Trần Trường Sinh chú ý tới, tại bốn phía của ngôi lăng mộ này, có mười cái cột đá. Những cột đá cao chừng mấy trượng này, hoa văn điêu khắc ở mặt ngoài sớm bị mưa gió mấy trăm năm ăn mòn đã tạo thành dấu vết mơ hồ không rõ, nhìn rất là cũ nát. Và so sánh với bản thể lăng mộ to lớn, cột đá này có vẻ có chút quái dị, không bởi vì khác nhau, mà chính là có vẻ rất thấp, nhìn qua có chút không liên tiếp.
- Ngươi có thể không biết rằng, bên ngoài của Ly Cung cũng có rất nhiều cột đá, thời điểm lần đầu tiên ta thấy đã cảm giác rất quái lạ, không nghĩ ở đây cũng có.
Hắn nói:
- Không biết vì sao, ngôi lăng mộ này ta nhìn cũng cảm thấy thật kỳ quái, nói giống như Thiên Thư Lăng, lại cảm thấy ở đâu có chút không giống nhau.
Từ Hữu Dung cười cười có chút suy yếu, nghĩ thầm chính mình lúc ba tuổi, mỗi ngày chơi đùa ở những cột đá đó ở bên ngoài Ly Cung.
Nàng nằm ở đầu vai hắn, khó khăn ngẩng đầu nhìn ngôi lăng mộ này liếc mắt một cái, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn nói:
- Quy mô về hình dáng và cấu tạo của lăng điện có chút giống cung vàng điện ngọc của Trường Sinh Tông.
- Đúng vậy, đây chính là vấn đề này.
Trần Trường Sinh nói xong:
- Ngôi lăng mộ này cực kỳ giống rất nhiều kiến trúc nổi tiếng bên ngoài Chu Viên, nhưng sau khi toàn bộ đều hợp ở một chỗ, cảm giác có chút..
Từ Hữu Dung cùng hắn đồng thời nói:
- ... Chẳng ra cái gì.
Nói xong bốn chữ này, hai người nhìn nhau cười.
Đối với vị cao thủ huyền thoại nhất Chu Độc Phu, mặc cho ai cũng kính sợ vô cùng, trước khi đi vào lăng mộ của hắn, ngay cả muốn nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, huống chi là bình luận như thế.
Nếu như là người tu hành khác, trước khi đi vào lăng mộ của Chu Độc Phu, không nói bản thân khó có thể xúc động, lệ rơi đầy mặt, nghĩ vậy cũng sẽ rung động không nói gì, thậm chí sẽ la to mới có thể giải phóng hưng phấn trong lòng.
Nhưng Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung không có, bọn họ có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có chút không thèm để ý.
Ngay khi bọn họ có vẻ có chút không đủ tôn kính nói ra bốn chữ này trong nháy mắt, tất cả các cách thoát khỏi mệt mỏi và gian khổ đi tới, dường như biến mất không dấu vết.
Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh là cố ý nói như vậy làm như vậy đấy.
Đây không có nghĩa là bọn họ thật sự rất bình tĩnh, giống như không thèm để ý biểu hiện ra ngoài như vậy, mà là chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể tỉnh táo lại ở trong thời gian ngắn nhất.
Trên mặt của Từ Hữu Dung mang theo nụ cười thỏa mãn và bình tĩnh, trước khi chết cuối cùng thấy được ngôi lăng mộ trong truyền thuyế này t, đã tiếp cận bí mật chân chính của Chu Viên, đương nhiên đáng giá vui mừng.
Trần Trường Sinh đã nhìn số mắt của Hoàng Chỉ Tán, xác nhận không có bất cứ động tĩnh gì, đường kiếm ý kia khi bọn hắn nhìn đến ngôi lăng mộ này, cũng đã biến mất, không biết ý nghĩa này như thế nào.
Đường kiếm ý kia đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ đường? Hồ kiếm bên cạnh ở ngôi lăng mộ này? Bốn phía lăng mộ là thảo nguyên màu trắng mênh mông bát ngát, đối diện hơn ngoài mười dặm, mơ hồ có thể nhìn đến vài ngôi miếu cũ, đây không phải là tự miếu, hẳn là phối miếu, không có hồ cũng không có đầm, hồ kiếm sẽ ở nơi nào?
Trần Trường Sinh không có suy nghĩ thời gian quá dài, đang cõng Từ Hữu Dung đi đến hướng lăng mộ, không bao lâu đã đi tới phía trước con đường dài bằng đá phảng phất giống như con đường thiên đạo kia.
Bước trên con đường bằng đá, có tro bụi tóe lên ở đế giày, chẳng biết tại sao, hắn dần dần tốc độ nhanh hơn, đến cuối cùng lại bắt đầu chạy.
Từ Hữu Dung ôm cổ của hắn, mỉm cười nghĩ, dù sao cũng là nam tử trẻ hai mươi tuổi, lại bình tĩnh thong dong như thế này cũng chỉ là biểu hiện giả dối, cũng đúng, Tuyết Sơn Tông nhận dâng tặng chính là huyết mạch của Huyền Sương Cự Long, mà Huyền Sương Cự Long là nổi tiếng thích vàng bạc tài bảo trong Long tộc, mà ngôi lăng mộ này khẳng định có vô số kho báu, cước bộ của hắn làm sao có thể không vội vàng?
Tình trạng tổn thương của Trần Trường Sinh dần dần hồi phục, tuy nhiên vẫn mỏi mệt như cũ, nhưng tốc độ rất nhanh, không cần bao lâu thời gian, liền cõng Từ Hữu Dung chạy đến nơi kết thúc mấy ngàn trượng của con đường thần đạo kia, đã tới chính giữa của ngôi lăng mộ to lớn này. Nhìn cánh cửa đá nặng nề cao chừng hơn mười trượng trước mặt, hắn hít sâu một hơi, song chưởng đẩy về phía trước, nhưng phát hiện nhẹ nhàng bất ngờ.
Lặng yên không tiếng động, cửa lăng mộ liền bị đẩy ra, trong khe hở càng ngày càng rộng, phun ra chút bụi đá sỏi rất nhỏ.
Trần Trường Sinh rút đoản kiếm ra, vượt qua trước người, đã đi vào trong lăng mộ, rất là cảnh giác.
Từ Hữu Dung tựa vào đầu vai của hắn, vẻ mặt cũng ngưng trọng, ngón tay không ngừng cong duỗi, lặng yên tính toán suy diễn.
Ngôi lăng mộ này, có thể nói là nơi thần bí nhất đại lục Đông Thổ, bên trong mai táng người đàn ông kia từng khiến cho toàn bộ thế giới đều sợ hãi.
Hiện tại bọn họ hiển nhiên đã biết, vùng thảo nguyên mặt trời không lặn thần bí kia chỉ là nghĩa trang của ngôi lăng mộ này.
Ngay cả nghĩa trang cũng bát ngát nguy hiểm như thế, huống chi là chủ thể của lăng mộ.
Cũng không ai biết trong ngôi lăng mộ này có cái gì.
Vừa mới đi vào cửa đá, tuy khoảng cách mấy bước, đột nhiên, trong bóng tối phương xa bỗng nhiên sáng lên một chút ánh sáng, dường như không có sao ban đêm, có người đã đốt cháy một đống lửa rừng ở trong vùng quê.
Trần Trường Sinh nhìn chằm chằm phương xa, thời khắc chuẩn bị chiến đấu hoặc là xoay người chạy trốn.
Ngay sau đó, chỗ sâu ở lăng mộ sáng lên ánh sáng thứ hai, ngay sau đó, ánh sáng càng ngày càng nhiều theo thứ tự xuất hiện, hướng về bọn hắn mà đến, biến thành hai đường ánh sáng sáng ngời.
Cuối cùng, ánh sáng đi vào trước người của bọn họ, hóa ra là dạ minh châu được khảm ở hành lang trên vách tường đã sáng lên .
Toàn thân những dạ minh châu này rất tròn, trong suốt lóng lánh, mỗi một viên đều có kích thước cỡ như cái chén.
Những viên dạ minh châu này so ra kém hơn những viên mà Lạc Lạc cho hắn, nhưng tuyệt đối không thể nhỏ hơn so với những viên dạ minh châu trên đài Cam Lộ, hơn nữa hành lang này rất dài, thông suốt ở chỗ sâu trong lăng mộ, dạ minh châu trên vách tường chí ít có mấy ngàn viên, thật sự khó có thể tưởng tượng, thời điểm năm đó Chu Độc Phu thay mình xây dựng cải tạo lăng mộ, là từ đâu tìm được nhiều viên dạ minh châu gần như hoàn toàn giống nhau như vậy.
Dưới ánh sáng dịu dàng chiếu rọi của dạ minh châu, hắn cõng Từ Hữu Dung đi đến hướng ở chỗ sâu trong lăng mộ.
Con đường hành lang đi thông chỗ sâu lăng mộ này, hẳn là minh đạo trong lăng mộ quy chế Hoàng đế, ý là đi thông U Minh. Đương nhiên, ở trong điển tịch quốc giáo, con đường hành lang này bình thường đều được xưng là minh đạo, ý là đi thông Quang Minh thần quốc trong biển sao vô hạn. Tựa như những con đường bằng đá không giao nhau dài đến mấy ngàn trượng bên ngoài lăng mộ, được xưng là thần đạo, là ý nghĩa giống nhau.
Đi lại trong hành lang khá dài, chỉ có thể nghe được tiếng hồi âm của bước chân, cho dù có dạ minh châu chiếu sáng lên con đường phía trước, vẫn là có vẻ có chút âm trầm kinh khủng.