“Ngươi có biết việc hôm nay ngươi làm nguy hiểm đến cỡ nào không?”
“Ta đang thi hành dụ lệnh của Giáo Hoàng Bệ Hạ, có nguy hiểm gì chứ? Hơn nữa không phải ngài cùng hai vị đại chủ giáo đã tới rồi sao?”
Án Lâm nghĩ thầm đứa nhỏ này thanh tu nhiều năm ở Thanh Diệu Thập Tam ti, không hỏi thế sự, quả nhiên vẫn ngây thơ như vậy.
“Ly cung lục điện dù đóng cửa ba năm, nhìn như yên lặng, thật ra vẫn đang phải thừa nhận áp lực thực lớn.”
Nàng thu lại nụ cười, nhìn An Hoa bình tĩnh nghiêm túc nói: “Đạo Tôn cuối cùng là Thánh Nhân Quốc Giáo, hiện nay còn là người đứng đầu đương thế, Quốc Giáo càng ngày có càng nhiều người nguyện ý đi theo hắn, cho dù Giáo Hoàng đại nhân trở về kinh đô, cũng chưa chắc đã có thể nắm giữ cục diện.”
“Quốc Giáo chỉ có một vị Giáo Hoàng.”
An Hoa nhìn nàng nghiêm túc nói: “Cô cô, ngài sẽ ủng hộ Bệ Hạ, đúng không?”
“Ba năm trước thời điểm mà Giáo Hoàng Bệ Hạ trở về Tinh hải, ta cùng với Mao Thu Vũ đám người đã lĩnh di cáo , tự nhiên sẽ bảo vệ hết lòng, chẳng qua là...” Án Lâm tầm mắt xuyên qua vách tường trước của thần liễn, hẳn là rơi tại trên tòa thần liễn phía trước, nói: “Đạo Tôn cuối cùng là lão sư của Giáo Hoàng đại nhân, ta không biết người khác sẽ nghĩ thế nào.”
An Hoa rất chân thành suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này không cần suy nghĩ, bởi vì đối với nàng mà nói, Giáo Hoàng Bệ Hạ chính là thần thánh duy nhất.
...
...
Lăng Hải chi vương cùng Bạch Thạch đạo nhân ngồi chung trên một tòa thần liễn.
Hai vị cự đầu Quốc Giáo tầm mắt thủy chung không gặp nhau, rất bình tĩnh, thậm chí lộ vẻ có chút lạnh lùng.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng hoan hô, tiếng tụng thánh cùng với tiếng dập đầu, cũng không thể làm cho ánh mắt của bọn hắn có chút ba động.
Cho đến khi gió lạnh cuốn lên một mảnh lá rụng khô vàng, chạm vào trên khung cửa sổ, vẻ mặt Bạch Thạch đạo nhân mới có chút buông lỏng.
“Xem ra ba năm qua, Bệ Hạ vân du khắp thế gian, cũng không phải lãng phí thời gian, thủ đoạn cũng đã sắc sảo hơn rất nhiều rồi.”
Hắn vẫn không quay đầu lại nhìn Lăng Hải chi vương, thanh âm bằng phẳng tựa như một người chết.
“Ta thân làm Văn Hoa điện đại chủ giáo, cho đến đêm qua mới biết được toàn bộ nguyên do sự việc, Bệ Hạ ngay cả ta và ngươi cũng có thể giấu diếm tốt như vậy, thật là khiến người ta bội phục.”
Trần Trường Sinh tự nhiên có phương pháp để liên lạc với Ly cung, nếu không ba vị cự đầu Quốc Giáo không thể nào mang theo hai nghìn Quốc Giáo kỵ binh nhanh như vậy lợi dụng thế lôi đình sét đánh đi tới Tùng Sơn quân phủ. Vấn đề là Bạch Thạch đạo nhân cũng không biết phương pháp liên lạc này, mà trong suy nghĩ của hắn, Lăng Hải chi vương hẳn là không biết giống mình mới đúng.
Tất cả mọi người rõ ràng, năm đó Lăng Hải chi vương cùng Trần Trường Sinh và Quốc Giáo học viện quan hệ cực kỳ căng thẳng.
Nếu không phải là Trần Trường Sinh, hắn rất có thể chính là Giáo Hoàng hiện tại.
Hai câu này của Bạch Thạch đạo nhân có thể nói là cảm khái, là ca ngợi trí tuệ của Giáo Hoàng Bệ Hạ, nhưng cũng có thể lý giải là kiếm chuyện.
Lăng Hải chi vương vẫn không có chút biểu cảm nào, tựa như tuyệt đại đa số thời khắc của hắn.
Thời điểm phiến lá rụng khô vàng thứ hai gõ vào trên khung cửa sổ, hắn rốt cục mở miệng nói chuyện, nhưng không là trả lời cảm khái của Bạch Thạch đạo nhân.
“Tại sao người của Đường gia thủy chung không xuất hiện?”
Đề tài được chuyển rất đột nhiên, rất khô khan, cho nên nghe có chút lạnh lẽo.
Bạch Thạch đạo nhân khẽ cau mày, nói: “Ta không biết.”
Lăng Hải chi vương tầm mắt rời khỏi cửa sổ, xoay người nhìn Bạch Thạch đạo nhân.
Động tác quay đầu của hắn rất chậm, tựa như một cái tượng gỗ, thậm chí mơ hồ có thể nghe được thanh âm xương cổ ma sát, hoặc như một thanh kiếm đang chậm rãi rút ra khỏi vỏ.
“Trước lúc Mục Tửu Thi bị trục xuất khỏi Ly cung, ta cũng không cho rằng nàng có thể coi là người trong Quốc Giáo, cho nên ta vẫn là người nhỏ nhất trong số chúng ta. Thời giờ của ta còn rất nhiều, ta có thể đợi, ngươi đừng nói với ta loại nói nhảm như Trần Trường Sinh còn trẻ tuổi hơn ta, cũng không cần bày ra gương mặt người chết giả mạo vô tục vô niệm của mình.”
Lăng Hải chi vương quan sát ánh mắt của Bạch Thạch đạo nhân nói: “Mặc dù cho tới bây giờ ta cũng không yêu thích vị Giáo Hoàng Bệ Hạ của chúng ta, nhưng nếu như hắn bị ám sát lần hai, ta sẽ tức giận hơn hiện tại rất nhiều lần, bởi vì đây là khiêu khích đối với Ly cung, nhục nhã đối với ta, mà thời điểm ta thực sự phẫn nộ, ngươi hẳn là rất rõ ràng ta sẽ làm sao.”
Nói xong những lời này, hắn lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như không làm gì, cũng không nói gì.
...
...
Quốc Giáo thần liễn không dừng lại quá lâu ở Tùng Sơn trấn.
Bởi vì khâm sai triều đình Trung Sơn Vương cùng với các đại nhân vật không cần quá nhiều thời gian, đã thương nghị ra kết quả, đáp ứng điều kiện Ly cung đưa ra.
Tiền chủ tướng du kỵ Thất Lý Hề Trần Thù, trở thành thần tướng Tùng Sơn quân phủ nhiệm kì tiếp theo.
Tin tức này làm mọi người trong Tùng Sơn trấn rất kinh hãi, nhất là các quan quân biết lý lịch của Trần Thù cùng với nguyên do mà hắn bị giáng chức.
Về phần nguyên do của chuyện này, lại làm mọi người ở nhiều địa phương hơn càng thêm kinh hãi, tỷ như Ủng Lam quan Ủng Tuyết quan Tầm Dương thành cho đến Lạc Dương và kinh đô.
Thì ra Giáo Hoàng Bệ Hạ biến mất ba năm vẫn luôn ở chiến trường nơi phương bắc, hắn vẫn chưa quên quân sĩ Nhân tộc đang cùng Ma tộc quân đội chiến đấu đẫm máu, hắn không tiếc hao tổn thọ nguyên lấy chân huyết luyện chế thành Chu Sa đan cứu vô số người, sau đó hắn ở tuyết lĩnh gặp phải một cuộc ám sát.
Ly cung trầm mặc ba năm, bỗng nhiên phát ra thanh âm của mình, mượn chuyện này cực kỳ cường ngạnh đoạt lấy vị trí Tùng Sơn quân phủ, chuyện này ý nghĩa thế nào?
Giáo Hoàng bị trục xuất tựa như sắp sửa tại hiện trước mắt thế nhân, như vậy có phải hắn sắp về kinh đô hay không?
...
...
Phía sau Tùng Sơn trấn khắp nơi đều là núi cao, trên núi có vô số sơn đạo, nơi sơn đạo chuyển ngoặt thường thường sẽ có một chút lương đình hoặc nhà cỏ đơn sơ.
Ở nhân gian phía nam phồn hoa, những nhà cỏ hoặc lương đình này hẳn là được gọi là ly đình hoặc ly xá, dùng để kéo dài thời gian chia lìa, cảm thụ nhiều bi thương biệt ly hơn.
Ở chỗ này, lương đình hoặc nhà cỏ chẳng qua chỉ dùng để tránh mưa hoặc là nghỉ tạm.
Ở trên chiến trường lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện thiên nhân vĩnh cách, sinh tử biệt ly, biệt ly khi còn sống rất khó làm cho người ta sinh ra quá nhiều đau khổ.
La Bố dùng hai ngón tay giơ lên bầu rượu nhỏ, nhìn Tùng Sơn trấn dưới chân núi bị sương mù bao phủ , trầm mặc, không biết suy nghĩ điều gì.
Trần Trường Sinh cùng Nam Khách đứng bên cạnh hắn, nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện nơi đó không có gì cả.
Từ Phản Nhai mã tràng rời đi, lại tới đây, dựa theo ước định ban đầu, liền đến thời khắc chia tay.
Sơn đạo ở nơi này chia làm ba đường, đi về ba phía nam bắc và tây.
Hướng bắc chính là xuống núi, đi tới Tùng Sơn trấn, nếu như đi xa hơn sẽ gặp cánh đồng tuyết hoang dã, có thể thấy thân ảnh Ma tộc lang kỵ bất cứ lúc nào.
Đi về phía nam lại là vượt núi mà qua, sau đó vượt qua mặt cỏ kéo dài ngàn dặm, sẽ tới Tầm Dương thành.
Đi về phía tây lại là vòng theo sườn núi mà đi, vượt qua Tứ Nha hà sau đó đi qua mấy tòa núi nhỏ, hai ngày mới có thể thấy hình dáng của Hán Thu thành.
Hán Thu thành xa về phía nam, chính là Vấn Thủy.
Trần Trường Sinh muốn đi tới Vấn Thủy.
La Bố thì muốn đi Tùng Sơn trấn, giao trả quân ấn, sau đó trở về.
Ở cánh đồng tuyết phương bắc chiến đấu gần năm năm, không biết hắn có thể cảm thấy có chút lưu luyến hay không.