Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 4: Chương 4




Thời gian trôi qua nhanh chóng, tới quá nửa tháng mười một, Giang Dữ Miên thi tổng kết. Hội sinh viên mới tuyển cho nhiệm kỳ mới của đại học S cũng đúng lúc đi ngang qua khu vực này.

Tần Hành vẫn là người nhận được số phiếu cao nhất, giữ vị trí chủ tịch hội học sinh. Sau khi kết thúc tuyển cử, mấy phó chủ tịch cùng trưởng câu lạc bộ làm loạn muốn Tần Hành mời ăn khuya, cậu liền mang theo bọn họ đi tới cửa hàng đồ nướng cả bọn thường tụ tập. Ăn xong cũng đã gần một giờ đêm, chừng mười người say lướt khướt lôi nhau đi hát.

Tần Hành trả tiền rồi theo sau, lúc đi tắt xuyên qua một ngõ nhỏ lại phát hiện có mấy tên côn đồ đứng trong ấy đang vây lấy một người. Tần Hành cũng không tính làm người hùng, thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ. Cậu cứ vậy bước tới, một tên lưu manh lùi về sau một bước vừa vặn chặn đường đi, cậu lễ phép nói: “Mời nhường đường một chút.”

Thân hình cậu cao lớn, tên lưu manh thấy cậu không có ý lo chuyện bao đồng liền bước sang một bên. Tần Hành hướng hắn gật gật đầu, muốn đi qua lại nghe thấy âm thanh quen thuộc từ cách đó không xa nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ có từng này tiền thôi, hay là tôi mang mấy người đi lấy.”

Bước chân Tần Hành dừng lại, trong lòng như có ranh giới thiện ác giao chiến ba lần mới hồi thần hỏi: “Giang Dữ Miên?”

“Tần Hành..” Âm thanh của Giang Dữ Miên có chút yếu ớt, mấy tên côn đồ vây quanh cậu, đèn đường thì tối tăm. Tần Hành cũng không nhìn thấy cậu, anh so với mấy tên côn đồ kia còn cao hơn nửa cái đầu, liền bước nhanh tới. Mấy người kia không dám chống lại đành tránh ra.

Giang Dữ Miên thấy Tần Hành bước lại đây, chạy lên một bước nắm thật chặt lấy cánh tay anh, hận không thể nằm luôn trên người anh, nhỏ giọng nói: “Nhanh dẫn tôi đi với!”

Tần Hành cũng xem như từng lĩnh giáo qua lá gan nhỏ của Giang Dữ Miên, anh vỗ vỗ lên vai Giang Dữ Miên, hỏi kẻ cầm đầu đám lưu manh: “Anh muốn bao nhiêu tiền.”

Mấy tên côn đồ này cũng là đúng dịp, đêm hôm khuya khoắt từ sàn nhảy đi ra lại đụng phải bé trai một mình đi phía trước. Không rõ là kẻ nào đầu têu đã đem Giang Dữ Miên chặn lại trong ngõ nhỏ muốn vơ vét một trận. Vốn chỉ muốn lấy mấy trăm ngàn rồi thả, nhưng không ngờ tới trên người thằng bé này có tới mười ngàn.

Vừa nhìn liền biết là dê béo, mấy người này làm gì có chuyện dễ dàng thả cậu đi, buộc cậu lấy thêm tiền. Nhưng giờ tình thế thay đổi, Tần Hành thoạt nhìn cũng không phải kẻ dễ chơi.

Tên cầm đầu áng chừng chỗ tiền trong tay, thử dò xét nói: “Trở về lấy thêm xếp nữa đi, ít như vậy các anh em cũng không đủ chia.”

Tần Hành giống như nghe được chuyện cười, hỏi lại hắn: “Không đủ chia?”

Tên kia liền nghẹn lời.

“Chỗ nhà tôi...” Giang Dữ Miên mở miệng, định nói cửa vào khu nhà mình có một cây rút tiền đã bị Tần Hành ấn xuống một cái liền không lên tiếng nữa, dính lên người anh không dám động.

“Đừng sợ.” Tần Hành động viên Giang Dữ Miên, quay đầu thương lượng với kẻ cầm đầu: “Không thì thế này đi, mỗi người thối lui một bước, tiền cậu ấy đưa các người không cần trả lại. Nhưng muốn nhiều hơn chúng tôi cũng sẽ không đưa.”

Một tên khác muốn chửi bới mấy câu nhưng bị tên cầm đầu ngăn lại, hắn suy nghĩ một chút rồi đáp ứng mang mấy kẻ kia đi.

Thấy bọn côn đồ rời đi, Giang Dữ Miên thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi người Tần Hành nhỏ giọng nói cảm ơn. Tần Hành thở dài, đưa Giang Dữ Miên ra khỏi ngõ nhỏ, hỏi cậu đã hơn nửa đem còn hốt hoảng ở bên ngoài làm gì.

“Tôi muốn tới quán Internet.” Giang Dữ Miên nói.

Tần Hành không hiểu được mạch não của Giang Dữ Miên: “Máy vi tính nhà em hỏng sao?”

Giang Dữ Miên cúi thấp đầu không nói lời nào, Tần Hành cũng lười hỏi cậu, dẫn theo Giang Dữ Miên đi về hướng nhà cậu. Ngõ nhỏ kia cách nhà Giang Dữ Miên không xa, đi cỡ mười phút là đến.

Đi tới cửa tiểu khu, Tần Hành nói không tiễn cậu vào trong nữa nhưng Giang Dữ Miên vẫn trông ngóng theo anh không tha: “Mấy người ban nãy sẽ không đi theo chúng ta chứ?”

Tần Hành cúi đầu liếc cậu một cái, vốn muốn hỏi cậu bảo an ở tiểu khu này làm ăn vớ vẩn lắm sao, nhưng sắc mặt Giang Dữ Miên tái nhợt, nhìn có vẻ bị dọa sợ, lời anh chưa nói ra khỏi miệng lại biến thành: “Để anh đưa em lên lầu.”

Giang Dữ Miên lúc này mới yên tâm, bước đi sát bên cạnh anh. Tần Hành thấy cậu nhát gan như vậy thật đáng yêu, xoa xoa đầu cậu: “Lá gan nhỏ như vậy còn dám đi đêm nha?”

Giang Dữ Miên bị anh xoa đầu, đi mấy bước mới nói: “Hôm nay tôi tròn 18 tuổi.”

Tần Hành khựng lại, Giang Dữ Miên lại giống như mở lên máy hát, so với ngày thường thì nói nhiều hơn rất nhiều: “Mẹ tôi cũng quên mất, không ai nhớ tới.”

Hai tay cậu quấn vào nhau, thoạt nhìn có chút lo lắng cũng rất không vui: “Hôm qua tôi nhìn thấy trên mạng, một người hôm sinh nhật 18 tuổi cũng tới quán Internet, chủ quán nhận chứng minh thư đăng ký của hắn liền chúc hắn sinh nhật vui vẻ. Tôi cũng liền muốn đi, nhưng mà không tìm được quán Internet lại đụng phải mấy người kia.”

Tần Hành trầm mặc nghe cậu nói, bọn họ rất nhanh đã đi tới dưới lầu nhà Giang Dữ Miên.

Giang Dữ Miên khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Hành nói: “Để anh chê cười rồi, hẹn gặp lại.”

“Sinh nhật vui vẻ.” Tần Hành gọi cậu lại.

Giang Dữ Miên có chút thụ sủng nhược kinh, đứng ngốc một lúc mới nói: “Cảm ơn. Tôi nghĩ anh rất chán ghét tôi.”

“Anh không phải người tính toán chi li như vậy” Tần Hành vỗ vỗ vai cậu.

Dù là người xấu cũng có quyền nghe người ta chúc mình sinh nhật vui vẻ, huống hồ Giang Dữ Miên chỉ là cậu học sinh cấp ba tính tình không tốt – mới vừa tròn 18.

“Giờ muộn quá rồi, nếu không đã có thể mua cho em một cái bánh ngọt.” Tần Hành nói.

Giang Dữ Miên nói không cần, còn hẹn gặp lại, nhanh chóng lấy ra thẻ mở cửa bước vào trong.

Tần Hành cũng chuẩn bị qua KTV, điện thoại di động vẫn luôn rung nãy giờ có lẽ đều là của đám bạn học chờ anh nãy giờ không được, liền gọi điện giục.

Lúc anh xoay người định đi khóe mắt lại nhìn thấy tay trái của Giang Dữ Miên nhỏ xuống một giọt máu, lòng anh liền căng thẳng, theo bản năng gọi tên Giang Dữ Miên.

Giang Dữ Miên quay đầu lại, cách cửa kính hỏi anh làm sao vậy.

“Em mau mở cửa.” Tần Hành lấy ngón tay gõ gõ lên tấm kính chỉ về phía máy dò cảm ứng.

Giang Dữ Miên bước tới gần cửa liền mở ra, Tần Hành vào trong đi mấy bước đèn ngoài sảnh liền sáng lên, vội kéo tay Giang Dữ Miên lên xem mới phát hiện trên tay cậu trầy xước một mảng lớn, còn đang chảy máu.

“Tay em bị thương tại sao không nói tiếng nào?” Tần Hành kéo cậu vào trong, hỏi: “Trong nhà có tủ thuốc không?”

“Không biết.” Giang Dữ Miên bị anh kéo vào trong thang máy của tòa nhà.

Gần đây Mã Úy đều không ở thành phố S, Giang Dữ Miên trầm mặc ít nói. Chồng của Lâm Quế Hương bệnh mãi không khỏi khiến tinh thần bà sa sút, biếng nhác, cách mấy ngày mới tới quét tước, vệ sinh một lần.

Tần Hành bước vào cửa nhà Giang Dữ Miên liền gọi điện báo cho đám bạn học mình có việc gấp, nói họ cứ đi chơi trước. Tiếp đó lại lục khắp nhà Giang Dữ Miên tìm hộp thuốc, rốt cuộc cũng tìm thấy rượu sát trùng có thể dùng được trong ngăn kéo phía trên tủ giày.

Giang Dữ Miên đưa tay ra để Tần Hành thay mình xử lý, lại cúi nhìn Tần Hành, trong lòng có chút không dễ chịu. Chưa từng có ai đối tốt với cậu như vậy.

Tần Hành nghiêm túc giúp cậu tẩy rửa bụi bẩn trên miệng vết thương, sát trùng rồi băng lại mấy vòng.

Giang Dữ Miên ban nãy bị mấy tên côn đồ đẩy ngã từ phía sau, tay trái đè lên đất đá liền bị thương khá lớn. Kỳ thực chân cậu cũng đau, xương cốt cả người đều tê rần, ngồi trên ghế sofa cũng thấy có chút đau đầu, chóng mặt. Tần Hành thấy sắc mặt cậu không đúng lắm, vươn tay sờ lên trán cậu, vầng trán Giang Dữ Miên đã nóng bừng, nóng đến mức cả mặt cậu đều đỏ lựng lên. Cậu nhìn Tần Hành sờ trán mình, cũng tự đưa tay sờ một cái, trầm tư trong chốc lát lại tự nhủ: “Tôi có chút nóng.”

Tần Hành chưa từng thấy người yếu ớt như vậy, anh bất đắc dĩ nói với Giang Dữ Miên: “Em sốt rồi.”

Giang Dữ Miên chậm chạp gật đầu: “Chuyện này phải làm sao nha?”

Cậu lấy tay che lên mặt chính mình, muốn hạ nhiệt độ, lại thấy Tần Hành nhìn mình, liền hỏi: “Anh còn không đi sao?”

Tần Hành bị hỏi như muốn nghẹn lại ở cổ, tự nhủ với bản thân cả chục lần, đây là tổ chức sinh nhật cho một bệnh nhân a, sau đó nói: “Để anh đi mua thuốc cho em.”

“Trong phòng tôi có thuốc hạ sốt.” Giang Dữ Miên đi lên lầu, đi được hai bước lại nói với Tần Hành: “Anh không đi mua thuốc thì mua cơm cho tôi được không? Tôi sắp chết đói rồi.”

Sinh hoạt của Giang Dữ Miên thật giống như trừ ăn ra thì chỉ có ngủ.

Tần Hành không mua cơm cho cậu, anh lật qua lật lại tủ lạnh nhà Giang Dữ Miên, nấu cho cậu một bát mỳ.

Giang Dữ Miên đối mặt với một bát mỳ đầy sắc xuân, lại hỏi Tần Hành đây có phải mỳ trường thọ không? Chính là thứ mọi người muốn ăn trong ngày sinh nhật? Tần Hành đáp 'Phải' cậu liền cao hứng mau chóng ăn, còn khen tay nghề của Tần Hành thật tốt.

Dưới đáy Tần Hành còn xếp cho cậu một quả trứng, Giang Dữ Miên chọc chọc quả trứng, rất là vui vẻ: “Còn có một quả trứng trần.”

Cậu cắn một miếng, lại hỏi Tần Hành: “Cái này có dụ ý gì sao?”

Tần Hành chính là tùy tiện thả vào, nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của Giang Dữ Miên anh liền nói trong mỳ trường thọ đều có, mong muốn sinh nhật thọ tinh mỹ mãn mà qua hết một năm này.

Giang Dữ Miên đem bát mỳ Tần Hành làm cho mình ăn sạch sành sanh, yên tĩnh ngồi trên ghế. Điều hòa trong phòng tỏa ra hơi ấm, trên trán cậu lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, thỏa mãn mà xoa xoa bụng, còn sai khiến Tần Hành đi lấy thuốc hạ sốt cho mình. Tần Hành bưng nước cùng thuốc lại đây, bé ngoan Giang Dữ Miên liền uống thuốc, còn trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tần Hành.

Tần Hành thấy cậu không có vấn đề gì lớn liền ra về. Đồng hồ đã điểm ba giờ sáng, bên ngoài trời không tới 15 độ, màn đêm tối thăm thẳm, có thể nhìn thấy mấy ngôi sao mờ nhạt phía xa.

Thành phố S vốn là nơi rộn ràng, người người, xe cộ qua lại không dứt, cũng chỉ có thời điểm này mới có thể nhìn xuyên từ bên này tới đầu đường bên kia. Đèn đường vàng mờ ảo cùng những cây cột cao cao ngả bóng xuống lòng đường, không có ai, cũng không có xe cộ tấp nập.

Tần Hành tại ngã tư đường đứng chờ một cái đèn đỏ, xem lô ghế riêng đám bạn gửi tới trên điện thoại, hướng về phía thế giới náo nhiệt thuộc về cậu mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.