Chu Dạ cùng Ninh Thập Vệ còn có Thiên Hải Triêm Y đều chết trong tuyết lĩnh đêm đó, thật ra không ai biết bọn họ đã làm gì, hẳn là không có cách nào thông qua chuyện này dính líu đến những nhân vật trong kinh đô, nhưng bọn hắn muốn làm gì không phải là bí mật, Quốc Giáo yêu cầu triều đình trả giá, cho dù ai đến đánh giá cũng rất có đạo lý.
“Bệ Hạ nhân từ, nhưng tính tình của ta từ trước đến giờ đều không tốt, nếu như các ngươi không đáp ứng yêu cầu, cái án kia sẽ tiếp tục tra xét.”
Lăng Hải chi vương đi về phía trước một bước, nhìn vào mắt Trung Sơn Vương nói: “Vương gia ngươi tốt nhất cẩn thận suy nghĩ một chút, mình có thể gánh chịu nổi hậu quả hay không.”
Trung Sơn Vương khuôn mặt lạnh lẽo, nhưng không nói gì.
Hắn biết rõ, vụ án Giáo Hoàng bị ám sát cho dù tra được cũng không thể tra ra Tương Vương, nhưng Chu gia mất đi thần thánh lĩnh vực cường giả che chở không thể thoát khỏi kết quả tịch thu tra xét cả nhà, không nói tình hữu nghị Trần thị hoàng tộc cùng Chu gia trùng điệp ngàn năm, chỉ nói năm đó hứa hẹn với Chu Lạc, vô luận Tương Vương hay là hắn cũng không thể nào đứng im nhìn hình ảnh này phát sinh.
Thiên Hải Thừa Văn cũng vẫn duy trì trầm mặc.
Tội danh ám sát Giáo Hoàng thật sự quá lớn, Thiên Hải Triêm Y dính vào tội danh này, cũng khó có cách nào rửa sạch.
Thiên Hải gia hôm nay đã không phải là Thiên Hải gia năm đó, nếu như Ly cung thật sự lấy thế lôi đình sét đánh chèn ép, Thiên Hải gia thật sự không có biện pháp chống đỡ.
Thật ra tra án như vậy thực sự không có đạo lý, người có mặt đều đã chết, trừ một phong thư của Trần Trường Sinh cùng hai người kia cũng không có bất kỳ chứng cớ nào. Quốc Giáo nhúng tay triều chánh, muốn an bài vị trí thần tướng Tùng Sơn quân phủ, cũng không phù hợp quy củ, nhưng đối phương cứ làm như vậy, hơn nữa không chút che giấu.
Ai bảo người kia là Giáo Hoàng Bệ Hạ chứ? Tựa như Lăng Hải chi vương nói, triều đình cuối cùng phải có gì đó để trả giá.
Vấn đề là như vậy đã đủ rồi sao? Có thể dàn xếp chuyện này sao?
“Chúng ta sẽ chờ kết quả ở đạo điện, hi vọng thời gian thương nghị đưa ra kết quả càng sớm càng tốt.”
Lăng Hải chi vương trước lúc rời khỏi quân phủ, nói với Trung Sơn Vương nói: “Xin chuyển cáo cho Tương Vương Điện hạ, mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu.”
—— quả nhiên là chỉ mới bắt đầu.
Tùng Sơn quân phủ một lần nữa trở lại an tĩnh, các đại nhân vật đến từ kinh đô đều có tâm sự, nhưng không hẹn mà cùng nghĩ tới những lời này.
“Con mẹ nó chứ!”
Trung Sơn Vương bỗng nhiên nhảy lên, chỉ vào mặt hai vị thần tướng chửi ầm lên nói: “Các ngươi là heo sao? ? Đồ của hắn cũng dám đoạt! Ngay cả hắn cũng dám động vào ư!”
Đúng lúc này, một người hầu cận của Vương phủ tới cửa, nhẹ nhàng mà ho một tiếng.
Mọi người hiểu ý, cũng không muốn ở chỗ này thừa nhận lửa giận của vị vương gia nổi tiếng điên cuồng này, vội vàng cáo từ rời đi.
Thiên Hải Thừa Văn trước khi rời đi, bị Trung Sơn Vương kéo ống tay áo. Trung Sơn Vương thấp giọng nói: “Đường gia biết chủ nhân Chu Sa đan là Trần Trường Sinh, trong cung cũng biết, nhưng ta không biết, Tương Vương không biết, ngươi cũng không biết, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chuyện này có vấn đề hay sao?”
Nghĩ tới Đường Thập Thất gia giống như trước chết ở tuyết lĩnh, nghĩ tới hôm nay người của Đường gia thủy chung không hiện thân, Thiên Hải Thừa Văn trong lòng sinh ra cảnh giác.
“Đa tạ nhắc nhở.”
Thiên Hải Thừa Văn sau khi rời đi, tên người hầu cận Vương phủ kia đi tới trước người Trung Sơn Vương, đưa lên một phong thơ.
Lá thư này trên phong bì không có bất kỳ nội dung gì cả, nhưng lại có phong ấn phức tạp nhất.
Trung Sơn Vương xé rách phong thư, nhìn nội dung trong thư, trầm mặc thời gian rất lâu, sắc mặt trở nên càng ngày càng âm trầm.
“Thì ra Thu Sơn gia cũng biết ... con cáo già này, đoán biết thời gian mới gửi thư đến hay sao?”
...
...
Thẩm án cuối cùng biến thành đàm phán, tạm thời còn chưa thỏa đàm, các đại nhân vật phất tay áo mà đi, chuyện tình trên đường lại nhanh chóng truyền đi.
Trong thời gian rất ngắn, tất cả mọi người trên Tùng Sơn trấn biết được chuyện xảy ra trong tuyết lĩnh đêm đó, dĩ nhiên không khỏi truyền lưu một số chuyện hoang đường.
Thần tướng lại ý đồ mưu hại Giáo Hoàng Bệ Hạ? Còn có thế lực khác nhúng tay ư? Đám ác nhân này cuối cùng đều chết dưới thần phạt của Giáo Hoàng Bệ Hạ hay sao?
Tin tức làm người ta khiếp sợ nhất dĩ nhiên vẫn là vị chủ nhân thần bí của Chu Sa đan lại là Giáo Hoàng Bệ Hạ!
Chu Sa đan lại là do Giáo Hoàng Bệ Hạ dùng thiên phú thánh huyết trong cơ thể luyện hóa mà thành!
Ba tòa thần liễn được vô số Quốc Giáo kỵ binh hộ tống rời khỏi quân phủ, hướng đạo điện phía tây mà đi.
Dọc đường đám người như thủy triều vội vã tách ra, sau đó quỳ gối xuống.
Bởi vì ba tòa thần liễn có ba vị đại nhân vật của Quốc Giáo, còn bởi vì mọi người cảm tạ nhân từ của Giáo Hoàng Bệ Hạ phát ra từ tận nội tâm.
Có ít người ánh mắt trầm tĩnh hữu thần, vừa nhìn chính là cường giả tu đạo, những người này mặc phục sức đặc biệt chỉ có ở trận sư, cùng chung đặc điểm chính là hoặc nhiều hoặc ít có chút vết thương.
Khi liễn của Quốc Giáo đi qua, những người đó trầm mặc quỳ xuống dập đầu.
Trong đó mấy người vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng giống như trước cũng quỳ trên đất.
Người tu đạo, chỉ lạy thiên địa quân thân sư.
Bọn họ quỳ đương nhiên không phải là ba vị cự đầu trong liễn, mà là Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Bọn họ đều từng ở trên chiến trường bị thương rất nặng, nếu như không phải là may mắn nhận được Chu Sa đan, hiện tại cũng đã thành xương trắng dưới đất rồi.
Hôm nay bọn họ mới biết được, thì ra chính mình đã được Giáo Hoàng Bệ Hạ cứu sống , hơn nữa Giáo Hoàng Bệ Hạ dùng thánh huyết của bản thân mình. Nghĩ đến nhân ái của Giáo Hoàng Bệ Hạ, bọn họ có thể nào không cảm động đến rơi nước mắt, nhất là nghĩ đến trong thân thể của mình, đang chảy dòng máu của Giáo Hoàng Bệ Hạ, bọn họ có thể nào không sinh lòng kính ngưỡng.
Cho dù tu đạo cường giả thuộc về các thế lực khác, cũng không cách nào bởi vì trận doanh, không để ý mà rời đi, giống như trước quỳ rạp xuống đất.
...
...
Gió đông lạnh lẽo nhấc lên rèm cửa sổ, nhưng không cách nào chui vào bên trong .
Tựa như thần liễn của Thánh Nữ phong, thần liễn của Ly cung giống như trước có trận pháp tương tự, bên trong liễn không hề có gió, ấm áp như xuân.
Ánh mắt Án Lâm xuyên qua rèm cửa sổ, rơi vào trên người đám người bên đường, nhìn đến các tu đạo cường giả cùng trận sư , khẽ ngưng lại trong chốc lát.
Không biết qua thời gian bao lâu, nàng lẩm bẩm nói: “Giáo Hoàng đại nhân tựa như không giống năm đó nữa.”
Đây là cảm khái, cũng là thở dài, mang theo chút ít ý vị rất sâu.
Làm Thiên Dụ đại chủ giáo, một trong các vị cự đầu, câu cảm khái này của nàng đến tột cùng ý vị như thế nào?
An Hoa ngồi bên cạnh của nàng, nghe những lời này rõ ràng, rất nhanh đã hiểu được ý của nàng.
Nếu nói năm đó thật ra chính là ba năm trước đây.
Ba năm trước Trần Trường Sinh là một đạo sĩ tuổi trẻ bình tĩnh mà kiên định. Mà hôm nay tranh đoạt đối với vị trí thần tướng Tùng Sơn quân phủ, còn có Chu Sa đan mang tới vô số ánh mắt ngưỡng mộ, tựa như cũng đang nói rõ, cách nhìn của hắn đối với thế giới này cùng với phương pháp đối xử với thế giới này của hắn đã thay đổi.
“Cô cô, ngài hiểu lầm Giáo Hoàng Bệ Hạ rồi, chuyện tuyên dương Chu Sa đan, là chủ ý của ta.”
An Hoa nhìn Án Lâm đại chủ giáo thật tình nói: “Hành trình của Thánh Nhân dĩ nhiên nên tuyên dương nhiều mới phải, như thế mới có thể làm cho nhiều người hướng thiện chẳng phải hay sao?”
Án Lâm nhìn cháu gái mình khẽ mỉm cười, có chút trìu mến vuốt ve tóc của nàng, ở trong lòng suy nghĩ, ngươi hôm nay đối với Giáo Hoàng Bệ Hạ sùng kính có thừa, như thế nào lại biết tinh thần thế giới của thiếu niên đạo sĩ năm đó mới vào kinh đô căn bản cũng sẽ không có từ ngữ sùng kính chứ?