Trạch Thiên Kí (Ttv)

Chương 221: Chương 221: Người thứ nhất giải bia




Ở Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, là cách nhanh nhất giúp người tu hành tăng lên cảnh giới, vô số năm qua điểm này đã sớm được chứng minh, song cũng sẽ không có quy củ đại triêu thí tam giáp tại nhiệm quan, trước lúc vào giáo vào lại vào Thiên Thư lăng. Ở ngọn núi thanh lâm bao trùm này, người xem bia phá cảnh là chuyện rất thường gặp, phá cảnh vào Tụ Tinh cũng thỉnh thoảng sẽ phát sinh, chớ đừng nói chi là phá cảnh Thông U.

Theo đạo lý mà nói, Chung Hội cho dù một đêm phá cảnh, cũng không gây động tĩnh lớn như thế. Nhưng mà trừ người mới vào lăng xem bia như Tô Mặc Ngu, Diệp Tiểu Liên, ngay cả người cũ của Thiên Thư lăng, thậm chí ngoài đám người mấy bia thị giả tiền bối vẻ mặt cũng rất chân thành —— nếu như Chung Hội thành công, chính là người thứ nhất phá cảnh trong những người vào lăng năm nay, cũng bởi vì, tuy rằng có nguyên nhân khác, nhưng hắn chỉ nhìn tòa bia đá đầu tiên của Thiên Thư lăng , cảnh giới thực lực đã có thể nhận được tăng lên lớn như thế, nói rõ ngộ tính thiên phú thực sự vô cùng ưu dị.

Trần Trường Sinh không cùng Kỷ Tấn nhìn nhau thời gian quá dài, nhìn Chung Hội khoanh chân mà ngồi trước bia lư, nhìn sương mù bao quanh người hắn, nghe trong thân thể của hắn vang lên thanh âm nước sôi càng ngày càng nhanh chóng, nghĩ thầm đến tột cùng chuyện gì xảy ra, đêm qua Chung Hội còn không tìm được phương pháp giải bia, chớ đừng nói chi là thấy khả năng phá cảnh, vì sao một đêm thời gian trôi qua, đã xảy ra biến hóa lớn như vậy?

“Đêm qua Chung Hội ngồi trước bia một đêm, nghe nói... Kỷ Tấn tiền bối cũng trông hắn một đêm.” Tô Mặc Ngu từ bờ rừng đi tới bên người hắn và Đường Tam Thập Lục nói.

Trần Trường Sinh khẽ nhíu mày, nhớ tới bút ký của Tuần Mai tiền bối đề cập tới một chuyện cũ. Hơn hai mươi năm trước, từng có vị bia thị giả xuất thân Thiên Đạo viện, dùng phương pháp nào đó trợ giúp một học sinh Thiên Đạo viện vào lăng xem bia phá cảnh thành công. Hắn nhìn mặt Kỷ Tấn tái nhợt, nghĩ thầm chẳng lẽ đêm qua người này không tiếc hao tổn chân nguyên cùng tâm thần, mạnh mẽ truyền công cho Chung Hội?

“Ta cũng nghĩ đến khả năng này, chẳng qua không khỏi quá lãng phí chút ít.” Cẩu Hàn Thực đi tới, nhìn ánh mắt của hắn đã biết hắn suy nghĩ cái gì, nói: “Kỷ Tấn tiền bối ít nhất hao tổn một nửa số chân nguyên, nhưng Chung Hội chỉ có thể duy trì nửa ngày thời gian, thời điểm đến, chân nguyên này sẽ tan biến vào thiên địa.”

Trần Trường Sinh nói: “Nhưng có chút cảm ngộ có thể lưu lại, cảnh giới bất đồng, bi văn trong mắt tự nhiên không giống nữa.”

Cẩu Hàn Thực gật đầu nói: “Nếu như chỉ cưỡng cầu tốc độ giải bia, làm như vậy cũng quả thật có chút đạo lý.”

Trước bia lư có ít người chú ý Trần Trường Sinh đến, nhìn hắn cùng với Cẩu Hàn Thực nói chuyện với nhau, vẻ mặt khẽ biến.

Trong mắt người khác, bọn họ thảo luận vô cùng bình tĩnh thậm chí tĩnh táo, căn bản không có cảm giác gấp gáp. Có người thì bắt đầu thay bọn họ gấp gáp lên. Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, Quan Phi Bạch ba người lẳng lặng nhìn Cẩu Hàn Thực, cũng không nói gì, ý tứ biểu đạt lại vô cùng rõ ràng —— hai người các ngươi phải tranh thủ chút ít.

Tô Mặc Ngu nói: “Phá cảnh Thông U sau đó thành công giải bia, nếu như Chung Hội thật sự làm được điểm này, các ngươi thảo ốc thất tử khó tránh khỏi sẽ có chút ít lúng túng.”

Trần Trường Sinh ngây người, không giải thích được hỏi: “Cái gì mà thảo ốc thất tử?”

Tô Mặc Ngu nhìn bảy người bọn hắn nói: “Các ngươi bảy người trong các thí sinh năm nay được người ta chú ý nhất, vào tới Thiên Thư lăng liền vẫn ở tại nhà cỏ, có người cảm thấy các ngươi cố ý cùng mọi người tách ra, có người cảm giác các ngươi kiêu ngạo khó có thể đến gần, không biết ai bắt đầu gọi như vậy, đã dần dần lưu truyền.”

Đường Tam Thập Lục kiêu ngạo nói: “Để cho bọn họ ghen tỵ đi.”

Quan Phi Bạch mặt không chút thay đổi nói: “Không bị người đố kỵ thì quả thật là tài trí bình thường.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm giác có cái gì không đúng, quay mặt đi, đồng thanh nói: “Nhưng chúng ta cũng không phải đi cùng nhau.”

Tranh chấp khôi hài cũng không thay đổi không khí bốn phía bia lư, ánh mắt nhìn bảy người bọn họ vẫn ẩn chứa tâm tình phức tạp.

Trần Trường Sinh rõ ràng, Kỷ Tấn dùng một đêm thời gian, mạnh mẽ giúp cho Chung Hội phá cảnh, chính là muốn để cho hắn giải bia nhanh hơn mình cùng Cẩu Hàn Thực. Đường Tam Thập Lục đêm qua trích dẫn những lời của Thánh Hậu nương nương, cũng không có bất kỳ ý nghĩa. Ai có thể trở thành người thứ nhất giải bia trong các thí sinh năm nay, đó chính là vinh quang lớn nhất.

Đúng lúc này, trước bia lư lại có biến hóa phát sinh, Kỷ Tấn nhẹ lướt đến đến Chung Hội, quát một tiếng làm hắn tỉnh lại, đem một viên thuốc nhét vào trong miệng của hắn, tay phải hóa chưởng mà vỗ vào trên lưng của hắn.

Cẩu Hàn Thực vẻ mặt run lên, nói: “Hòe viện Tế Thiên hoàn?”

Trần Trường Sinh không biết Tế Thiên hoàn là gì, nhưng đại đa số người trước bia lư cũng biết, nghe được lời của Cẩu Hàn Thực, không khỏi khẽ biến sắc, nghĩ thầm Hòe viện lại đem linh dược trân quý như thế giúp Chung Hội phá cảnh, có thể thấy được Hòe viện đối với thiếu niên thư sinh này coi trọng như thế nào, mà Kỷ Tấn khát vọng muốn để Trần Trường Sinh đám người nhục nhã lại mãnh liệt cỡ nào.

Chung Hội ăn viên thuốc này, lại được Kỷ Tấn dùng chân nguyên tương trợ hóa dược, bất quá trong nháy mắt, sắc mặt trở nên đỏ bừng, sau một khắc, sắc mặt trở lại như thường, đoàn sương mù tràn ngập quanh người hắn cũng theo đó đậm nhạt, sau đó như khói tụ về núi, chậm rãi trở lại trong thân thể của hắn

Một đạo khí tức tinh khiết chí cực, xuất hiện ở trong bia lư.

Trên ngọn cây chén đèn dầu đã sớm dập tắt, lúc này bỗng nhiên lắc lư trên dưới, không biết một cơn gió mát từ nơi nào tới, hoa cỏ bốn phía Chiếu Tình bi tùy theo mà rung động.

Chung Hội mở mắt, đứng dậy, chậm rãi xoay người, nhìn về đám người chung quanh bia lư, chỉ thấy ánh mắt của hắn u tĩnh, so với ngày thường không biết thêm bao nhiêu thâm ý.

Một thư sinh Hòe viện mừng rỡ nói: “Chúc mừng sư huynh phá cảnh “

Trong đám người năm trước vào Thiên Thư lăng xem bia cũng vang lên tiếng nghị luận, có người nói: “Hòe viện quả nhiên nội tình thâm hậu, bội phục bội phục.”

Chung Hội rất bình tĩnh, gương mặt tuấn tú không có tâm tình mừng rỡ, cũng không có một tia kiêu ngạo, hắn hướng đám người chung quanh bia lư chắp tay hành lễ, cử chỉ, ý thái thong dong.

Người xem bia có giao hảo với hắn lên tiếng khen: “Tuy có ngoại lực, cuối cùng là cảnh giới của mình, xem bia đầu mà thể ngộ phá cảnh, quả thật không tầm thường.”

“Đa tạ sư thúc thành toàn.” Chung Hội xoay người hướng về phía Kỷ Tấn lạy dài chấm đất, thành khẩn nói.

Kỷ Tấn sắc mặt tái nhợt hiện ra một tia ửng hồng, khẽ vuốt râu ngắn không nói, rất hài lòng.

Đúng như đám người nghị luận, nếu như Chung Hội không phải tự thân thiên phú ngộ tính thật tốt, như vậy cho dù hắn hao tổn chân nguyên, cũng không cách nào làm được như trước mắt.

Bia lư bỗng nhiên an tĩnh lại.

Bởi vì Chung Hội nhìn về sơn đạo đi tới, Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đang đứng ở nơi đó.

Năm nay trong ba người thủ bảng đại triêu thí, Trần Trường Sinh đứng đầu, Cẩu Hàn Thực thứ hai, Chung Hội lại là xếp thứ ba. Cái kết quả này được công bố, có người biết được chi tiết đối chiến , cảm thấy tiếc nuối cho Cẩu Hàn Thực, nhiều người rung động vì Trần Trường Sinh tăng lên thực lực một cách khó tin, nhưng có rất ít người nhắc tới Chung Hội, cho dù thỉnh thoảng nhắc tới, cũng chỉ mang theo mấy phần giễu cợt, nói người này thật sự may mắn.

Chung Hội ở quả thật rất may mắn trong đại triêu thí, ở đối chiến rút thăm, trừ cuối cùng thua Lạc Lạc, hẳn là không gặp phải bất kỳ cường địch, về phần những người thực lực cảnh giới không kém gì hắn như Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ, Thất Gian, Trang Hoán Vũ, thậm chí rõ ràng mạnh hơn hắn như Chiết Tụ, hoặc là thua trong tay nhau, hoặc là bị Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh đánh bại, nếu không hắn rất khó tiến vào thủ bảng cuối cùng.

Dĩ nhiên, mọi người cho là hắn không cách nào đánh đồng với Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là cảnh giới khác biệt, Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đều là cảnh giới Thông U, hắn chẳng qua là Tọa Chiếu thượng cảnh, cho dù một bước Thông U, vẫn còn kém cự ly trọng yếu nhất, cũng là xa xôi nhất, hắn đương nhiên chỉ có thể không được để ý tới.

Mà hôm nay, hắn đã thành công Thông U.

Đại triêu thí thủ bảng tam giáp, ít nhất trên cảnh giới đã ngang bằng.

Mọi người trước bia lư, nhìn hắn nhìn về Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, biết hắn nhất định nói ra suy nghĩ của mình.

“Sau đại triêu thí, Thanh Vân bảng cùng Điểm Kim bảng của Thiên Cơ các cũng sẽ không đổi bảng. Bởi vì thí sinh đại triêu thí tam giáp cũng sẽ tiến vào Thiên Thư lăng, ở ngọn núi này, sẽ có vô số tạo hóa, cũng sẽ có vô số ngăn trở, có thí sinh ở đại triêu thí xếp hạng gần cuối, vào tới Thiên Thư lăng, lại có thể như rồng lên thẳng tới trời, có thí sinh ở đại triêu thí biểu hiện vô cùng tốt, vào tới Thiên Thư lăng, lại chỉ có thể ngồi khô trước lư, hướng về phía những tấm bia đá thở dài than ngắn, mất thời gian nhưng không một chút tiến bộ, địa vị quá khứ không hề có bất cứ ý nghĩa, hết thảy chỉ xem hiện tại, cho nên Thiên Cơ các sẽ chờ sau khi mọi người rời khỏi Thiên Thư lăng, mới tiếp tục đổi bảng.”

Chung Hội nhìn Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực nói: “Trước khi vào Thiên Thư lăng, thế nhân đều nói ta không bằng hai người các ngươi, may mắn chính là, ta cuối cùng đạt được vận mệnh của mình. Đêm qua ngươi nói với ta, có thể giải bia hay không không liên quan tới ta, ta với ngươi không quen, vì sao phải thất vọng, ta muốn nói chính là, nếu như ngươi không theo kịp, ra khỏi Thiên Thư lăng, ngươi có thể không còn tư cách làm đối thủ của ta, như vậy thật sẽ để cho ta rất thất vọng.”

Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, Cẩu Hàn Thực bình tĩnh như thường.

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: “Không phải là phá cảnh Thông U sao, hai người bọn họ cũng đã sớm Thông U, nói ngạo khí như vậy, người không biết còn tưởng rằng ngươi đã Tụ Tinh thành công.”

Lời này quả thật rất có đạo lý, Chung Hội mặc dù phá cảnh Thông U, cũng bất quá mới vừa đuổi kịp Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh, nào có lý nào nói như vậy .

Chung Hội không để ý tới Đường Tam Thập Lục, cuối cùng nhìn Trần Trường Sinh một cái, nói: “Không nói nữa, ta muốn đi trước một bước.”

Hai thư sinh Hòe viện nghe vậy, mơ hồ đoán được điều gì, hưng phấn không thôi, lớn tiếng nói: “Cung tiễn sư huynh “

Kỷ Tấn vẫn khẽ vuốt râu ngắn không nói, nụ cười trên mặt lại càng ngày càng thịnh.

Cho dù mấy tên bia thị giả bên ngoài đám người, cũng gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Nói xong câu đó, Chung Hội đi vào trong bia lư, cho đến đi tới trước bia, đưa tay phải ra, rơi vào trên chút ít đường nét mặt ngoài tấm bia đá.

Một đạo thanh quang xuất hiện, một trận gió mát nổi lên, thanh diệp trên cành tuôn rơi rung động.

Thân ảnh Chung Hội biến mất không thấy gì nữa.

Thấy hình ảnh này, những người mới năm nay vào Thiên Thư lăng xem bia không nhịn được kinh hô liên tục .

Người xem bia trước kia đã vào Thiên Thư lăng đối với chuyện này thì làm như không thấy.

Đúng vậy, thiên thư bia được giải.

Năm nay đại triêu thí thí sinh vào lăng , người thứ nhất giải thiên thư bia thành công đã xuất hiện.

Không phải Cẩu Hàn Thực, cũng không phải Trần Trường Sinh, là Hòe viện Chung Hội.

Hắn lúc này hẳn đã đứng ở phía trước tòa bia lư thứ hai.

Gió mát chợt dừng, Chiếu Tình bi cũng yên lặng, không gian hoàn toàn an tĩnh.

Mọi người trong vô thức nhìn về Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh, nhất là những ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh, có rất nhiều tâm tình.

Đúng như Đường Tam Thập Lục lúc trước nói với Quan Phi Bạch, rất nhiều người đều ghen tỵ với thảo ốc thất tử, dĩ nhiên đối tượng bị ghen tỵ nhất, vẫn là Trần Trường Sinh dĩ vãng từng tạ tạ vô danh, cũng tại đại triêu thí đột phát quang thải, thậm chí có thể sau này sẽ cưới Từ Hữu Dung, nhìn hắn, ai không âm thầm chua xót không cam lòng chứ?

Những người này dĩ vãng đối với hắn có nhiều ghen tỵ, nhiều chua xót, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía hắn liền có bấy nhiêu trút giận, tràn ngập đồng tình cùng thương hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.