu viện là đình đài, hoa viên. Đi hết nửa canh giờ, mọi người rốt cuộc ngừng ở trước một tòa đại điện. Tạ Ngọc Thanh đứng lại, Vân Vũ xoay người nói với mọi người: "Sửa sang lại dung nhan mình một chút, chớ lộn xộn, chúng ta đi vào ngay bây giờ."
Nghe vậy, mọi người đều bắt đầu cúi đầu sửa sang lại y phục của mình, lúc này, mọi người liền thấy Phó Trường Lăng móc ra một cái gương đồng từ trong túi, giơ lên săm soi, bắt đầu sửa sang lại tóc tai.
Ngay lúc đó, toàn bộ đại gia ở đây thấy mình thua kém tên kia một bậc.
Vân Vũ hoảng sợ nhìn Phó Trường Lăng: "Tới cái này mà ngươi cũng mang theo?!"
Phó Trường Lăng ngượng ngùng cười cười: "Sẽ luôn có lúc cần nó."
""Lúc cần" của Thẩm huynh," Thượng Quan Minh Ngạn nhìn Phó Trường Lăng, nhịn không được nói, "Có vẻ rất nhiều."
Mọi người nói chuyện, Tạ Ngọc Thanh lập tức tiến lên phía trước, quỳ một gối xuống đất, nâng kiếm trước ngực, cung kính nói: "Đệ tử Tạ Ngọc Thanh đưa hai mươi vị thí sinh đến điện."
Bọn họ nghe vậy đều bắt đầu tĩnh lặng lại, một lát sau, bên trong truyền đến một giọng lạnh lẽo: "Tiến vào."
Tạ Ngọc Thanh ngồi dậy, lập tức đi vào. Tất cả mọi người không tự chủ được cảm thấy căng thẳng, đi theo sau Tạ Ngọc Thanh, không ai dám hó hé một lời.
Phó Trường Lăng còn xem như bình tĩnh như sắt, chứ tay của Thượng Quan Minh Ngạn cũng đã bắt đầu hơi run run. Hai mươi người vào đại điện, đa số đều không dám ngẩng đầu. Phó Trường Lăng lặng lẽ nhìn một vòng, người đang ngồi ở trên cao, lam sam ngọc quan, đúng là cung chủ Hồng Mông Thiên cung Giang Dạ Bạch. Bên tay trái của ngài ấy còn có ba người khác đang ngồi.
Một vị khoác lam bào bạch sam, trên đầu là Thái Cực bố quan, nhìn qua khoảng tầm 30, khuôn mặt tươi cười như tắm mình trong gió xuân, nhìn không ra vui buồn
"Đạo tông trưởng lão, Hóa Thần, Ngọc Quỳnh chân quân."
Phó Trường Lăng nhận ra đối phương, bắt đầu dời mắt qua bên cạnh.
Tiếp theo Đạo tông là một vị thanh niên khoác thanh sam, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay là bội kiếm có vỏ cũng màu xanh, đúng là trưởng lão Kiếm tông, Tang Kiền Quân.
Phía sau Kiếm tông là một vị trung niên nam tử hoa phục nguyệt sắc, dáng vẻ bình đạm, nhìn qua cực kỳ giống một sĩ phu phàm nhân, chính là trưởng lão Nho tông, Liễu Thư Liên.
Bên phải Giang Dạ Bạch có bốn đệm hương bồ, nhưng lại chỉ có ba người. Ba người kia nhìn qua đều còn rất trẻ, phục sức cũng vô cùng kỳ quặc.
Một vị nữ tử trên mặt trang dung quỷ dị, đầu vai có một đứa nhỏ ngồi trên đó, chắc chắn là xuất thân từ Việt gia, là trưởng lão Việt gia, Việt Minh Minh.
Một vị thanh niên hai mắt che lụa trắng, bạch sắc trường sam thêu hoa bỉ ngạn đỏ thẫm, còn ai khác ngoài trưởng lão Tô gia, Tô Tri Ngôn.
Còn có một vị thanh niên, hắc y kim quan, môi mỏng luôn cười, cầm ngọc phiến nhẹ gõ xuống lòng bàn tay, tò mò đánh giá đệ tử phía dưới. Vị này Phó Trường Lăng vô cùng quen mặt, đó là tam thúc công của hắn, trưởng lão Phó gia Phó Minh Lam.
Bên cạnh Phó Minh Lam có một đệm hương bồ trống không, tuy không ai giải thích, nhưng Phó Trường Lăng biết đệm hương bồ đó chính là để lại cho Lận gia.
Thân mang kiếm cốt, xuất thế đã là kỳ tài. Kiếm Tôn Diệp Lan vốn cũng thuộc Lận gia, dù bọn họ không tới, Hồng Mông Thiên cung vẫn muốn lưu một ghế trưởng lão cho họ.
Phó Trường Lăng nhận rõ hết mặt mọi người ở đây xong, Giang Dạ Bạch ngồi trên mới mở miệng: "Đầu tiên khảo nghiệm linh căn."
Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một quả quang cầu từ trong đó nổi lên. Giang Dạ Bạch đẩy quang cầu đi về phía trước, quang cầu từ trên không chầm chậm rơi xuống, dừng ở giữa đại điện. Tất cả mọi người hồi hộp nhìn, sau đó lại nghe Giang Dạ Bạch ra lệnh: "Tuần tự đi tới, đặt tay lên cầu."
Vân Vũ lập tức đi lên, theo lời cung chủ dẫn từng thí sinh lên thử. Mỗi người đặt tay lên quang cầu, quả cầu sẽ phát ra ánh sáng với cường độ khác nhau. Tới lượt Phó Trường Lăng, hắn giơ tay đặt lên quang cầu, ánh sáng màu bạc lập tức phóng lên cao, tất cả mọi người ngồi trên đài không khỏi đều ngồi thẳng lưng lên nhìn quang cầu kia. Phó Trường Lăng vừa lòng thu tay lại, liền nghe Phó Minh Lam trên tòa nói: "Lôi hệ Thiên Linh Căn, ta cũng chỉ mới thấy thứ này ở tiểu chất nhà ta Phó Trường Lăng."
Phó Trường Lăng: "......"
Cực kì, cực kì muốn cho lão câm miệng lại.
Nhưng người Phó gia cái gì cũng không thiếu, chỉ là vô cùng đặc biệt thiếu nói. Vị Phó Minh Lam này rõ ràng cũng không ngoại lệ, lão nói xong thuộc tính linh căn của Phó Trường Lăng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhịn không được lải nhải: "Linh căn không chỉ giống, mà thẩm mỹ cũng giống, cực kỳ giống người Phó gia. Vị tiểu hữu này, ngươi tên là gì? Năm nay bao tuổi? Là kiếm tu hay là đạo tu......"
"Phó trưởng lão," Giang Dạ Bạch mở miệng, thanh âm bình đạm, "Xin ngừng nói."
Phó Minh Lam nghe thế cũng hơi hơi xấu hổ, phe phẩy cây quạt, quay đầu đi chỗ khác, cầm lấy tách trà trên khay người hầu đang bưng phía sau.
Chỉ hai mươi người nên chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong linh căn, sau đó được Vân Vũ đưa đi ra ngoài. Sau khi cửa đại điện đóng lại, Tạ Ngọc Thanh mới dâng lên toàn bộ thành tích của hai mươi vị thí sinh, bài thi, công văn, tất cả đều được đưa lên cho trưởng lão đọc.
Bài đầu tiên Phó Minh Lam đọc lại là công văn của Phó Trường Lăng, thấy bài thi của hắn xong thì nhịn không được phải thốt lên: "Thật sự là điểm "Thiên"! Hồng Mông Thiên cung chưa bao giờ từng có người nào đạt điểm tuyệt đối trong văn thí, tuy người này còn nhỏ nhưng lại đọc nhiều quyển tịch, ngao du tứ phương."
Nói xong, Phó Minh Lam còn kéo ra bài thi khác của hắn, thấy bức họa Phó Trường Lăng vẽ: "Tranh người này có thể xem là tuyệt diệu, không luyện mấy chục ngày khó mà vẽ được."
"A Diễn đâu?"
Bài thi được đưa đến trước mặt Giang Dạ Bạch diện, hắn nhỏ giọng hỏi trước mặt Tạ Ngọc Thanh.
Thần sắc Tạ Ngọc Thanh vẫn như thường, cung kính nói: "Đến sau núi, chưa về."
Giang Dạ Bạch khựng lại một chút, ngẩng đầu lên, nhíu mày: "Hắn đến sau núi làm gì?"
"Đề phòng thí sinh vượt biên."
Tạ Ngọc Thanh cung kính giải thích, Giang Dạ Bạch không nói gì, chỉ cầm bài thi của thí sinh, sau một hồi thì gật gật đầu, không nói gì nữa.
Sáu vị trưởng lão và Giang Dạ Bạch xem qua thành tích của mọi người xong thì bắt đầu nhìn vào thứ tự thành tích của họ. Đệ tử của Hồng Mông Thiên cung có quy luật phân chia nghiêm khắc, có linh căn thế nào thì được giao cho sư phụ tương ứng thế đó, sau khi mỗi trưởng lão lựa chọn người thích hợp rồi, cuối cùng chỉ còn dư lại người bị loại và Phó Trường Lăng.
"Bốn vòng đều là thành tích tuyệt đối," Phó Minh Lam thở dài, "Thành tích như vậy, nếu là đạo tu thì vô cùng thích hợp làm môn hạ của ta. Đáng tiếc," Phó Minh Lam quay đầu đi, nhìn về phía Giang Dạ Bạch, "Người có thể nhận kiếm tu làm môn hạ hiện tại chỉ có cung chủ và Tang Kiền Quân, vị Thẩm Tu Phàm này tư chất tuyệt hảo, không biết cung chủ nghĩ thế nào?"
Giang Dạ Bạch không nói gì, dời ánh mắt nhìn sang Tang Kiền Quân đang ngồi nghiêm chỉnh. Tang Kiền Quân cảm giác được ánh mắt của hắn, nói thẳng: "Tư chất quá cao, đệ tử quá nhiều, dạy không được."
Những năm gần đây, kiếm tu vào Hồng Mông Thiên cung đều do Tang Kiền Quân nhận lấy, hắn đúng là đã có quá nhiều đồ đệ.
Giang Dạ Bạch do dự một lát, lại nói: "Vậy thu vào môn hạ của ta đi."
Nghe vậy, những người khác đang muốn mở miệng chúc mừng, lại nghe Giang Dạ Bạch bổ sung: "Vào môn, không phải thân truyền."
Tuy rằng không phải đệ tử thân truyền, nhưng trong lòng mọi người đều biết đệ tử thân truyền của Giang Dạ Bạch cũng chỉ có Tần Diễn, Thẩm Tu Phàm là đệ tử thứ hai Giang Dạ Bạch thu nhận những năm gần đây. Mặc kệ có phải thân truyền hay không, thứ hắn nhận được vẫn sẽ vượt xa các đệ tử khác.
Phó Minh Lam thở dài, Giang Dạ Bạch viết đầy đủ danh sách rồi thì giao cho Tạ Ngọc Thanh, lạnh nhạt nói: "Đi thông tri đi."
Tạ Ngọc Thanh cầm danh sách, cung kính lui xuống.
Phó Trường Lăng từ lúc đi ra chính điện vẫn không nói câu nào, luôn dựa vào bên cạnh lan can, nhắm mắt điều tức.
Thượng Quan Minh Ngạn coi vậy nhưng lại đang đang nghị luận vô cùng sôi nổi với các đệ tử khác, thân thiết cực kì. Đoàn người ríu rít trò chuyện vòng thi vừa qua, Phó Trường Lăng nghe câu được câu không. Chỉ một lát sau, Tạ Ngọc Thanh lập tức đi ra. Nàng vừa ra, tất cả mọi người đã im lặng, Phó Trường Lăng cũng từ từ mở mắt, nhìn Tạ Ngọc Thanh đang đứng ở bậc thang.
Tạ Ngọc Thanh nói chuyện đơn giản lại rõ ràng, nói thẳng: "Danh sách đã có, tên được đọc cùng với người dẫn đi, không được nhắc tên thì theo Vân Dương xuống núi. Kiếm tông Tang Kiền Quân môn hạ, Thượng Quan Minh Ngạn."
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Ngạn hào hứng bước lên, hành lễ với Tạ Ngọc Thanh. Tạ Ngọc Thanh gật đầu, Vân Vũ đứng cạnh vẫy vẫy tay với Thượng Quan Minh Ngạn: "Minh Ngạn, đi theo ta."
"Ngọc Quỳnh chân quân môn hạ, Dương Dật."
"Liễu trưởng lão môn hạ, Trương Chi Kỳ."
......
Tạ Ngọc Thanh gọi hết tên này đến tên khác, cho đến cuối cùng mới gọi ra tên Phó Trường Lăng: "Giang cung chủ môn hạ, Thẩm Tu Phàm."
Nghe đọc tên, Phó Trường Lăng ngẩn người, qua một lúc mới hoàn hồn lại: "Ta là Giang cung chủ môn hạ?"
Mọi người đều quay đầu nhìn qua với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Vân Vũ cũng sững người hết hồi lâu mới vọt tới trước mặt Phó Trường Lăng, bắt lấy tay hắn, kích động nói: "Tốt quá tốt quá, qua bao nhiêu năm, rốt cuộc có người tới thay thế ta rồi!"
"Ý...ý ngươi là sao?"
Phó Trường Lăng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, Vân Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe Tạ Ngọc Thanh nhắc nhở: "Trước tiên cứ đi theo sư huynh của mình trở về phong các, các đệ tử còn lại, lát nữa sẽ nhận được một phong thiếp tiến cử của Hồng Mông Thiên cung. Các vị tuy không duyên phận với Hồng Mông Thiên cung, nhưng tiên tông bách gia, tất sẽ có chỗ thu lưu mọi người, mong rằng các vị sẽ không từ bỏ tiên đạo, ngày sau tái kiến."
Nói xong, Tạ Ngọc Thanh chắp tay trước ngực, hành lễ trước mọi người. Rất nhiều đệ tử bị lưu lại bắt đầu đỏ hồng hốc mắt, cũng thi lễ, theo Vân Dương xuống núi.
Mọi người đi theo sư huynh sư tỷ của mình trở về sơn phong tương ứng, Vân Vũ dẫn Phó Trường Lăng và Thượng Quan Minh Ngạn đi, bảo: "Đại sư huynh không ở đây, Tu Phàm ngươi cứ đi theo ta đi. Ngọc Thanh sư tỷ," Vân Vũ gọi lại Tạ Ngọc Thanh đang sải bước tính đi, Tạ Ngọc Thanh kịp dừng lại, nghe Vân Vũ nói: "Tỷ phải về Minh Tang phong đúng không? Giúp đệ đưa Minh Ngạn trở về một chuyến."
Tạ Ngọc Thanh dời ánh mắt qua, đặt lên trên người Thượng Quan Minh Ngạn. Hắn bị mắt phượng lạnh băng kia liếc qua liền vội nói: "Đệ tự đi được, không sao hết."
"Đi thôi."
Tạ Ngọc Thanh lạnh nhạt mở miệng, sau đó xoay người đi, Thượng Quan Minh Ngạn sững sờ tại chỗ hết một lúc, Vân Vũ thấy hắn vẫn còn đứng đó liền đẩy một phen, thúc giục: "Còn đứng đó? Đi mau."
Thượng Quan Minh Ngạn lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo Tạ Ngọc Thanh rời đi. Vân Vũ quay đầu nhìn Phó Trường Lăng, nói với hắn: "Đi thôi, ta đưa ngươi đi Trường Nguyệt phong."
"Cảm tạ sư huynh."
Phó Trường Lăng mở miệng cười cười, Vân Vũ liếc hắn một cái, sau đó hỏi: "Biết ngự kiếm không?"
"Biết một chút."
Phó Trường Lăng gật đầu, Vân Vũ triệu hồi kiếm ra, lập tức bay mất, Phó Trường Lăng cũng không chần chờ chút nào, lập tức đuổi theo sau Vân Vũ.
Hai người ngự kiếm trên không, Vân Vũ liếc hắn một cái: "Trước kia chắc ngươi cũng luyện không ít hả?"
Bị hỏi chuyện quá khứ, Phó Trường Lăng cẩn thận để không nói hố, gật đầu đáp: "Ừ."
Vân Vũ gật gật đầu, nhìn về sơn phong cao cao phía xa: "Hồng Mông Thiên cung chia làm chính cung và tám tiểu phong, bảy vị trưởng lão và Giang cung chủ trụ tại tiểu phong, giang cung chủ trụ tại chủ phong, chính là Trường Nguyệt phong. Chỉ có đệ tử nhập thất có cấp bậc cao mới có thể ở đó, đệ tử bình thường chỉ ở chính cung. Ngày thường đi khóa khảo thí hay tập luyện đều sẽ ở chính cung, hiểu rồi chứ?"
Phó Trường Lăng gật đầu: "Đã hiểu."
"Cũng không có nhiều đệ tử nhập thất, nhưng cũng sẽ không quá ít, thông thường khoảng hai mươi mấy người, từ trong đó chọn ra một đệ tử chuyên môn quản lý mấy việc vặt trong phong, vốn dĩ đều sẽ cho thân truyền đệ tử đảm nhiệm, đáng tiếc, dù là Đại sư huynh hay là Tạ sư tỷ, ai ai cũng chỉ quan tâm kiếm, cho nên loại chuyện này," Vân Vũ lộ ra khuôn mặt ủ dột, "Chỉ có thể để ta làm. Một mình ta quản hai cái phong, đã bao nhiêu năm như vậy, từ lúc còn nhỏ đã phải chịu bị hành hạ ghê gớm. Giờ có thêm ngươi thì tốt rồi, sau này, chuyện ở Trường Nguyệt phong các ngươi, làm ơn đừng tới tìm ta, hiểu không?!"
"H...hiểu."
Phó Trường Lăng bị mấy câu oán trách của Vân Vũ dọa hết hồn, đợi hắn nói xong thì cũng vội bảo: "Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý mọi việc ở Trường Nguyệt phong thật tốt."
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới Trường Nguyệt phong..
Trường Nguyệt phong nhìn qua biết ngay đã lâu không ai quét tước, cỏ cây um tùm. Vân Vũ dẫn Phó Trường Lăng đi xuyên qua rừng rậm, tới ngọn núi bên cạnh. Bên cạnh ngọn núi là một tòa cung điện, Vân Vũ ngừng ở trước cửa cung điện, nói với hắn: "Đây là Lãm Nguyệt cung, chỉ có mình Đại sư huynh ở đây. Trên trời," Vân Vũ ngước mặt chỉ chỉ, Phó Trường Lăng ngẩng đầu, thấy trên trời nổi lơ lửng một gian phòng, Vân Vũ chỉ vào gian phòng có khoảng sân nhỏ: "Đó là Vấn Nguyệt Cung, là nơi Giang cung chủ ở."
"Giang cung chủ không ở trong Trường Nguyệt phong?"
Phó Trường Lăng cảm thấy khó hiểu, Vân Vũ lắc đầu: "Không, Trường Nguyệt phong này chỉ có mình Đại sư huynh ở, hiện tại thì có thêm ngươi."
"Vậy," Phó Trường Lăng nhìn nhìn xung quanh, tim tự dưng đập loạn chút, hắn chỉ vào Lãm Nguyệt cung trước mặt: "Bây giờ, ta và Đại sư huynh, cùng nhau ở đây?"
"Mơ à."
Vân Vũ lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Này là Giang cung chủ tự mình xây cho cho Đại sư huynh, ngươi muốn có chỗ ở thì tự đi mà xây."
"Ta tự xây?"
Phó Trường Lăng mặt đực ra, Vân Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, cả cái Trường Nguyệt phong này đều là của ngươi, thích xây chỗ nào thì xây. Sáng mai phải dự đại điển bái sư, dậy sớm chút, ta sẽ tới đưa tin cho ngươi. Sau khi đại điển bái sư kết thúc, ta sẽ mang hết trướng mục cho ngươi, sau này chuyện của Trường Nguyệt phong, làm ơn đừng tìm ta."
"Từ từ," Phó Trường Lăng nghe xong, bắt lấy Vân Vũ, "Trước khi ta xây xong phòng để ở, đêm nay ta biết ngủ chỗ nào?"
"Cái đó ngươi đi hỏi Đại sư huynh."
"Thế Đại sư huynh đâu?"
"Sao ta biết, Đại sư huynh đi chỗ nào cũng đâu có báo cho ta làm chi."
Vân Vũ giựt tay áo bị Phó Trường Lăng nắm lấy ra, cười cười chắp tay thi lễ: "Cáo từ."
Nói xong, Vân Vũ liền hóa thành một tia sáng, biến mất ở phía chân trời.
Phó Trường Lăng đứng ở trước Lãm Nguyệt cung, nhìn nhìn sắc trời, lại nhìn nhìn xung quanh, đêm nay ở đâu, hắn quyết định tự mình tìm.
Nghĩ nghĩ, hắn lại liều mạng đi vào Lãm Nguyệt cung, Lãm Nguyệt cung vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, đá cẩm thạch màu đen lót trên mặt đất, cung có nguyệt môn, toàn bộ đồ vật bày biện bên trong cũng không khác gì hắn tưởng tượng trước đó.
Hắn dạo quanh một vòng chỗ ở của Tần Diễn, tìm một thiên điện bỏ trống, lấy ra giường ngọc, chăn, các loại đồ dùng sinh hoạt......
Chẳng mất bao lâu đã bày biện xong, lúc này trăng đã treo giữa trời, Tần Diễn vẫn chưa trở về. Hắn nghĩ nghĩ, quyết định không chờ Tần Diễn nữa, lên giường đắp chăn.
Đắp chăn xong, hắn đặt tay lên trên chăn véo véo, lòng hơi có chút căng thẳng lẫn mong chờ, còn có chút sợ hãi.
Còn đang nghĩ linh tinh, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân lảo đảo.
Tần Diễn đã về rồi!
Lời tác giả:
Phó Trường Lăng: Ta bắt đầu ở chung??? Ta chưa có kinh nghiệm chuyện này, ở chung phải làm gì?? Mọi người mau nói cho ta biết!!
Editor: Còn làm gì nữa ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)