Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 3: Chương 3




Tần Hành là sinh viên năm thứ ba hệ điện tử công trình, sắp tới lịch của khoa xếp kín, việc của hội học sinh cũng nhiều. Trước Quốc Khánh, anh qua nhà Giang Dữ Miên nói sau đợt này sẽ khá bận, liền quyết định mỗi tuần sẽ tới dạy cậu vào tối ba – năm.

Giang Dữ Miên thấy Tần Hành có chút cần thận sợ sai, trước mặt anh thì không dám nói, chờ anh đi rồi cậu mới mở máy tính ra tính toán, hỏi Lâm Quế Hương: “Mẹ con có biết Tần Hành học khoa đó mỗi kỳ đều mất hơn 400 ngàn không?”

Lâm Quế Hương không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại hỏi Mã Úy. Vùng biển quốc tế nơi Mã Úy ở tín hiệu rất kém, nghe Quế Lâm nói hồi lâu mới biết bà đang nói cái gì. Nàng đã sớm đem chuyện gia sư của con trai quên béng, Lâm Quế Hương nói cái gì nàng cũng không để tâm, hô mấy tiếng “Được, được, được” sau đó cúp điện thoại tiếp tục chuyến du lịch sang chảnh cùng hội chị em.

Lâm Quế Hương dùng điện thoại quốc nội, âm thanh rất lớn như nghe loa ngoài vậy. Giang Dữ Miên an vị trong phòng khách nghe Lâm Quế Hương trắc trở giải thích, lại nghe thấy Mã Úy tùy tiện trả lời vài tiếng liền ngắt điện thoại.

Cậu nên sớm đoán được phản ứng của Mã Úy.

Giang Dữ Miên tự giễu kéo kéo khóe miệng, đi vào trong phòng chiếu. Phần lớn thời gian cậu đều theo thói quen nhốt mình trong căn phòng nhỏ tối tăm này, co mình lại trên ghế ngồi. Những âm thanh bên ngoài này chiếm lấy tất cả cảm quan của cậu, như vậy cậu cũng không cần suy nghĩ tới những chuyện khác nữa. Không nghĩ tới Mã Úy, không nghĩ tới người cha đẻ một năm mới thấy mặt được hai, ba lần. Bước vào thế giới bên trong những cảnh phim này, lâng lâng trải nghiệm sinh hoạt của người khác có thể khiến cậu miễn cưỡng tìm được một chút cảm giác an toàn.

Nhưng mà vẫn phải đi học.

Ngày đầu tiên đi học sau Quốc Khánh, Giang Dữ Miên liền dậy trễ, lúc đến cửa lớp thì tiết tự học cũng đã sắp kết thúc.

Giang Dữ Miên thường xuyên đến muộn, mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là lần này lúc cậu đi vào ánh mắt của cả lớp đều nhìn qua đây.

Thầy Lý – giáo viên chủ nhiệm của cậu đang dò xét trên hành lang, lúc nhìn thấy cậu liền chỉ tay, tức giận thổi râu mép trừng cậu: “Giang Dữ Miên! Em đứng lại, nhìn tóc của em xem có giống ai không chứ?!”

Giang Dữ Miên không hiểu gì đứng lại, dừng một chút mới nhớ ra, hình như quy định trường học là không được nhuộm tóc.

Lúc nghỉ hè đi cắt tóc, cậu nhìn thấy khách hàng bên cạnh nhuộm tóc liền cũng nhuộm theo, nhuộm rất lâu tóc lên màu rất rực rỡ.

Thầy Lý lúc họp phụ huynh bị Mã Úy chọc tức, tâm lý vốn đã không hài lòng.

Ngày ấy Mã Úy vểnh mặt rời đi khiến cho hắn rất mất mặt. Hiện tại Giang Dữ Miên còn mang mái đầu rực rỡ này đến lớp, từ cổng trường một đường lắc lư tiến vào, không biết đã bị bao nhiêu đồng nghiệp nhìn thấy, ở trong lòng cười nhạo hắn.

Thầy Lý này năm nay mới được điều động từ trường khác qua, chưa quen thuộc hoàn cảnh. Lãnh đạo trường muốn đưa Giang Dữ Miên vào lớp hắn, lúc nói chuyện đã thề son sắt nói học sinh này chỉ là thành tích kém nhưng phẩm hạnh đều rất tốt. Hắn khi đó thật thà, tin tưởng liền một lời đáp ứng luôn.

Sau một tuần, Giang Dữ Miên mỗi ngày lên lớp đều đến muộn. Ban ngày đi học cũng nằm nhoài trên bàn, không ngẩng đầu lên được mấy lần giống như trước giờ chưa từng được ngủ vậy.

Thầy Lý đã nhiều lần nói chuyện với cậu, Giang Dữ Miên đều luôn tích cực nhận sai nhưng chết cũng không hối cải. Thầy Lý sau đó liền xác định, cậu học sinh này nhất định không bình thường.

Hắn chạy đi hỏi giáo viên chủ nhiệm trước đây của Giang Dữ Miên, đối phương nói năng thận trọng lại thần bí mỉm cười, hắn lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện mình bị lãnh đạo nhà trường hãm hại.

Giang Dữ Miên đâu chỉ là thành tích kém, cậu chính là củ khoai lang nóng bỏng tay.

Thầy Lý hít sâu nhiều lần, tỉnh táo lại rồi gọi Giang Dữ Miên cùng hắn ra ngoài.

Động tác Giang Dữ Miên chậm rì rì, một bước lại lê một bước đi tới cửa phòng học. Thầy Lý đóng cửa, chất vấn Giang Dữ Miên tại sao lại muốn nhuộm tóc.

“Em quên mất.” Giang Dữ Miên nói: “Hóa ra không thể nhuộm ạ.”

Biểu tình của cậu rất tùy tiện, không coi đây là việc to tát.

Những việc nhỏ nhoi tích góp lại khiến trong lòng thầy Lý càng thêm tức giận. Hắn nhìn chằm chằm Giang Dữ Miên không cho cậu động đậy, gọi điện thoại hỏi người bạn cũ đang mở hiệu cắt tóc có ở cửa hàng hay không, sau khi có được đáp án, hắn lại đi nói chuyện một chút với giáo viên chủ nhiệm cùng cấp rồi mang theo Giang Dữ Miên rời khỏi trường học.

Cửa hiệu cắt tóc này cách trường học cỡ 5 con phố, thầy Lý đem theo Giang Dữ Miên đến xe công cộng trên giao lộ ngã tư, ném vào hai đồng tiền xu rồi lên xe. Giang Dữ Miên cúi đầu giữ yên lặng, thầy Lý vẫn chưa hoàn toàn hết giận: “Em làm tóc xoăn tôi cũng không để ý, nhưng một học sinh trung học lại nhuộm tóc vàng! Em là muốn làm trường chúng ta mất mặt đúng không.”

“Tóc em xoăn tự nhiên.” Giang Dữ Miên giải thích.

“Tóc tự nhiên với tóc xoăn mà tôi không biết được sao?” Thầy Lý giọng nói càng lúc càng lớn, may là mới chín giờ trên xe bus không có mấy người, chỉ có tài xế vẫn luôn từ gương chiếu hậu chú ý tới hình ảnh người thầy đang giáo dục học sinh kia.

Cửa hiệu cắt tóc của bạn thầy Lý là kiểu cửa hàng cũ thường hay làm cạo tóc, mở tại một gian hàng nhỏ bên rìa đường. Giang Dữ Miên lười tranh cãi cùng giáo viên chủ nhiệm, ngồi trên ghế mặc người tẩy tóc cho mình.

“Nhuộm lại tóc đen cho thằng bé đi.” Thầy Lý kích động nói với bạn cũ, “Mái tóc xoăn này cũng duỗi thẳng lại.”

Người bạn kia đồng ý, thầy Lý vừa nhìn đồng hồ thấy tiết ngữ văn lúc mười giờ của hắn sắp muộn liền vội vàng rời đi, còn dặn bạn cũ xong việc thì gọi cho hắn, hắn tự mình đến đón đứa nhóc hư hỏng này.

Giang Dữ Miên tối hôm qua trước khi ngủ xem phim kinh dị, cả buổi tối không dám ngủ, giờ lại bị người khác đụng vào tóc, nhàm chán đến mệt rã mê màng ngủ mất.

Tần Hành cùng vài bạn học được phó hiệu trưởng trường S nhờ vả, hồi cấp ba cậu làm tuyên truyền tọa đàm trong trường Y, mời được rất nhiều học sinh đăng ký trường S.

Buổi tọa đàm lần này cũng vô cùng thuận lợi, đến trưa mọi người đều cùng ra ngoài ăn cơm.

Bọn họ một đường đi xuyên qua đường cái, lúc đi qua một cửa hiệu cắt tóc, Tần hành vô tình nhìn lướt qua, liền thấy Giang Dữ Miên nghiêng đầu ngồi ở sau cửa sổ sát mặt đất mà ngủ, trông rất buồn cười. Trên cổ cậu đeo máng hứng thuốc nước, nhìn như đang làm lại tóc. Tần Hành bảo bạn bè cứ đi trước còn bản thân thì bước vào tiệm cắt tóc.

Những ngày qua tuy không phải sớm chiều đều ở cạnh Giang Dữ Miên nhưng cũng là gặp mặt mỗi ngày, anh đối với tính khí của Giang Dữ Miên đã hiểu quá rõ.

Giang Dữ Miên chính là một tiểu thiếu gia thích chà đạp, bắt nạt kẻ yếu, tính cách có phần u ám nhưng tâm địa không xấu, không hề tích cực nhưng rất biết lừa gạt người khác. . Xin hãy đọc truyện tại { tr umtruyen. n e t }

Anh bước vào, nhắc thợ cắt tóc đừng nói chuyện rồi ngồi xổm trước mặt Giang Dữ Miên, nắm lấy mặt cậu.

Giang Dữ Miên bị anh nắm liền tỉnh, một đầu toàn là thuốc nhuộm cũng không dám động bừa, trừng mắt nhìn Tần Hành: “Lại là anh.”

“Em ở đây làm gì?” Tần Hành thân thiện hỏi cậu: “Đã ăn cơm chưa?”

Ánh mắt Giang Dữ Miên đầy dò xét, không nói chuyện với anh.

Thợ cắt tóc lúc này mới xen vô: “Thầy giáo của cậu ấy đưa tới, muốn cậu ấy nhuộm lại tóc, còn duỗi thằng ra nữa.”

Tần Hành sáng tỏ mà nở nụ cười, Giang Dữ Miên làm bộ không nghe thấy, lấy điện thoại di động ra chơi.

“Em ấy còn phải ngốc ở đây bao lâu nữa?” Tần Hành đứng lên, hỏi thợ cắt tóc.

“Ít nhất là bốn tiếng nữa, trước tiên phải làm thẳng tóc, tóc thẳng rồi mới nhuộm lại. Thợ cắt tóc bước lại xem mái tóc của Giang Dữ Miên: “Có thể gội thuốc đi được rồi.”

Giang Dữ Miên liền bị tiểu đệ gọi đi gội đầu, đi được một nửa, cậu xoay người lại nói với Tần Hành: “Tôi muốn ăn cơm gà xếp lớp, của Gì Ký.”

“Anh nói muốn mua cơm giúp em sao?” Tần Hành đùa cậu.

“Thêm một phần salad cá ngừ california.” Giang Dữ Miên nói tiếp.

Tần Hành muốn vỗ đầu cậu nhưng không có chỗ xuống tay, liền ngược lại đem máng hứng thuốc trên cổ cậu nâng lên chỉnh lại cho ngay ngắn rồi ra ngoài đi tìm đám bạn học ban nãy.

Tần Hành khoảng 2 giờ sau mới trở lại, Giang Dữ Miên đã chờ đến dài cả cổ.

Cậu ngồi sau cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm mỗi một người qua đường. Cửa hàng tiện lợi ở cách đó không xa, nhưng cậu muốn ăn cơm gà xếp lớp của Gì Ký nên kiên trì cự tuyệt đề nghị mua giùm thức ăn nhanh của tiểu đệ gội đầu.

Đúng lúc Tần Hành ngồi ăn cơm ngay cạnh Gì Ký, các bạn học vẫn đang tán gẫu đến thiên nam hải bắc, giữa trưa còn cùng uống rượu lúc ăn xong đã gần một giờ chiều. Tần Hành nhận được đến bảy, tám tin nhắn “Chết đói” từ Giang Dữ Miên, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy nói có việc đi trước sau đó qua mua bữa trưa cho Giang Dữ Miên.

Giang Dữ Miên bắt đầu nhuộm tóc, mái tóc trên đầu được bọc lại bằng tấm ủ khiến gương mặt lộ ra nhìn càng nhỏ hơn. Gương mặt cậu không chút thay đổi nhìn Tần Hành đẩy cửa bước vào, nói: “Chết đói rồi.”

Chủ tiệm cắt tóc mang đến cho Giang Dữ Miên một cái ghế nhỏ để đặt hộp cơm, tay Giang Dữ Miên không tiện cầm đồ, ngửi được hương vị đồ ăn liền cuống đến bốc khói.

Tần Hành thở dài, bưng bát lên đút cho cậu.

Giang Dữ Miên cuối cùng cũng ăn được món cơ gà ao ước, cậu nuốt một miếng, nói với Tần Hành: “Tăng lương cho anh.”

Nói rồi mở ví ra lấy một ngàn đưa cho Tần Hành.

Tay cậu nhìn là biết chưa bao giờ trải qua vất vả, ngay cả chữ cũng không viết được bao nhiêu, khớp xương đều đặn nhỏ nhắn, da dẻ sạch sẽ trắng nõn, móng tay cũng được cắt cẩn thận, cầm một xấp nhỏ tiền mặt cũng không để người ta cảm thấy mùi vị đồng tiền dơ bẩn.

Giang Dữ Miên đưa tiền cho anh, trong mắt cậu chẳng mang ý tứ gì mà nhìn Tần Hành, thật giống như xem anh như một nhân viên tạp vụ.

Tần Hành sững sờ, nhìn không ra biểu tình trên mặt mà đối mặt với cậu vài giây, sau đó quay người đi ra cửa.

Giang Dữ Miên cảm thấy được Tần Hành đang tức giận, nhưng cậu không biết vì sao Tần Hành lại tức giận vì vậy hỏi thợ cắt tóc.

Ánh mắt thợ cắt tóc nhìn Giang Dữ Miên cũng khá phức tạp, do dự một chút mới nói: “Cậu bé, cháu như này không phải là đang sỉ nhục người ta sao?”

“Cháu không có.” Giang Dữ Miên run rẩy gắp miếng gà xếp đưa đến bên miệng, Tần Hành không dư dả, cậu cho anh tiền, Tần Hành vì sao không cảm ơn mà lại bỏ đi.

Thợ cắt tóc nhìn cậu chắc chắn như thế liền lắc lắc đầu không nói nữa.

Tối hôm đó, Tần Hành không tới nhà Giang Dữ Miên, cậu cũng không thèm để ý, bởi cách hai ngày Tần Hành đã tới rồi. Cái này cũng nằm trong dự liệu của Giang Dữ Miên, Tần Hành đã nhận tiền, vậy anh không thể không đến.

Giang Dữ Miên ra mở cửa cho Tần Hành, liền nói với anh: “Anh nghỉ mất một tiết.”

Tần Hành gật đầu: “Anh xếp lịch cuối tuần dạy bù cho em.”

Giang Dữ Miên thực ra cũng không phải muốn học bù, cậu làm bài hoài cũng thấy phiền nhưng cậu không muốn để Tần Hành đi bởi vì Tần Hành đang giận cậu.

Tần Hành vòng qua người cậu mang theo cặp sách đi vào nhà, rồi lại gọi Giang Dữ Miên lấy bài tập Vật Lý đã giao lần trước ra xem. Giang Dữ Miên lấy sách bài tập đưa cho anh, Tần Hành cũng nghiêm túc kiểm tra.

Giang Dữ Miên ngồi ngốc một bên thấy hơi tẻ nhạt, một tay chống đầu hỏi Tần Hành: “Hôm trước vì sao anh lại tức giận.”

Tóc cậu đã duỗi thẳng lại nhuộm đen, nhìn qua rất ngoan ngoãn khiến cho người khác không có cách nào ghét nổi, cậu là thực lòng muốn được giải đáp nhưng có lẽ Tần Hành cũng không biết nên nói với cậu như thế nào.

Vừa vằn lúc này Tần hành phát hiện một câu làm sai, liền tránh được vấn đề của Giang Dữ Miên, quay qua giúp cậu sửa lại lỗi sai.

Nói xong một bài, tiếng điện thoại của Tần Hành vang lên, là bạn học trong hội học sinh của cậu gọi đến, hỏi cậu về hạng mục công việc tiếp đón sinh viên trường U tới tham quan ngày mai. Tần Hành đơn giản nói qua một chút liền cúp điện thoại.

Giang Dữ Miên rất tò mò về cuộc sống đại học, liền hỏi Tần Hành: “Lên đại học có phải chơi rất vui không? Với việc học cấp ba thì khác nhau chỗ nào.”

Tần Hành nói: “So với học cấp ba thì tự do hơn, còn có thể kết giao không ít bạn bè.”

Giang Dữ Miên lắc đầu: “Tôi hiện tại cũng rất tự do, tôi cũng không cần bạn bè.”

Tần Hành liếc mắt nhìn Giang Dữ Miên một cái, trên mặt cậu chả có biểu tình gì, rất lãnh cảm, giống y như thời điểm ngày đó cậu đưa tiền cho anh. Giang Dữ Miên khiến người khác cảm thấy tò mò rốt cuộc là cậu có cảm xúc gì hay không.

Tần Hành dạy Giang Dữ Miên đã được nửa tháng, mà cha mẹ cậu tới nay vẫn chưa từng xuất hiện.

Dạo này chồng của Lâm Quế Hương đột nhiên phát bệnh cấp tính, mỗi tối bà đều tới bệnh viện chăm sóc ông ấy. Trong căn nhà trống trải này chỉ có một mình Giang Dữ Miên. Một mình cậu ra mở cửa cho Tần Hành, trong nhà luôn là một mảnh tối om, đen kịt. Cậu giống như kẻ bề trên lại đầu hàng, nhân nhượng trước cấp dưới, xoay người rót cho Tần Hành một cốc nước rồi lại lê bước lên cầu thang, loay hoay bật đèn.

Giang Dữ Miên nhiều khi nói chuyện khiến người khác tức chết, nhưng lúc nói ra câu “Không cần bạn bè” lại nghe có chút đáng thương.

Nhưng mà chỉ nửa giờ sau, Giang Dữ Miên nghe giảng một hồi lại ngủ mất, Tần Hành lập tức cảm thấy một điểm thương hại cũng không cần cho cậu.

Lúc Tần Hành đang giảng cho cậu về thuộc tính dây điện tử, đầu Giang Dữ Miên liền gục xuống, nằm thẳng ra bàn, lông mi thật dài che khuất mí mắt. Miệng cậu hơi hé ra thở nhè nhẹ, khắp mặt đều hiện lên vẻ ngây thơ vô tội, phảng phất giống như nỗ lực cần cù lao động của Tần Hành là thuốc ngủ cho cậu vậy.

Tần Hành hít sâu một hơi, tự nói với chính mình đừng có nhúc nhích hay phẫn nộ. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn chín giờ, liền đánh thức Giang Dữ Miên, bảo cậu trở về phòng ngủ vì anh phải đi rồi.

Giang Dữ Miên vẫn buồn ngủ, mông lung dụi dụi mắt, mặt vẫn dính lên khủy tay, lúc nói chuyện giọng cũng dinh dính: “Anh phải đi rồi hả?”

“Buổi tối em đều ở một mình sao?” Tần Hành đứng lên, lễ tiết mà hỏi cậu một câu.

Giang Dữ Miên gật gật đầu nói hẹn gặp lại. Cậu đang mặc bộ áo ngủ nhạt màu, chân xỏ dép lê, tóc đen nhu thuận mà dán vào cái trán trắng tinh, rõ ràng đứng trong một căn phòng rộng lớn như vậy lại giống như người không có nhà để về, chỉ mở nửa mắt nhìn anh.

Tần Hành không nói thêm nữa, nhấc balo rời khỏi nhà Giang Dữ Miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.