Trạch Thiên Ký

Chương 299: Q.2 - Chương 299: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p13).




Tiếng nổ vang liên miên không ngừng, vô số giao xà đoạn thân, tóe lên sóng lớn, rất lâu sau, mặt nước mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Lúc này mặt nước bị máu rắn nhuộm đỏ, hiện tại dần dần biến thành đen, xuất hiện mùi thối như loại mực nước rẻ tiền.

Hơn mười giao xà che bầu trời, sau khi trọng thương, nhìn nàng như không thể ngăn cản, chỉ có thể cùng Trần Trường Sinh đang ngủ say biến thành đồ ăn, nhưng mà ai ngờ nàng suy yếu như vậy còn có thể tùy ý kéo dây cung, biến đám yêu thú thành thịt bằm?

Đương nhiên, Đồng cung kéo duỗi nhìn như tùy ý, nhưng trên thực tế tiêu hao rất nặng.

Hơn nữa, vẫn như là chưa hề chấm dứt.

Mặt nước như mực lại chấn động, xuất hiện thêm nhiều gợn sóng, nước gợn lần lượt thay đổi, hình thành đồ án vô cùng phức tạp.

Yêu thú ẩn nấp ở trong thảo nguyên theo tiếng đàn thúc giục, giống như thủy triều tiếp tục lao qua.

Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh, trên gương mặt bình tĩnh xuất hiện một chút khó hiểu và tự trào.

Khó hiểu là với Trần Trường Sinh, nàng rõ ràng thông qua phương bàn mệnh sao suy diễn mệnh số người này đã hết, vì sao còn có thể sống tới bây giờ? Thế cho nên nàng không thể nhẹ nhàng rời đi. Khó hiểu cũng là đối với bản thân mình, nàng biết rõ thiếu niên Tuyết Sơn Tông này sẽ chết, vì sao lại không thể bỏ hắn lại? Theo hôm qua tới đêm nay, nàng lúc nào cũng không để ý tới hắn, nhưng vì sao làm không được?

Tự giễu, đương nhiên là với chính nàng, nàng nhớ tới mới trước đây ở kinh đô, nương nương thường xuyên nói nàng mềm lòng, như vậy không tốt, sau tới Nam Khê Trai, Thánh nữ lại thường nói tâm nàng quá cứng rắn, như vậy không tốt, như vậy lòng của mình rốt cuộc mềm hay cứng? Cảm giác không rõ ràng này, chính là như Nam Khách nói mình không phóng khoáng sao?

Ngay lúc nàng nghĩ đến việc này, thảo nguyên âm u trong vang lên quái thanh chói tai. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy trăm con yêu kền kền bay tới, lúc này không trung thật sự bị che khuất không còn khe hở, độ âm u đạt tới âm trầm, đồng thời cũng làm cho ánh mắt của nàng thêm bình tĩnh, thế cho nên có vẻ có chút hờ hững.

Yêu kền kền đáng sợ hơn so với giao xà, cũng cường đại hơn. Chúng nhanh như thiểm điện, công kích biến hoá kỳ lạ vô cùng. Muốn sống sót trong vòng vây mấy trăm con yêu kền kền, phương pháp tốt nhất không phải tránh né mà dốc sức giết chết chúng nó với tốc độ nhanh nhất, như vậy thủ đoạn của nàng phải nhanh hơn chớp, cuồng bạo hơn bão.

Nhìn kền kền đầy trời, nàng lãnh đạm không nói, đôi cánh trắng nõn chậm rãi đong đưa sau lưng.

Ngoại trừ giao xà và yêu kền kền, trong thảo nguyên khẳng định còn có yêu thú hùng mạnh hơn, nhưng nàng không thể không giữ lại thủ đoạn mạnh nhất tới lúc đó được rồi.

Không chút do dự, đôi mắt của nàng xuất hiện ngọn lửa, ngay cả độc màu xanh cũng bị trấn ép.

Vô số lông ở cánh chim rời khỏi bản thể, hóa thành vô số mũi tên nhọn lao vào bầu trời.

Phượng hoàng vạn vũ.

Mấy trăm con yêu kền kền cảm nhận được khí tức thần thánh trong lông chim, hoảng sợ thét lên tản ra, trên không trung khôi phục lại màu xanh thẳm.

Nhưng đám yêu kền kền không thể nhìn được phiến thiên không này, bởi vì phượng vũ tới quá nhanh, còn nhanh hơn so với tia chớp.

Trong bầu trời sáng lên vô số quang điểm thánh khiết.

Lông chim màu trắng giống mũi tên nhọn đâm vào yêu kền kền như lưỡi đao xuyên thủng cơ thể.

Nhất thời, khắp nơi đều là hình ảnh cánh gãy, máu rơi, tựa như pháo hoa nở rộ.

Từ Hữu Dung lại không có để ý tới, không buồn nhìn lên bầu trời một cái.

Chẳng biết từ lúc nào, tinh thạch trên cỏ bắt đầu phát ra ánh sáng tinh thuần mà ấm áp, không ngừng rót vào thân thể của nàng.

Nàng nhìn quanh thảo nguyên, bình tĩnh kéo đồng cung.

Mặt trời không lặn cho nên không có mặt trời lặn, nhưng khi hoàng hôn, mặt trời sẽ biến thành một dải sáng, ánh sáng trong thiên địa sẽ mờ đi nhiều.

Lúc hoàng hôn, toàn bộ bãi cỏ bị nhuộm hồng, bất kể tiếng đàn phương xa có thê lương cứng rắn, mạnh mẽ thế nào thì yêu thú cũng rút đi, lúc đến như nước, khi đi cũng như thủy triều, nháy mắt đã biến mất vô tung.

Chí ít còn có xác mấy ngàn con yêu thú chết ở lại, đại đa số thi thể đều bị yêu thú cùng tộc thậm chí là đồng bọn của mình kéo đi làm thức ăn, nhưng do số lượng quá nhiều, trên bãi cỏ còn lưu lại rất nhiều thân thể tàn khuyết của yêu thú, những thứ này dần dần trầm xuống lớp bùn lầy, chỉ có những bọt máu lưu lại thì không cách nào biến mất.

Ánh sáng phía chân trời tà tà phóng tới khiến hình ảnh có vẻ càng thêm máu tanh.

Sắc mặt của Từ Hữu Dung rất yếu ớt, không biết do chuyện khi trước quá ghê tởm hay vì thương thế bản thân.

Tinh thạch bên cạnh nàng lúc này đã biến hết thành bột phấn màu xám trắng, rốt cuộc không cảm giác được chút năng lượng nào nữa.

Nàng chậm rãi thả đồng cung, duỗi ngón tay nhặt bột phấn nhẹ nhàng bóp, dùng cái này tiêu trừ cảm giác đau nhức ở ngón giữa, vết thương do bị dây cung cắt vào.

Nếu không có đống tinh thạch này, khẳng định nàng không có cách nào đánh lui thú triều.

Trên thực tế, ngoại trừ ở Ly Cung và hoàng cung, Thánh Nữ Phong và Trường Sinh Tông, nàng chưa bao giờ thấy nơi nào có nhiều tinh thạch như vậy.

Số lượng quả thực có chút khoa trương.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh vẫn đang ngủ say im lặng nghĩ, Tuyết Sơn Tông quả nhiên không hổ là môn phái vạn năm kế thừa tích lũy, hơn nữa bọn họ cũng giống huyền sương cự long, rất để ý việc thu thập tinh thạch và báu vật, đệ tử Tuyết Sơn Tông này không ngờ có thể mang theo nhiều tinh thạch như vậy.

Cánh phượng đã thu hồi vào trong cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí chỉ suy diễn trong một đoạn thời gian ngắn cũng không thể triển khai, nàng đã mỏi mệt tới cực điểm, chân nguyên đã hao hết, huyết mạch khô kiệt, chân chính dầu hết đèn tắt, nếu lại có kẻ thù xuất hiện, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ

Nàng thậm chí không có cách nào đi vào giữa đống cỏ xanh, chưa kịp tháo trường cung đã ôm hai gối, ngồi ở mép nước để hỗn hợp bọt máu làm ướt váy mình.

Dường như trong tối tăm có mối liên hệ nào đó, ngay lúc nàng thấy cô lập bất lực, cần có người trợ giúp nhất, cần nghỉ ngơi nhất thì Trần Trường Sinh tỉnh lại.

Nàng không quay người, biết hắn mở mắt, nói:

- Ngươi đã tỉnh rồi?

Mặc dù là ở thảo nguyên Chu Viên chứ không phải ở Tây Ninh miếu, cũng không phải Quốc Giáo Học Viện, Trần Trường Sinh vẫn theo thói quen dùng thời gian năm hơi thở tĩnh tâm, sau đó mới nhìn qua.

Chỉ có điều vừa nhìn nàng, hắn liền sinh ra cảm giác hối hận và có lỗi, phát hiện mình không nên lãng phí thời gian năm hơi thở kia.

Từ Hữu Dung ôm hai gối ngồi bên đống cỏ xanh, bóng dáng vô cùng cô đơn đáng thương.

- Đúng, ta tỉnh rồi.

Trần Trường Sinh đứng dậy đi về phía nàng, hắn muốn cố hết sức đi nhanh hơn, nhưng bởi vì huyền sương hàn ý ảnh hưởng, thân thể như bị đông cứng lại.

Từ Hữu Dung vẫn không quay đầu lại, bởi vì đã mệt nên không còn chút sức nào, nhẹ giọng nói:

- Vậy thay ca đi.

Nói xong câu đó, nàng hơi nghiêng người, ôm đầu gối, mặt vùi trong đầu gối, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Trần Trường Sinh đi đến bên cạnh nàng, nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch thì trầm mặc một lát.

Hắn nhẹ nhàng tháo trường cung của nàng, tay phải nâng chân nàng, tay trái ôm bả vai nàng đứng lên, rời khỏi vũng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.