Trạch Thiên Ký

Chương 310: Q.2 - Chương 310: Chương 304:. Lăng mộ của người nam nhân kia (p2).




Trần Trường Sinh bỗng nhiên cảm nhận được nơi trái tim trung tâm mơ hồ truyền đến một đường hàn ý, phân ra một đường thần thức tự quan mà vào, phát hiện trong vùng hồ lạnh kia ở ngoài U Phủ, Hắc Long dường như có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi nao nao, khóe môi lộ ra tươi cười, nghĩ thầm rằng thật không hổ là Huyền Sương Cự Long thích châu báu tinh thạch nhất trong truyền thuyết, mặc dù trong lúc ngủ say, cũng cảm giác được sự tồn tại của những viên dạ minh châu này.

Từ Hữu Dung nhìn trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra nụ cười, rất là khó hiểu, lại cảm thấy có chút kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi.

Trần Trường Sinh không biết giải thích như thế nào, đành phải cười một cái, nhìn có chút ngốc nghếch.

Vượt quá dự đoán của hai người bọn họ, hành lang này không có bất kỳ cơ quan, cũng không có gặp được những mãnh thú thủ lăng kia, cứ như vậy đi tới chỗ sâu nhất của lăng mộ, không có chuyện gì xảy ra cả.

Khúc cuối của con đường ánh sáng là một cánh cửa đá.

Thời điểm bàn tay của Trần Trường Sinh thả lên, rất tự nhiên nhớ tới lúc trước ở Thanh Đằng Yến khi mình bị Mạc Vũ vây ở trong Đồng Cung, đi đến đáy đầm Hắc Long, hình ảnh khi đẩy cánh cửa đá kia ra. Lúc ấy hắn ôm ý niệm phải chết trong đầu đẩy cánh cửa đá kia ra, chưa từng nghĩ đến, ở sau cửa đá gặp Hắc Long, mà lần gặp nhau này đã mấy lần cứu vãn tính mạng của hắn ở sau đó.

Đẩy cánh cửa đá này ra, sẽ gặp phải cái gì?

Cùng với âm thanh ma sát nhẹ vô cùng, cửa đá chậm rãi bị đẩy ra.

Cánh cửa đá này đã mấy trăm năm không có mở ra.

Phía sau cửa là một thế giới vài trăm năm cũng không có người đến thăm viếng qua.

Cột đá cao vài chục trượng, chống mái vòm.

Không gian có vẻ vô cùng vĩ đại.

Ở chỗ sâu trong lăng mộ, hoá ra không phải mộ thất, mà là một tòa cung điện.

Ở chỗ sâu nhất của cung điện, có một cái thạch quan màu đen.

Trần Trường Sinh cõng Từ Hữu Dung đi đến phía trước thạch quan màu đen này, mới phát hiện thạch quan màu đen này vô cùng to lớn, tựa như một ngọn núi đá màu đen.

Đứng ở phía trước thạch quan màu đen, thân ảnh của hai người bọn họ rất là nhỏ bé.

Chỗ thạch quan này là do hắc diện thạch chế thành, mặt ngoài ám ách không ánh sáng, lộ ra luồng hàm ý sâu thẳm, nhìn không thấy bất luận dấu vết nứt và chắp vá gì, nhưng lại có khả năng là do một khối hắc diện thạch hoàn chỉnh chế thành.

Trần Trường Sinh im lặng suy nghĩ, chẳng lẽ đây quả thật là một ngọn núi đá màu đen?

Mặt ngoài của Hắc Diệu Thạch Quan không có bất kỳ hoa văn, cũng không có bất kỳ văn tự cho thấy thân phận người trong quan tài, càng thêm vẻ trang nghiêm như thế.

Lúc này người đàn ông nọ đang lẳng lặng nằm ở trong Hắc Diệu Thạch Quan, không cần bất luận hoa văn gì tăng thêm hào quang vì chính mình, không cần bất luận ghi chép gì ca tụng công đức thay mình.

Người đàn ông kia lúc thiếu niên, từng được xưng là cao thủ đệ nhất Lạc Thủy.

Sau đó, hắn đại bại Thái Tông Hoàng Đế ở ngoài thành Lạc Dương, vì thế được xưng là cao thủ đệ nhất Trung Nguyên.

Tiếp theo, hắn đi phía nam, liên tiếp đánh bại vô số cao thủ của Trường Sinh Tông và Hòe Viện, đã nghiền nát bình địa sơn môn của Nam Khê Trai, đã xé toang giải quyết xong Thánh nữ che mặt lúc đó, kể từ đó, hắn được xưng là cao thủ đệ nhất loài người.

Tiếp theo, hắn cho vô số cao thủ Ma tộc sừng sững bên trong, trọng thương Ma quân, phiêu du đi xa, vì thế, hắn được xưng là cao thủ đệ nhất đại lục.

Cao thủ đệ nhất trong đại lục này, thậm chí không có hạn chế thời gian, không giới hạn ở niên đại lúc đó, mà là nhìn về năm trăm năm trước, nhìn về năm trăm năm sau, hắn đều là một trong số người mạnh nhất chưa từng có.

Cho nên hắn lại có một danh hiệu, cao thủ đệ nhất ngàn năm.

Nhìn xung quanh vũ nội vô địch thủ, có thể là loại tâm tình tịch mịch này, khiến hắn biến mất như vậy, chỉ để lại một đoạn huyền thoại không thể phục chế.

Cuối cùng, thế nhân xưng hắn là, cao thủ đệ nhất dưới trời sao.

Hắn dùng một ngọn núi đá hắc diện hoàn chỉnh để làm quan tài, dùng một vùng thảo nguyên mặt trời không lặn làm nghĩa trang, dùng một thế giới để làm đất phong của chính mình, làm sao còn cần tạo mộ bia, tên của mình ở trên tấm bia trước mắt.

Hắn là Chu Độc Phu.

Hắn chỉ có thể là Chu Độc Phu.

Đứng ở phía trước quan tài đá hắc diện lớn, Trần Trường Sinh đã trầm mặc một lát, đã thi lễ đơn giản một cái, liền cõng Từ Hữu Dung tiếp tục đi về phía trước, không có dừng lại thời gian dài.

Từ Hữu Dung có chút không thể giải thích vì sao hắn bình tĩnh, hỏi:

- Ngươi nên biết người trong quan tài đá màu đen này là ai.

Trần Trường Sinh giống như học thuộc lòng nói:

- Cao thủ đệ nhất dưới trời sao, huyền thoại bất bại, huynh trưởng kết nghĩa của Đại Chu Thái Tông Hoàng Đế bệ hạ.

- Nếu chỉ là hùng mạnh, và không đủ để hắn được thế nhân ghi nhớ thời gian dài như vậy.

Từ Hữu Dung nói:

- Loài người có thể chiến thắng Ma tộc, kỳ thật có một nguyên nhân quan trọng nhất, vẫn bị sách sử và mọi người cố ý lãng quên, đó là Chu Độc Phu đánh bại và làm Ma quân bị thương nặng.

Trần Trường Sinh không có dừng bước lại, ngược lại nhịp bước nhanh hơn, nói:

- Ta biết chuyện này, cũng hiểu được tầm quan trọng của chuyện này.

- Cho nên, hắn ngoại trừ là huyền thoại, còn là một vị anh hùng.

Từ Hữu Dung nói:

- Ta đã gặp qua người tu hành trẻ tuổi, tuyệt đại đa số đều xem hắn vì thần tượng, sùng bái cuồng nhiệt hắn, nếu để cho bọn họ có thể đi vào quan tài của Chu Độc Phu trước, nhất định sẽ quỳ lạy thật sự, đâu có sẽ thản nhiên giống như ngươi như vậy.

- Nếu như là canh giờ khác, ta có lẽ cũng sẽ như vậy.

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng hiện tại chúng ta không có thời gian đi đuổi theo hoài niệm chuyện xưa kia, hơn nữa hắn dù sao cũng đã chết rồi.

Từ Hữu Dung hỏi:

- Cho nên?

Trần Trường Sinh nói:

- Vừa anh hùng như thế, vừa huyền thoại vĩ đại, chỉ là đã chết không thể tỉnh lại, không có biện pháp nói cho chúng ta biết tiếp tục sống thế nào. Tình cảnh hiện tại của chúng ta rất gay go, ngay tại lúc này chỉ còn muốn thương tiếc tiền bối, như vậy chúng ta rất nhanh sẽ trở thành đối tượng bị thương tiếc, đương nhiên, khả năng càng lớn hơn là rất nhanh bị người đời lãng quên.

Nói xong những lời này, bọn họ đã đi vào thềm đá phía sau lăng điện, trước mặt có một loạt cửa. Trước cửa trên mặt đất che một tầng bụi mỏng manh, nhìn không thấy bất cứ dấu vết gì, mà ngay cả dấu vết gió đều không có, thoạt nhìn, ngôi lăng mộ này quả thật chưa từng có mở ra, càng không có người đi vào, bọn họ là nhóm khách đến thăm đầu tiên.

Tựa như cửa lăng của ngôi lăng mộ này, những cửa của thạch thất này cũng không có khóa.

Đi vào gian thạch thất thứ nhất, một trận gió bẩn mang theo mùi vị khó chịu đập vào mặt, hắn đang hô hấp, híp mắt, mượn ánh sáng lọt tới được từ phía sau, nhìn về phía bên trong. Chỉ thấy trong thạch thất có rất nhiều giá gỗ phá hư, ít nhất mấy trăm pháp khí hỗn độn phân tán ở khắp nơi, nhìn theo hình dạng, pháp khí này nhất định không tầm thường, chỉ là bởi vì nguyên nhân thời gian để đó không dùng lâu lắm, khí tức trên pháp khí dĩ nhiên tiêu tan, so với đồng nát sắt vụn không có gì khác nhau.

Đột nhiên, Từ Hữu Dung nhẹ giọng kinh hô lên.

Trần Trường Sinh trông qua theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy trong một đầu gỗ mục nát kia ở góc tối, mơ hồ có cái thứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.