Trạch Thiên Ký

Chương 308: Q.2 - Chương 308: Qua bốn mùa và nhìn thấy lăng mộ (p2).




Bọn họ trở nên càng ngày càng quen thuộc, cho dù lúc không nói chuyện, lẳng lặng nhìn lẫn nhau, cũng đều không hề cảm thấy xấu hổ. Thậm chí có vài thời điểm, hắn biết làm cái mặt quỷ, trêu chọc nàng cười nhẹ một cái.

Đương nhiên, thời điểm nghỉ tạm chờ thịt chín, bọn họ vẫn là thường xuyên có thể nói chuyện, hơn nữa thường thường đều là Từ Hữu Dung chủ động yêu cầu hắn nói cái gì đó. Nàng từ lúc còn rất nhỏ, đã trở thành người nổi danh đích thực nhất trên vùng đại lục này, vạn chúng nhìn chăm chú, xuất nhập đều có vô số cao thủ tùy tùng, nhưng nàng là người cô độc. Hắn chỉ có một người sư huynh làm bạn ở trấn Tây Ninh này, sau khi đi vào kinh đô, cũng đã quen sự yên tĩnh của Quốc Giáo Học Viện, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không cô đơn. Hắn có thể cảm giác được sự cô đơn của nàng, cho nên mỗi khi nàng muốn nghe mấy thứ gì đó, hắn đều sẽ bắt đầu nói, tùy tiện nói một ít việc nhỏ không bờ bến, ví dụ như loại cá nào ăn ngon lại không có độc, thời điểm nước suối trong nhất, có thể nhìn đến đáy đầm sâu vài chục trượng, nơi có một loại cá heo, chỉ cần đi kịch độc nội tạng, là ăn ngon nhất tuy nhiên, còn có những cây tùng nọ trên núi thật sự rất giống yêu thú.

Ngẫu nhiên nàng cũng sẽ nói nói, ví dụ như vị đại thẩm ấy trong trấn nhỏ thích chửi đổng nhất, đồ ăn của tiệm ăn nhà ai ngon nhất. Hắn nghe được không phải hiểu lắm, đoán rằng hẳn là nơi nàng lớn lên. Chẳng qua bởi vì nguyên nhân càng ngày càng suy yếu, hơn nữa nàng cảm thấy cuộc sống mười lăm năm này của bản thân ở trong mắt người khác xem ra vô cùng chói mắt, và so sánh với cuộc sống của Trần Trường Sinh cũng buồn tẻ chán nản như vậy, cho nên có chút tự ti, không muốn nói chuyện nhiều.

Nàng rất cảm tạ Trần Trường Sinh đã nói chuyện cùng một người không thú vị như mình.

Ngày nào đó gió tuyết lại tới, bọn họ nghỉ ngơi ở cỏ trắng bên đường trong ngôi miêu cũ thứ bảy.

Ở bên đống lửa, Trần Trường Sinh đã kết thúc nhớ lại thời thơ ấu của chính mình.

Nàng nhìn thấy hắn chân thành tha thiết nói:

- Ngươi thật sự là một người tốt.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng lời đánh giá này coi như không tệ.

Nàng nhẹ giọng chúc phúc nói:

- Nguyện thánh quang tồn tại cùng ngươi.

Miếu cũ đêm mưa, bắt đầu nói chuyện thật sự lần đầu tiên, đến hiện tại, đã qua hơn mười ngày.

Nguyện thánh quang tồn tại cùng ngươi.

Nàng mỗi ngày đều sẽ cầu khẩn câu nói này một lần.

Bọn họ cách lăng mộ của Chu Độc Phu càng ngày càng gần, nàng cũng càng ngày càng suy yếu.

Dựa vào Huyền Sương Hàn Ý của Hắc Long, tổn thương của Trần Trường Sinh đang phục hồi chầm chậm như cũ, nhưng tình trạng của nàng lại không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp. Độc của Khổng Tước Linh càng không ngừng lan tràn ở trong cơ thể của nàng, dần dần bắt đầu tàn phá bừa bãi, Thiên Phượng Chân Huyết của nàng mất đi quá nhiều, không có bất kỳ biện pháp nào. Trần Trường Sinh từng mạo hiểm xâm nhập thảo nguyên, săn giết nhiều yêu thú, nhưng tới hiện tại, máu của yêu thú này, bất kể là tính nóng hay là tính hàn, cũng đã không thể mang đến chút nào trợ giúp cho nàng.

Nàng đang khoác áo ngoài của hắn, lẳng lặng tựa vào trên đống cây cỏ, nhìn thấy ngọn lửa nhảy trong đống củi, không nói gì nữa.

Miếu tuyết một vùng yên tĩnh, mặc dù là gió cũng đã ngừng.

Nhìn vẻ mặt tái nhợt của nàng, còn có đôi mắt dần dần khô cạn màu nước kia, Trần Trường Sinh cảm thấy rất đượm buồn.

Đó là trước lúc nỗi buồn bắt đầu.

Hắn muốn nói gì, đến xóa tan kiềm nén tĩnh mịch trong miếu lúc này, lại không biết phải nói cái gì.

Nhìn hắn cúi đầu, Từ Hữu Dung biết tâm tình của hắn, bình tĩnh nói:

- Không liên quan gì đến ngươi.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói:

- Tuy rằng đến bây giờ, nàng cũng không chịu kể sự tình trong đêm ngày đầu tiên, nhưng ta biết rằng nhất định là nàng đã cứu ta, hơn nữa ngươi vẫn không có ném ta xuống.

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn, nói:

- Ngươi cũng thế.

Trần Trường Sinh nói:

- Ta bây giờ bỗng nhiên đã hiểu rõ những lời nói nàng nói trong đêm hôm đó, nếu thực lực của ta đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ giống như nàng trước lúc không có bị thương vậy, ngày đó đối mặt những cao thủ Ma tộc đó, ta vẫn là có thể mang nàng rời khỏi, mà không phải chạy đến vùng thảo nguyên này ở trong tình huống bất đắc dĩ, đã đi trên con đường bế tắc này.

Từ Hữu Dung nói:

- Ngược lại, ta cảm thấy lời nói ngươi nói trong đêm hôm đó mới có đạo lý, nếu ta không phải cậy mạnh như vậy, có lẽ ta căn bản sẽ không bị thương.

Đây là cách nghĩ chân thật bây giờ của nàng. Nếu sau khi phát hiện tung tích của Ma tộc ở trong Chu Viên, nàng không phải là bởi vì duyên cớ kiêu ngạo, độc thân đi lên con đường núi kia, mà là lựa chọn liên thủ cùng những người tu hành loài người khác, ví dụ như các thiếu niên quen biết của Ly Sơn Kiếm Tông, lại nói thí dụ như tên tiểu tử gọi là Trần Trường Sinh nọ, đây tất cả đều có thể sẽ không xảy ra.

Tuyết trong miếu một lần nữa trở nên trầm tĩnh lại, trầm mặc làm người ta bất an.

Trần Trường Sinh không thích loại trầm tĩnh này, nghĩ đến câu từ cầu khẩn kia lúc trước của nàng, hỏi:

- Đây là thói quen của người trong tộc của nàng?

Từ Hữu Dung nghĩ thầm rằng Tuyết Sơn Tông đúng là vẫn còn rất vắng vẻ chút, hắn vô cùng thuần thục đối với đạo tạng, nhưng ngay cả điều này cũng không biết.

- Đúng vậy, chúc ngươi nguyện vọng cả đời bình an.

- Cảm ơn nàng.

- Ta cũng cảm ơn ngươi.

Từ Hữu Dung càng ngày càng một suy yếu, lại chưa từng có quên câu nói kia.

Đó là chúc phúc và hy vọng chân thành của nàng.

Nàng biết rằng chính mình có lẽ rất khó để rời khỏi vùng thảo nguyên này, như vậy nếu còn có khả năng sống sót, nàng muốn cân nhắc giao cho tên đệ tử hảo tâm của Tuyết Sơn Tông này.

Ngay tại thời điểm sinh mạng mười lăm năm của nàng phảng phất muốn đi đến kết thúc, con đường cỏ trắng đã đi đến cuối đường trước.

Ngay tại thời điểm ánh mắt của nàng sắp nhắm lại, nàng rốt cục đã thấy được ngôi lăng mộ này.

Nàng ở trên lưng của Trần Trường Sinh, so với hắn cao hơn chút, cho nên nếu so với hắn trong nháy mắt nhìn thấy trước.

Ngôi lăng mộ này xa xa nhìn lại, càng giống một ngọn núi, trong núi không có sườn đồi, cây xanh cũng rất ít, vì thế có thể rõ ràng nhìn đến mấy con đường thẳng tắp kia từ đỉnh lăng đến chân lăng.

Trần Trường Sinh nhìn có chút quen mắt, đi tới càng gần chút hướng ngôi lăng mộ này, mới nhớ tới, hoá ra rất giống Thiên Thư Lăng.

Ở trong thảo nguyên đã đi lại hơn mười ngày, rốt cuộc đã tìm được Chu Lăng trong truyền thuyết, làm thế nào không xúc động, chỉ có điều hắn và Từ Hữu Dung hiện tại đã rất mệt mỏi, rất khó biểu hiện ra ngoài vui sướng hay là căng thẳng.

Theo con đường cỏ trắng tiếp tục hướng phía trước, trong vòng khoảng cách hơn mười dặm, vẫn đang dùng một đoạn thời gian rất dài, hai người mới cuối cùng đã đi đến phía trước ngôi lăng mộ xanh này.

Bởi vậy cũng có thể suy tính ra, ngôi lăng mộ này đến tột cùng cao bao nhiêu, lớn bao nhiêu.

Đi đến chỗ gần, chi tiết lăng mộ được nhìn thấy rõ ràng hơn, cao lớn cũng trở nên càng có cảm xúc chân thật, ví dụ như trực tiếp đi thông qua vách tường lăng ở trung tâm con đường thần linh dài mấy ngàn trượng kia, ví dụ như những đá vuông thật lớn tạo thành bản thể của lăng mộ này, và so sánh với khi lần đầu tiên nhìn thấy phương xa, khí thế lập tức to lớn vô số lần, một luồng uy áp và cảm giác trang nghiêm trước mặt mà đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.