Sau khi Chung Hội giải bia thành công liền biến mất, chỉ để lại câu đi trước một bước cùng với Trần Trường Sinh đứng ở trên sơn đạo. Ở trong mắt mọi người, thân ảnh Trần Trường Sinh lúc này không khỏi lộ vẻ có chút cô đơn, mặc dù chính hắn không có cảm giác như vậy. Mọi người nhìn hắn châm chọc nghĩ đến, tấm bia đá của Thiên Thư lăng quả nhiên là công bình , không có người nào có thể may mắn vĩnh viễn.
Có người thấy như vậy còn chưa đủ, còn muốn sát muối trên vết thương của Trần Trường Sinh, trước bia lư tên thư sinh Hòe viện nhìn hắn, cười lạnh nói: “Sư huynh trước khi đi nói câu kia tuy lạnh nhát, trong mắt của ta có chút vô cùng khiêm tốn, tuy chỉ là đi trước một bước, nhưng vượt qua một bước này, xê xích đâu chỉ ngàn dặm?”
Những lời này là đang giễu cợt Trần Trường Sinh, nhưng cũng dẫn tới Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch chau mày, đang muốn phát tác, không ngờ vẫn không nhanh hơn được Đường Tam Thập Lục. Hắn nhìn tên thư sinh Hòe viện kia đùa cợt nói: “Không nói nữa, đi trước một bước? Hắn chuẩn bị đi chỗ nào? Đi đầu thai sao? Gấp gáp như vậy ư.”
Tên thư sinh Hòe viện kia nghe vậy giận dữ, sắc mặt Kỷ Tấn cũng trong nháy mắt âm trầm , ngón tay cương lên, suýt nữa kéo đứt một chòm râu.
Niên Quang tiên sinh cùng mấy tên bia thị giả còn lại từ ngoài đám người đi tới, nhìn Đường Tam Thập Lục trầm giọng quát lên: “Chớ có vô lễ như thế nữa, ai cũng không bảo vệ được ngươi.”
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười lạnh nói: “Đêm hôm qua đã nói, đánh lại không thể đánh, ngươi có thể làm gì được ta?”
Niên Quang tiên sinh nghiêm mặt nói: “Bọn ta bia thị giả, có trách nhiệm duy trì trật tự xem bia, nếu như ngươi tiếp tục hồ nháo, ta thì sẽ truyền thư học viện, đệ trình Quốc Giáo đem ngươi trục xuất khỏi Thiên Thư lăng .”
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, chỉ vào Trần Trường Sinh bên cạnh nói: “Thật là một đám lão gia hỏa xem bia tới hồ đồ, ngươi biết hắn là ai sao? Trên hoàng cung, trước vạn chúng, Giáo Hoàng đại nhân dắt tay của hắn, kinh đô vô số người hoài nghi hắn là con tư sanh của giáo chủ đại nhân , đệ trình Quốc Giáo? Nếu Ly cung nghe lời ngươi, ta sẽ đầu cắt cho ngươi.”
Niên Quang tiên sinh nghe vậy giận dữ, quát lên: “Nếu Ly cung thật sự bao che như thế, ta nhất định phải để cho học viện đi hỏi đạo lý “
Đường Tam Thập Lục cũng giận, lớn tiếng quát: “Học viện các ngươi? Ngươi nên đi hỏi các chủ giáo, một phần ba tiền của Tông Tự sở hàng năm là ai cho, ngươi có thể ngồi ăn rồi chờ chết ở Thiên Thư lăng nhiều năm như vậy, đều nhờ nhà ta cung cấp nuôi dưỡng, ngươi không thuận theo Quốc Giáo phân phó che chở Trần Trường Sinh, không thuận theo lợi ích của Tông Tự sở che chở ta, còn muốn thay Nam nhân ra mặt, còn tới dọa ta sợ, đây cũng là đạo lý ở đâu. “
Niên Quang trước tức giận cả người phát run, chỉ vào quát mắng hắn mấy câu, cuối cùng lại giận phất hai tay áo, lúc đó rời đi.
Bia lư bốn phía hoàn toàn an tĩnh, vô luận là người mới vào lăng năm nay, hay là người cũ vào lăng năm trước, cũng kinh ngạc nhìn Đường Tam Thập Lục, nghĩ thầm đây rốt cuộc là người nào a.
Bởi vì Chung Hội dẫn đầu giải bia, tâm tình Đường Tam Thập Lục cực kỳ không tốt, nhìn mọi người quát lên: “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người có tiền như vậy sao. “
“Vấn Thủy Đường gia... Thật có tiền như vậy sao?”
Quan Phi Bạch ba người nhìn nhau không nói gì, bọn họ đều xuất thân bần hàn, năm tháng tu hành ở Ly Sơn kiếm tông lại cực kỳ kham khổ, mặc dù Thất Gian là quan môn đệ tử được sủng ái, thuở nhỏ được Chưởng môn nuôi lớn, cũng không có cuộc sống cẩm y ngọc thực, thật sự là rất khó tưởng tượng thế gian thật có người như thế. Ở phương diện kim tiền, các thiếu niên Ly sơn thật sự không có kiến thức.
“Nói lại, Đường Đường có tiền như vậy, hơn nữa nói chuyện từ trước đến giờ rất lớn lối, tại sao không đặc biệt làm cho người ta chán ghét?” Thất Gian có chút không giải thích được hỏi.
Quan Phi Bạch nhớ tới ban đầu ở Ly cung, các thiếu nữ Thanh Diệu Thập Tam ty cùng Thánh Nữ phong nhìn Đường Tam Thập Lục cuồng nhiệt như vậy, có thể chính là đạo lý này, chẳng qua là trước mặt tiểu sư đệ cũng không tiện nói.
Lúc này, một tên thiếu niên đi về phía bọn họ, Quan Phi Bạch ba người hành lễ bái kiến, trên mặt lộ ra nụ cười, rõ ràng cùng đối phương quen biết, nhất là Lương Bán Hồ, hắn ngày thường vô cùng trầm mặc ít lời, lại chủ động tiến ra đón, còn vỗ vỗ bả vai của thiếu niên này, lộ vẻ rất thân mật.
Cẩu Hàn Thực giới thiệu cho Trần Trường Sinh nói: “Đây là Tam sư đệ của ta, Lương Tiếu Hiểu.”
Trần Trường Sinh thế mới biết thiếu niên này chính là Thần Quốc Thất Luật đệ tam luật Lương Tiếu Hiểu. Lương Tiếu Hiểu ở Thanh Vân bảng vẫn xếp hạng thứ ba, cho đến năm nay tạm thời đổi bảng mới bị Lạc Lạc đẩy xuống thứ tư, mà Trần Trường Sinh biết tên của hắn, là bởi vì người này là đại triêu thí thủ bảng thủ danh năm ngoái. Nghĩ đến lúc trước người này đứng trong đám người, căn bản không có người nào chú ý tới hắn, hắn càng cảm thấy Kỷ Tấn cùng Chung Hội đêm qua nói có đạo lý, ở địa phương quần anh tụ tập như Thiên Thư lăng, đại triêu thí thủ bảng thủ danh, quả thật khó nói đặc thù.
Lương Tiếu Hiểu cùng Trần Trường Sinh làm lễ ra mắt, vẻ mặt đạm mạc, tựa hồ không thích nói chuyện.
Sau đó hắn nhìn Cẩu Hàn Thực nói: “Sư huynh, hai ngày trước ta nhập định ở trước Đông Đình bi, cho nên chưa kịp tìm các ngươi.”
Cẩu Hàn Thực nói: “Đương nhiên là xem bia tu hành quan trọng, nếu đi tới Thiên Thư lăng, chắc chắn sẽ có thời điểm gặp nhau.”
Trần Trường Sinh nhớ tới, hôm qua Cẩu Hàn Thực đã nói, sẽ giới thiệu một người cho mình biết, bây giờ nghĩ lại, hằn là thiếu niên này.
Thất Gian ở bên cạnh nghe được ba chữ Đông Đình bi, giật mình nói: “Đông Đình bi, đó là tấm bia thứ sáu rồi, Tam sư huynh ngươi thật sự rất giỏi.”
Lương Tiếu Hiểu khẽ gật đầu, mặc dù tên của hắn có một chữ Tiếu, trên mặt lại không có nửa điểm nụ cười, dường như so với Quan Phi Bạch còn lãnh ngạo hơn mấy phần.
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn mỉm cười nói: “Nếu đã thấy Đông Đình bi, nói vậy phá cảnh không phải là chuyện xa xôi.”
Lương Tiếu Hiểu đối với Cẩu Hàn Thực kính cẩn nói: “Nửa năm trước đã Thông U, sau đó không có tiến bộ, rất xấu hổ, cho nên không truyền thư về.”
Lương Bán Hồ ở bên cạnh thật thà cười nói: “Giỏi lắm, giỏi lắm.”
Cẩu Hàn Thực nói với Trần Trường Sinh: “Tam sư đệ cùng Ngũ sư đệ là huynh đệ ruột thịt.”
Ánh mắt Đường Tam Thập Lục ở trên mặt Lương Tiếu Hiểu cùng Lương Bán Hồ qua lại mấy lần, không giải thích được hỏi: “Lão Ngũ làm sao còn già hơn chút ít so với lão Tam?”
Lương Tiếu Hiểu nghe vậy quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Đường Tam Thập Lục trợn mắt nhìn lại.
Thất Gian nói: “Tam sư huynh, hắn chính là người như vậy, đừng để ý đến hắn là được.”
Lương Tiếu Hiểu thật không để ý Đường Tam Thập Lục, xoay người sang chỗ khác.
Chiết Tụ nhìn Thất Gian một cái, ánh mắt có chút kỳ quái.
Thất Gian cảm ứng được ánh mắt của hắn, giống như bị bò cạp chích, vội vàng trốn phía sau Lương Bán Hồ.
Cẩu Hàn Thực giải thích mấy câu, Trần Trường Sinh mới biết được, thì ra đệ ngũ luật Lương Bán Hồ là huynh trưởng, Lương Tiếu Hiểu xếp hạng cao hơn ngược lại là ấu đệ trong nhà. Sau đó hắn nhớ tới Lương Tiếu Hiểu lúc trước nói nửa năm trước phá cảnh, giờ mới hiểu được thì ra người này không ngờ đã Thông U, như thế nói đến, khi hắn ra khỏi Thiên Thư lăng, sẽ rời khỏi Thanh Vân bảng, tiến vào Điểm Kim bảng?
“Phiền toái chuyển cáo cho Lạc Lạc Điện hạ, thứ tư trên Thanh Vân bảng, ta sẽ không làm.”
Lương Tiếu Hiểu nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt hờ hững nói. Sau đó không đợi Trần Trường Sinh phản ứng, cũng không đợi Đường Tam Thập Lục mở miệng, hắn xoay người nhìn Cẩu Hàn Thực chính sắc nói: “Sư huynh, mặc dù chúng ta cùng Hòe viện đều đến từ phía nam, nhưng Ly sơn cuối cùng là Ly sơn, sao có thể xếp phía sau?”
Cẩu Hàn Thực nói: “Ta tự có tính toán, ngươi cứ tĩnh tâm xem bia, chỉ có một tháng thời gian sẽ phải ra ngoài, cần quý trọng thời gian.”
Lương Tiếu Hiểu không nhiều lời nữa.
Đúng như hắn nói, mặc dù Thiên Thư lăng phía trước có tấm bia đá xếp hạng, sớm bị Thánh Hậu nương nương phái Chu Thông hủy diệt, nhưng tranh cường háo thắng hoặc là nói vinh quang chuyện này, căn bản không thể từ trong lòng người bị mạnh mẽ xóa đi, tốc độ xem bia ngộ đạo cùng với số lượng thiên thư bia giải được cuối cùng, ở trong lòng mọi người vẫn có một tấm bảng vô hình.
Năm nay không xuất hiện tuyệt thế thiên tài ngày đầu tiên đã giải được Chiếu Tình bi, cũng không có người có thể giải bia thành công vào ngày thứ hai, nhưng Chung Hội ở sáng sớm ngày thứ ba thành công giải bia, đã coi như tương đối khá, lúc này người xem bia năm trước tiến vào Thiên Thư lăng, đã biết thân phận Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, biết bọn họ chính là đại triêu thí thủ danh cùng thứ hai năm nay, hơn nữa nghị luận ngoài lăng đã sớm truyền tới nơi đây, danh tiếng hai người đọc một lượt Đạo Tàng vô cùng vang dội, tự nhiên cực kỳ hấp dẫn chú ý, hai người tới lúc này còn không cách nào giải khai tòa thiên thư bia đầu tiên, khó tránh khỏi đưa tới một chút nghị luận.
“Sau Vương Chi Sách, dám xưng đọc một lượt Đạo Tàng chính là hai người này, không ngờ hôm nay cư nhiên bị một gã thư sinh Hòe viện vượt qua.”
“Tin đồn phần lớn đều không thật, cái gì đọc một lượt Đạo Tàng, còn bé Thông U, lúc này xem ra, chỉ sợ nói quá sự thật .”
Đám người xem bia đi tới trước tấm bia của mình tìm hiểu, Lương Tiếu Hiểu cũng đã rời đi, đám người trước Chiếu Tình bi bia lư rời đi, núi rừng yên lặng. Trần Trường Sinh đi tới trước bia lư, nhìn tấm bia đá màu đen, trầm mặc thời gian rất lâu, đột nhiên hỏi: “Hắn làm sao lại biến mất vậy? Chẳng lẽ phía sau thiên thư bia là một tiểu thế giới?”
Đường Tam Thập Lục đám người nhìn bia không nói, cho là hắn đang suy nghĩ chuyện trọng yếu gì, nơi nào nghĩ đến hẳn là đang suy tư vấn đề này, không khỏi im lặng.
Cẩu Hàn Thực nói: “Nghe nói thiên thư bia là mảnh nhỏ của tiểu thế giới khác, hôm nay tán lạc tại trong thế giới chân thật, không gian đã yên diệt, những mảnh nhỏ này lại có thể tương thông, cũng có thể lý giải, một tòa bia cũng là một cánh cửa, nhưng cánh cửa này không cách nào thông chỗ khác, chỉ có thể thông tới cánh cửa khác, cũng chính là thiên thư bia khác, hơn nữa thứ tự giữa các tấm bia vĩnh hằng bất biến.”
Trần Trường Sinh nói: “Thì ra là vậy, khó trách đều nói Thiên Thư lăng chỉ có một con đường, nhưng mà thiên thư bia làm sao phán đoán chìa khóa trong tay người xem bia là đúng?”
Đạo Tàng không ghi lại từ một tòa thiên thư bia đi đến một tòa thiên thư bia khác như thế nào, các bậc tiền bối từng xem bia ngộ đạo ghi chép cuộc sống ở Thiên Thư lăng, cũng không nói tới những chi tiết này, bởi vì trong suy nghĩ của người tu đạo, những chuyện này là thường thức, căn bản không cần thiết viết ra.
Trần Trường Sinh biết vô số kiến thức bí ẩn trong Tam Thiên Đạo Tàng, nhưng thường thức về thế giới cùng tu đạo có chút thiếu sót, bởi vì hắn tự học thành tài.
Cẩu Hàn Thực nói: “Thiên thư không thể giải, bản thân thiên thư bia đã có rất nhiều địa phương thần kỳ khó có thể hiểu, như thế nào phán đoán giải bi văn có chính xác hay không, điểm này vĩnh viễn không thể do người tu đạo phán đoán, người xem bia hoặc là những người đứng xem đều không được, chỉ có thể do thiên thư bia chính mình phán đoán.”
“Chính mình phán đoán?” Trần Trường Sinh không giải thích được, lập lại một lần.
Cẩu Hàn Thực nói: “Người xem bia tiếp xúc với thiên thư bia, nếu thiên thư bia cảm thấy ngươi đã hiểu, ngươi thật sự đã hiểu.”
Trần Trường Sinh nhớ tới câu miêu tả nổi tiếng về thiên đạo trong Đạo Tàng: huyền diệu khó giải, chúng diệu chi môn.
Thiên thư bia nếu là cánh cửa, phía sau cửa sẽ có một chúng diệu thế giới như nào?
Thấy bộ dáng hắn ở trước bia như có điều suy nghĩ, Đường Tam Thập Lục đám người tiếp tục im lặng.
Chung Hội đã giải tòa thiên thư bia thứ nhất, hắn cảm thấy hứng thú vẫn là những chuyện ngoài lề như vậy, chẳng lẽ hắn không nóng nảy sao?
“A” Trần Trường Sinh chợt nhớ tới tới một việc, nói: “Ta phải nhanh đi về.”
Đường Tam Thập Lục thất kinh hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Trường Sinh có chút vội vàng, nói: “Ngươi vội kéo ta ra ngoài, ta cũng đã quên trên lò đang đung nước, nếu cạn nước thì làm sao bây giờ?”