Trạch Thiên Ký

Chương 298: Q.2 - Chương 298: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p12).




Khí tức của Từ Hữu Dung, không hề nghi ngờ là cao quý nhất hùng mạnh nhất, nhưng khi nàng bị rơi vào trạng thái suy yếu, đối với mấy con yêu thú lại là mỹ vị ngon nhất.

Nếu lúc này có người từ trên không trung nhìn xuống thảo nguyên thì có thể thấy phạm vi hơn mười dặm ẩn dấu vô số bóng dáng yêu thú như thủy triều chậm rãi đi về phía nàng và Trần Trường Sinh. Làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy là yêu thú đi lại như vậy nhưng không hề có bất kỳ âm thanh gì.

Trong bụi cỏ xanh sinh ra một ngọn gió, một đôi cánh trắng như tuyết hiện ra sau lưng nàng.

Lúc ngủ say, chân nguyên và máu khôi phục một phần, giờ lại bị nàng không chút do dự dùng hết.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh, chuẩn bị giơ tay đi túm thắt lưng hắn, nhưng mà chẳng biết tại sao giữa đường dừng lại.

Hơn mười dặm thảo nguyên đã bị mấy vạn con yêu thú biến thành chiến trường, nhưng nguy hiểm chân chính lại ở ngoài chiến trường, ở chỗ xa hơn.

Đồng cỏ và nguồn nước rậm rạp, ở trên mặt nước để lại vô số bóng râm, trong bóng râm có mấy trăm con kền kền yêu ẩn nấp.

Kền kền yêu lông xám, mỏ còn sắc bén hơn cả kiếm.

Đáng sợ hơn chính là mắt của chúng, lạnh lùng mà tàn nhẫn, cực kỳ lợi hại, bất kể là kiếm cũng không sắc nhọn bằng chúng, đều không thể so sánh.

Yêu thú chỉ số thông minh cực cao, thủ đoạn công kích cực quỷ dị, tốc độ bay cực cao, thường sinh sống ở vùng núi đông bắc, một con yêu kền kền cũng đủ để giết chết một Tọa Chiếu Cảnh, cũng may số lượng kền kền trên đông thổ đại lục cực kỳ thưa thớt, nhưng ai có thể ngờ trong Chu Viên lại có nhiều như vậy.

Mấy trăm con yêu kền kền, không có một cái vỗ cánh nào, chỉ chằm chằm ở thảo nguyên quan sát, ánh mắt ác nghiệt khát máu, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.

Xa hơn là tiếng đàn bay tới, bóng kền kền xám trong nước có vẻ vô cùng âm trầm.

Từ Hữu Dung xoay người nhìn về một phía khác trên thảo nguyên.

Nàng không biết bên đó cất dấu hung hiểm gì, cũng không có xuất ra phương bàn mệnh sao, nhưng nàng có cảm ứng, biết bay đi không phải lựa chọn tốt. Nàng hiện tại trọng thương khó lành, không có cách nào phát huy toàn bộ tốc độ, hơn nữa không thể phân biệt phương hướng trong thảo nguyên, nếu lựa chọn bay lượn thì thật sự sẽ phải chết ở đây.

Trên không trung thảo nguyên xanh thẳm, nhìn như rộng lớn vô hạn, có thể tự do bay lượn, nhưng kỳ thật rất nguy hiểm.

Nếu một mình nàng thì có thể thành công rời khỏi, nhưng hiện tại còn có người thiếu niên đang ngủ say, tiếng ngáy như sấm sau lưng nàng.

Từ Hữu Dung lần nữa ngồi xuống, lấy ra Đồng cung và Ngô tiễn, cúi đầu im lặng không nói một lời.

Trần Trường Sinh ở sau lưng nàng, vô số tinh thạch vây quanh nàng.

Thời gian thong thả trôi qua, yêu thú ẩn trong thảo nguyên, bởi vì sợ hãi khí tức Tiên Thiên của nàng mà chậm chạp chưa phát động công kích.

Tiếng đàn mờ ảo không có đổi được sự cuồng bạo hay thúc giục, mà như thêm bình tĩnh, gia tăng trấn an.

Trấn an tâm linh yêu thú, khiến chúng không hề sợ hãi, sinh ra đầy đủ dũng khí.

Cỏ dại giữa mặt nước đột nhiên chấn động kịch liệt, lúc trước gợn ít sóng, trong nháy mắt nối thành một mảnh, hình thành cuộn sóng cực cao.

Đầu sóng lướt qua ngọn cỏ, làm ướt vạt váy trước đầu gối nàng.

Nàng ngẩng đầu mở to mắt, bình tĩnh nhìn hồ nước, giương cung, sau đó cài tên, ngón tay khẽ buông lỏng.

Vèo một tiếng kêu khẽ.

Ngô tiễn phá không đâm sâu vào trong nước.

Trong nước không có gì, thế mũi tên này bắn cái gì? Chẳng lẽ bắn nước?

Ngay sau đó, mặt nước cuộn sóng biến mất, bọt sóng không còn chấn động.

Dường như một mũi tên của nàng đã bắn mặt nước yên tĩnh trở lại.

Từ Hữu Dung dùng Ngô tiễn đương nhiên không phải bắt nước hay bọt sóng mà là yêu thú ở trong nước cố ý quấy sóng.

Nước trong suốt chậm rãi bị nhuộm đỏ.

Một thi thể giao xà chậm rãi nổi lên, vắt ngang mặt nước, giống như dãy tường thành lớn.

Ngô tiễn ở giữa mắt nó, sâu không thấy đuôi, so với thân hình khổng lồ của giao long thì mũi tên chỉ như cỏ dại.

Nhưng mũi tên đó đã dễ dàng giết chết giao xà.

Đó cũng không phải chấm dứt, mà là bắt đầu.

Ngay sau đó, mặt nước kịch liệt chấn động, vô số bọt nước vung lên, cùng với tiếng hét làm lòng người kinh hãi, hơn mười cái bóng lớn vạch nước xông lên.

Mỗi một cái bóng là một con giao xà.

Mỗi một con giao xà còn lớn hơn cả Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh nằm trên cỏ.

Hơn mười con giao xà tác nước lao lên bầu trời, thanh thế dữ dội kinh người.

So ra, thiếu nữ cầm cung trên cỏ xanh có vẻ nhỏ bé vô cùng.

Giao xà là yêu thú nổi danh đại lục, bởi vì da của nó có thể dùng để chế tác thượng đẳng khôi giáp. Bởi vậy cũng có thể biết năng lực phòng ngự của chúng phi thường cường đại, nhìn làn da bóng loáng mềm mại cứng cỏi, đừng nói binh khí bình thường, cho dù là Thông U Cảnh cũng rất khó đâm rách.

Theo việc nhân loại, Ma tộc và Yêu tộc thống trị đông thổ đại lục, giao xà hiện tại đại đa số đều trốn ở nơi hoang vu ít kẻ qua lại, nhưng hung danh vẫn hiển hách như cũ, ai có thể ngờ trong Chu Viên lại có thể có nhiều giao xà như vậy, mà nó cũng chỉ là một bộ phận trong thảo nguyên.

Khó trách mấy trăm năm qua, người tiến vào thảo nguyên không ai có thể sống để đi ra ngoài.

Trong truyền thuyết, giao xà có huyết mạch của Long Tộc, nhưng chúng nó bị Long Tộc cấm chế, thần hồn vĩnh viễn không thể thức tỉnh, chỉ có thể sinh hoạt trong nước, cũng vì vậy, chúng căm thù huyết mạch của Long Tộc và phượng hoàng nhất, đó là lý do chúng mở đầu công kích Từ Hữu Dung.

Hơn mười giao xà đột kích, toàn bộ không trung đều bị che khuất, ánh sáng trở nên đen tối.

Từ Hữu Dung chỉ có hơn mười Ngô tiễn, làm sao đủ đối phó với yêu thú hùng mạnh?

Đây là một vấn đề, nàng rất nhanh liền giải quyết xong vấn đề này, nếu số lượng không đủ, vậy không cần tiễn.

Nhìn bóng ma khổng lồ lao tới, nàng yên tĩnh giương cung, chẳng qua lúc này trên dây cung không có tiễn.

Động tác của nàng vẫn ổn định, ngắn gọn, không có sự dư thừa, cũng không lãng phí một tia chân nguyên hay khí lực nào.

Mỗi một lần giương cung, dường như đều là lần đầu tiên giương cung, không có bất kỳ điểm nào khác nhau.

Ngoại trừ hướng của đồng cung.

Boong boong boong boong, dây cung như dây đàn, phát ra minh hưởng, tấu ra một âm đơn điệu mà cứng rắn, mạnh mẽ.

Vô số ngấn màu trắng rời khỏi dây cung, phá không lao tới cơ thể giao xà.

Giao xà vô cùng cứng cỏi, ngay cả Thông U Cảnh tu giả không thể chém rách da, vậy mà chạm vào ngấn màu trắng liền vỡ ra.

Ngấn màu trắng như khe nứt không gian, có được năng lực phá vỡ gần như tất cả.

Chỉ có điều nháy mắt, trên thân thể giao xà xuất hiện vô số tơ máu, máu rắn như mưa rơi xuống, nứt ra thịt, còn có thể nhìn thấy xương trắng, hình ảnh vô cùng máu tanh, khủng bố.

Hơn mười giao xà thống khổ vặn vẹo nửa trên, nửa dưới ở trong nước quấy lên từng đợt sóng lớn.

Trong màn nước đục, theo sát phía sau chính là sự công kích điên cuồng của đám giao xà bị tổn thương.

Từ Hữu Dung ngồi giữa bãi cỏ xanh, vẻ mặt yên tĩnh không sợ hãi, cũng không có ý né tránh, chỉ có điều động tác kéo dây cung càng thêm nhanh chóng, tay phải hóa thành ảo ảnh, không thể thấy rõ động tác.

Boong boong boong boong, mấy trăm đạo thậm chí mấy ngàn ngấn màu trắng rời cung lao ra khắp xung quanh.

Giao xà căn bản không có biện pháp tới gần đồng cỏ xanh đã bị cắt thành đậu phụ, cơ thể không toàn vẹn như những tảng đá rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.