Trần Trường Sinh nói:
- Đi kiếm trì.
Đạo kiếm ý kia vô cùng có khả năng chính là kiếm trì trong truyền thuyết.
Nếu Chu Viên thật sự có kiếm trì nhưng vẫn không có ai tìm được, như vậy rất rõ ràng, kiếm trì có khả năng ở trong thảo nguyên chưa ai vào rồi mà ra được này.
Từ Hữu Dung cũng hiểu điều này, nhưng nghĩ mãi mà không rõ vì sao hắn có thể xác định được vị trí.
Trần Trường Sinh không trả lời vấn đề này, không phải hắn không muốn tiết lộ bí mật của Hoàng Chỉ Tán mà kiếm trì không phải bảo tàng bình thường, trải qua hai ngày đêm chạy trốn chết, hắn có thể gửi gắm tính mạng của bản thân cho thiếu nữ này, cho nàng sự tín nhiệm, nhưng cũng vì như thế, có làm gì cũng chẳng thể khảo nghiệm nhân tính? Nhân tính là không thể khảo nghiệm, mỗi lần khảo nghiệm đều có khả năng đưa người ta đi theo những phương hướng ngược nhau, đồng dạng, tín nhiệm cũng không phải thứ lấy ra dùng, mỗi lần sử dụng là một lần mài mòn.
Trong lúc đi lại, nước trong bãi cỏ dần ít đi, thực địa dần dần tăng lên, giờ mới có chút cảm giác thảo nguyên.
Đi giữa bụi cỏ dày, cảm nhận được sự vững chắc từ đế giày mang lại, Trần Trường Sinh cảm thấy kiên định hơn nhiều. Nhưng mà âm thanh trong thảo nguyên cũng càng ngày càng nhiều, rất rõ ràng xung quanh có yêu thú, nếu so với khu đất ẩm càng nhiều hơn, cũng có khả năng còn hung ác hơn.
Từ Hữu Dung lấy ra đồng cung, lẳng lặng quan sát bốn phía, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay, nhưng mà không biết vì sao, Trần Trường Sinh cõng nàng đi hơn mười dặm mà yêu thú không hề có phát động công kích, thậm chí còn không tới gần bọn họ, thậm chí có ba lần, nàng tinh tường cảm giác có yêu thú phát ra khí tức cực kinh khủng, mặc dù trong thời kỳ toàn thịnh nàng cũng không phải đối thủ của nó. Nhưng vì sao yêu thú không tới bắt mình? Nếu là lúc trước, nàng tưởng do Thiên Phượng chân huyết phát ra khí tức trấn áp thôi lòng tham của yêu thú, nhưng hiện tại trong cơ thể đã chảy hết máu, yêu thú này đang kiêng kị cái gì?
Hai người tiếp tục đi, thảo nguyên ngày càng rộng, cỏ dại thấp dần, hơn nữa còn trở nên thưa thớt.
Cuối cùng, bọn họ đi tới một nơi không có lấy một ngọn cỏ xanh, cỏ màu xám trắng nhưng không phải chết héo mà như người già tóc bạc. Ở trong thảo nguyên xanh tươi thì màu xám trắng có phần bắt mắt, hơn nữa ở dưới chân họ hình thành nên một con đường rõ ràng.
Không biết đường do loại cỏ này trải thành đi thông tới nơi nào, cất dấu nguy hiểm như thế nào.
Từ Hữu Dung nói:
- Nếu... Người kia thật đã chết..., con đường này có khả năng đi thông tới mộ địa.
Trần Trường Sinh hiểu sao nàng đoán như vậy.
Trong Vãng Sinh Kinh ở Đạo nguyên phú có một câu nói như vậy: Bạch thảo vi lộ, trực thượng tinh hải (Cỏ trắng làm đường, thông thẳng biển sao).
Nếu Chu Độc Phu thật đã chết, nếu thật sự chôn cất trong thế giới này, như vậy mộ hắn có khả năng ở sâu trong vùng thảo nguyên, con đường cỏ trắng đại biểu cho con đường tới cái chết. Còn có một ví dụ khác chứng minh, chính là cán Hoàng Chỉ Tán run nhẹ, đạo kiếm ý kia ở phía xa con đường, nếu đạo kiếm ý là kiếm trì, vậy phi thường phù hợp với logic —— thanh kiếm ngủ say ở kiếm trì chính là chiến lợi phẩm của Chu Độc Phu, đương nhiên cũng là tế phẩm tốt nhất dành cho hắn.
- Trong Chu Viên không có biển sao, kiếm trì chính là biển sao.
Hắn đồng ý cách nhìn của Từ Hữu Dung, nói:
- Xem ra phải đi đến cuối đường mới biết là tử vong hay thứ gì khác.
Từ Hữu Dung không ngờ hắn nhanh như vậy đã nghĩ tới phán đoán của mình là căn cứ theo Nguyên phú đạo, có chút thưởng thức nhìn hắn một cái.
Bất kể là đi thông biển sao hay tử vong đều cực xa xôi, con đường cỏ trắng rất dài, Trần Trường Sinh cõng nàng rất lâu, lại dường như mới chỉ bắt đầu.
Mặt trời không lặn đã hạ xuống, nhưng không biến mất mà xoay quanh thảo nguyên, sau đó lại dâng lên hạ xuống.
Bọn họ đi đi lại lại, lúc khát uống nước trong hố bên đường, khi đói bụng Trần Trường Sinh bỏ thịt thú vật ra ăn, bối rối khó che chắn hắn đi nằm ngủ một lát, nàng lẳng lặng ngồi một bên, đợi nàng mỏi mệt rồi, hắn sẽ tỉnh lại, như thế luân phiên, thương thế của Trần Trường Sinh chuyển biến tốt đẹp, nhưng nàng vẫn rất suy yếu
Ngày lúc ban đêm phủ xuống, không là sự thật đêm, chỉ có điều ánh sáng trở nên đen tối, trong bầu trời bỗng nhiên bắt đầu mưa.
Trần Trường Sinh cõng nàng chạy trong đêm mưa, không biết khi nào Hoàng Chỉ Tán được nàng cầm ở trong tay che mưa chắn gió.
Tối nay mưa quá mạnh, chỉ bằng một chiếc ô không thể che kín, trong trong không gian trống rỗng này, đi đâu mà tìm chỗ tránh mưa.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn qua màn mưa, nhìn thấy một tòa miếu.
Đó là một tòa miếu cũ nát, bị mưa gió ăn mòn cực nghiêm trọng, chỉ có thể từ mái hiên còn sót lại tế thú, mơ hồ nhìn ra quy chế và sử dụng lúc trước.
Đứng tránh mưa trước miếu, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều không nói gì, rất an tĩnh.
Đây là một tòa tự miếu.
Bạch cỏ làm đường, nối thẳng biển sao, ngàn dặm nhất tự.
Tòa miếu cũ trên đường cỏ trắng thuyết minh phỏng đoán của bọn họ không sai, con đường này quả thật thông tới mộ lăng —— không phải tất cả mộ đều có thể xưng là lăng, từ ngàn năm nay, ngoại trừ ba vị hoàng đế Đại Chu vương triều, chỉ có một người dám xưng phần mộ của mình là lăng, coi đây là quy chế xây dựng cải tạo, hơn nữa bất kể là ai cũng không dám có ý kiến.
Người đó đương nhiên chính là Chu Độc Phu.
- Đây là sơ tự miếu trong truyền thuyết sao?
Trần Trường Sinh nhìn tòa miếu đổ nát, thì thào nói.
Ba tòa hoàng lăng Đại Chu vương triều đều có các rộng rãi, nhưng duy chỉ cósơ tự miếu ở ngoài ngàn dặm sớm được Thánh Hậu nương nương dỡ bỏ. Nhân vì nương nương cảm thấy một tòa miếu ở phía xa ngàn dặm, ngoại trừ dùng để nuôi dưỡng một đám Lễ Bộ quan viên vô dụng thì không có bất kỳ ý nghĩa gì, hơn nữa còn cực kỳ lãng phí.
Chuyện này, tựa như lúc trước bà phái Chu Thông dỡ bia danh sách ở Thiên Thư Lăng xuống, rất có đạo lý, lại rất không nói đạo lý.
Gian miếu cũ này là sơ tự miếu duy nhất của cả đại lục.
Mưa tiếp tục rơi, càng lúc càng lớn, ánh sáng phía xa sớm đã biến mất vô tung, thiên địa âm u.
Trần Trường Sinh cõng Từ Hữu Dung đứng trong mưa, không có tiến vào trong miếu, cũng không biết vì sao.
Trước kia khẳng định cũng có rất nhiều người tu hành hoặc Ma tộc cường nhân giống như bọn họ, tìm được còn đường cỏ, thấy được tòa miếu.
Sau đó, những người đó tiếp tục xuất phát tới lăng mộ.
Cuối cùng, đều chết hết.
Hắn hỏi:
- Chúng ta có thể quay đầu lại không?
- Không thể, đây là một con đường không thể quay đầu lại.
Từ Hữu Dung lắc lắc đầu.
Hai lần trước Trần Trường Sinh ngủ say, nàng dùng tinh bàn tiến hành suy diễn, kết quả phi thường không tốt, tuy rằng không tính được chuẩn xác vận mệnh của mình, nhưng mạng của hắn vẫn rấy u ám, hơn nữa nếu bọn họ không tiếp tục đi mà quay đầu lại, như vậy nhất định sẽ bị lạc trong thảo nguyên này.
Bọn họ chỉ có thể đi về phía trước, như vậy sẽ nghênh đón kết cục giống tiền nhân sao?
Trước miếu ngoại trừ tiếng mưa thì không có bất kỳ thanh âm nào khác.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung dần trở nên bình tĩnh, ánh mắt dần dần yên lặng, một lần nữa trở nên thong dong.
Không hỏi cũng không đáp, không có nhìn chăm chú, không biết người kia nghĩ gì, nhưng bọn họ đều tin tưởng mình sẽ không giống với tiền nhân.