Nàng không hề tỉnh lại, lông mi không nháy, lúc hạ xuống thì vẫn ôm đầu gối mà ngủ.
Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố, đôi bên chưa nói với nhau được bao câu, ngay cả đối phương tên gì cũng không biết mà có thể phó thác tính mạng của mình.
Chỉ nhìn đối phương là hạng người gì, nhìn đối phương có thể cho ngươi tín nhiệm, ngươi nguyện ý lấy sự tín nhiệm làm quà đáp lễ.
Mãi đến hiện tại, hắn và nàng tổng cộng chưa nói được chục câu, nhưng khi hắn tỉnh lại, nàng liền có thể thả lỏng đi ngủ, một khi nàng tỉnh lại, hắn liền có thể cất tiếng ngáy như sấm, nhất là lúc mới bắt đầu, nàng cứu hắn trước, sau đó hắn cũng cố gắng bảo vệ nàng, trong quá trình này, sự tín nhiệm được thành lập, hơn nữa còn càng ngày càng vững chắc.
Trần Trường Sinh rất quý trọng cảm giác được tín nhiệm này.
Hắn rút đoản kiếm ra cầm chặt trong tay, ngồi phía trước nàng, nhìn thảo nguyên ngày càng mờ tối.
Lúc này, hắn mới nhìn thấy bãi cỏ bị máu nhuộm, nhìn thân thể không trọn vẹn của yêu thú thì mới hiểu trong lúc mình ngủ say đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đã trầm mặc rất lâu.
Tài bắn cung của Tú Linh Tộc quả nhiên thần diệu, nhưng... lúc trước hắn tháo trường cung xuống cho nàng, dây cung vẫn còn ấm.
Trong cuộc chiến hắn không nhìn thấy kia, nàng đã kéo cung bao nhiêu lần, bắn bao nhiêu mũi tên? Nàng làm thế nào chống đỡ được tới bây giờ?
Ban đêm đã đến, mặt trời càng thêm ảm đạm, mặc dù không chìm xuống nhưng ánh sáng đã nhạt đi rất nhiều
Hắn ngồi trước nàng, lẳng lặng nhìn thảo nguyên, cùng đợi chờ việc phát sinh chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Thời gian thong thả trôi qua, dải sáng mặt trời treo ở bên thảo nguyên thong thả chuyển động, chẳng biết tại sao đột nhiên lại không thấy, hóa ra là bị mây đen che khuất.
Có thể do ban ngày bị giết quá thảm, yêu thú không dám phát động công kích, trên bầu trời trút xuống một trận mưa.
Vùng thảo nguyên này khí hậu tương đối ấm áp, nhưng mưa rơi xuống vẫn có phần rét lạnh, lấy tình trạng của hắn và Từ Hữu Dung, nếu bị xối ướt, đúng là rất dễ mắc bệnh nặng.
Hắn không chút nghĩ ngợi, mở Hoàng Chỉ Tán, nâng Từ Hữu Dung lên.
Nhưng tư thế này có chút không thoải mái, Hoàng Chỉ Tán có lớn hơn nữa cũng không thể che hết mưa.
Nhìn váy nàng dính nước, hắn không chút nghĩ ngợi, liền đứng lên.
Mưa tạo ra vô số dòng nước, dừng trên cỏ xanh, mang theo hàn ý.
Hắn tay trái cầm Hoàng Chỉ Tán đứng sau lưng nàng, tay phải cầm đoản kiếm, nhìn thế giới màu đen trong mưa.
Một đêm trôi qua, hắn vẫn duy trì tư thế này.
Yêu thú không hề xuất hiện, sáng sớm rốt cục đã đến, mây đen tán đi, không trung xanh thẳm tái xuất hiện, dải sáng bên thảo nguyên dần dần rõ ràng, ánh sáng mặt trời thành hình, ánh sáng màu đỏ ấm áp, thời gian dần qua chiếu màu đỏ đó lên bãi cỏ và Trần Trường Sinh trong bộ quần áo ẩm ướt.
Từ Hữu Dung tỉnh lại, nhìn mặt hắn tái nhợt, có chút khó hiểu nghĩ đêm qua không có trận chiến nào, vì sao thương thế của hắn lại như trở nên nặng hơn một chút?
Trần Trường Sinh không giải thích đêm qua mình cả đêm cầm ô, mưa làm ướt hết lưng của hắn.
Từ đêm trước, bọn họ không ngừng trốn chạy hoặc chiến đấu, một người hôn mê một người tỉnh, cùng ở trạng thái tỉnh táo nói chuyện với nhau đúng là lần đầu, đoạn đối thoại trong vách đá kia là quá ngắn. Tuy rằng hiện tại bọn họ tín nhiệm nhau, thậm chí mơ hồ sinh ra sự ăn ý, nhưng khi tỉnh táo mới phát hiện họ vẫn là người xa lạ, khó tránh khỏi có chút xa cách.
Trần Trường Sinh nhớ lại lúc ở khách điểm tử viên ở kinh đô, nhìn thấy Đường Tam Thập Lục —— đó là lần đầu tiên hắn giao tiếp với người lạ, lần đầu tiên nếm thử việc hàn huyên, tuy rằng sau nghĩ lại thấy hơi ngốc nhưng ít ra cũng hiểu được một vài đạo lý cơ bản, ví dụ như cần mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Trong thảo nguyên hung hiểm, hàn huyên phải không phải lãng phí thời gian, hắn trực tiếp hỏi:
- Nàng có hiểu biết gì về vùng thảo nguyên này không?
Tú Linh Tộc là người thân cận thiên nhiên, trong truyền thuyết có thể giao lưu với cỏ cây, cho nên hắn muốn nghe xem nàng có ý kiến gì không.
Từ Hữu Dung lắc lắc đầu, nói:
- Không ai hiểu gì về vùng thảo nguyên này.
Trần Trường Sinh nói:
- Nếu không ngại, để cho ta quyết định phương hướng, được chứ?
Từ Hữu Dung có chút khó hiểu, nhìn hắn hỏi:
- Ngươi biết đi nơi nào sao?
Trần Trường Sinh không giải thích nhiều, nói:
- Ta có một thứ chỉ phương hướng.
Từ Hữu Dung đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên lại cảm giác được ngoài mấy trăm trượng có một đạo khí tức.
Đó là khí tức của Nam Khách.
Mặt trời không lặn, không gian và thời gian đều có chút quỷ dị, khoảng cách nhìn qua chỉ có mấy trăm trượng, nhưng trên thực tế còn rất xa xôi.
Nhưng cuối cùng vẫn có cảm giác.
Nàng không nói thêm gì nữa, tỏ vẻ đồng ý quyết định của Trần Trường Sinh, tuy nhiên lại không hề đứng dậy. Trần Trường Sinh hiểu, nàng lúc này đã quá suy yếu, hơn nữa thương thế quá nặng, rất khó trong khoảng thời gian ngắn tự hành động được, vậy nên hắn mới không rõ, trong tình huống này, sao hôm qua nàng có thể giết chết nhiều yêu thú như vậy?
Hắn xoay người sang chỗ khác, nói:
- Nếu nàng không ngại.
Từ Hữu Dung nói:
- Mặt của ngươi trắng như tuyết, ta làm sao có thể không để ý?
Trần Trường Sinh xoay người nhìn nàng nói:
- Nàng cũng không khá hơn chút nào, mặt trắng như sương trên cỏ.
Từ Hữu Dung hơi giật mình, nhìn hình ảnh phản chiếu qua mặt nước mới phát hiện mặt mình tái nhợt vô cùng quỷ dị, trong vô thức dùng hai tay che kín hai gò má.
Đây là động tác vô thức của thiếu nữ, ở trong mắt Trần Trường Sinh lại vô cùng đáng yêu.
- Cảm ơn.
Nàng đã tỉnh táo lại, tựa đầu vào vai hắn, tựa vào lưng của hắn.
- Ngượng ngùng.
Hắn tự nhiên đặt tay lên gối nàng, dịch thân thể của nàng lên trên.
Cứ như vậy, bọn họ rời khỏi bãi cỏ xanh, đạp qua vùng cỏ nhuốm máu, đi về nơi khác.
Bãi cỏ trong nước cũng không sâu, chỗ nông chưa tới đầu gối, chỗ sâu chỉ đến eo, chỉ có điều nước bùn quá mềm yếu, Trần Trường Sinh cõng một người, tay trái còn phải cầm ô, đi đứng có chút khó khăn. May có ánh mặt trời dâng lên một thời gian ngắn, nhiệt độ dần dần tăng lên, phi thường thoải mái, phóng nhãn nhìn quanh đều là màu xanh lục như cảnh xuân, trong gian nan cũng coi như là có chút an ủi. Nếu như không có những âm thanh lội nước, bọn họ cũng sẽ có cảm giác đạp thanh.
Phía sau thảo nguyên mơ hồ có tiếng huýt gió phá không truyền đến, tiếng huýt gió đến từ hai cánh của Nam Khách, bất kể là Trần Trường Sinh hay Từ Hữu Dung đều không lo lắng những cường nhân Ma tộc đó có thể nhanh chóng đuổi theo, mà ngược lại là những thanh âm nhỏ vụn xung quanh làm cho bọn họ cảnh giác.
Hôm qua Từ Hữu Dung đã giết chết rất nhiều yêu thú, nhưng vì thế cũng trả giá rất đắt, đồng thời nàng cũng rõ trên thảo nguyên còn có những tồn tại hùng mạnh hơn, thậm chí tu hành tới Thông U Cảnh cũng không thể chống cự lại.
Trần Trường Sinh giơ cao Hoàng Chỉ Tán, cảm giác vị trí kiếm ý rồi tiếp tục bước đi. Lúc này thái dương đã sắp chuyển qua trung thiên, nhưng ánh mặt trời cũng không mãnh liệt, giống như ngày xuân bình thường ấm áp thoải mái, Từ Hữu Dung không rõ vì sao hắn cứ giương cái ô cũ nát này, là lo lắng mình bị phơi hay thiếu niên tu hành huyền sương hàn khí xung đột với ánh mặt trời?
Nếu là tu pháp độc môn của Tuyết Sơn Tông thì nàng cũng không tiện nhiều lời, nhưng có chuyện nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng:
- Chúng ta đang đi đâu?