Trạch Thiên Ký

Chương 297: Q.2 - Chương 297: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p11).




Huống chi đạo kiếm ý kia quả thật tồn tại, Hoàng Chỉ Tán cũng không có thù oán gì phải dồn Trần Trường Sinh hắn vào đường chết?

Trần Trường Sinh cứ thế xác định hướng đi, thân thể tuy vẫn suy yếu, cảm giác buồn ngủ như tảng đá đè nặng cơ thể nhưng tâm tình hắn đã an định hơn nhiều, hắn ngồi bên Từ Hữu Dung, dựa vào tinh thạch, cố nén cảm giác bối rối nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chờ đợi nàng tỉnh lại.

Không biết bao lâu, lông mi Từ Hữu Dung khẽ run rồi cứ như vậy tỉnh lại, màu lam sắc như bông lau ở trên núi sau cơn mưa một lần nữa rơi vào trong mắt của Trần Trường Sinh, khiến hắn hơi giật mình. Tựa như lúc ở trong động đá Trần Trường Sinh tỉnh lại, hai người ở khoảng cách vô cùng gần, ánh mắt nhìn nhau chăm chú, nhưng trong mắt thiếu nữ không có kinh hoảng, không có ngượng ngùng, không có cảnh giác, không có sợ hãi mà chỉ có bình tĩnh.

Ánh mắt của nàng trong suốt, không nhiễm một chút bụi bặm và lõi đời nào, cứ như một đứa bé mới sinh, nhưng trong sự yên lặng lại có cảm giác như đã duyệt tận hồng trần, lão làng trong kinh nghiệm thế sự. Nhưng hai cảm giác này không xung đột mà dung hợp lại tạo thành một sức hấp dẫn huyền diệu khó có thể nói thành lời.

Có thể do quá mỏi mệt, cũng có thể do đôi mắt này quá mê người, Trần Trường Sinh không thể dời tầm mắt.

Thiếu niên và thiếu nữ nằm trên cỏ xanh, cách nhau chưa đến một thước, lẳng lặng đối diện .

Nhưng chung quy cũng không thể vĩnh viễn đối diện như vậy. Thú vị chính là người thấy thẹn thùng và khẩn trương lại là Trần Trường Sinh.

Hắn có chút không được tự nhiên dời tầm mắt, nhìn bụi cỏ cách đó không xa, nói:

- Nàng đã tỉnh rồi sao?

Nàng đương nhiên đã tỉnh, những lời này chính là nói bừa trong lúc không biết nói gì, tựa như Chiết Tụ ở đầu kia thảo nguyên, Trần Trường Sinh cũng không rành ăn nói, nhất là khi ở cạnh nữ tử, nhưng câu này còn có ý nghĩa xác nhận.

Từ Hữu Dung khẽ ừm.

Trần Trường Sinh nói:

- Vậy thay ca đi.

Từ Hữu Dung hơi nhướn mày:

- Hửm?

Trần Trường Sinh nói:

- Nàng ngủ lâu như vậy, đến lượt ta ngủ mà.

Ở trong động đá, hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, biết được thiếu nữ này cứu rồi ngay sau đó thiếu nữ lưu lại một câu rồi chìm vào giấc ngủ say, điều này làm cho hắn cảm nhận được áp lực rất lớn, dường như cả thế giới của hắn và nàng đều đặt lên vai của hắn, mãi khi hắn xác nhận nàng thật sự tỉnh táo rồi mới thả lỏng được đôi chút.

Hắn đem trả thế giới của hai người lại cho nàng lúc tỉnh táo, như vậy hắn hẳn có thể nghỉ ngơi trong chốc lát rồi. Nghĩ như thế, giống như thủy triều kéo đến, sự ủ rũ trong nháy mắt bao trùm từ đỉnh đầu tới đầu ngón chân, tất cả lỗ chân lông, cơ thể, cốt cách cùng với tinh thần, không đợi Từ Hữu Dung có ý kiến gì, hắn đã nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ say, hoặc cũng có thể nói là ngất đi.

Tựa như lúc ở động đá, Từ Hữu Dung chưa hề chuẩn bị tâm lý việc hắn hôn mê, giật mình trong chốc lát mới tỉnh táo lại lại, có chút khó khăn ngồi dậy thì mới phát hiện bên người chất đầy tinh thạch quý báu, đưa mắt nhìn thì phát hiện mình đã ở trong thảo nguyên, điều này làm cho nàng trầm mặc rất lâu.

Rốt cục vẫn phải đi vào thảo nguyên, như vậy còn có khả năng đi ra sao?

Nàng dựa vào thông minh đạo tâm, bài trừ ý niệm hỗn loạn ra khỏi thức hải, bắt đầu Tọa Chiếu tự quan, phát hiện tầm mắt hiện tại sáng rõ hơn một chút, nhưng độc Nam Khách hạ trong cơ thể vẫn chưa biến mất mà còn đang không ngừng ăn mòn thân thể và thức hải của nàng, vấn đề lớn nhất còn lại chính là huyết mạch có dấu hiệu khô cạn.

Không những chân nguyên tiêu hao quá độ, mà còn sắp chảy hết máu rồi.

Máu là căn nguyên sự sống, không có máu thì không còn sống. Trên thực tế, dựa theo suy luận về thương thế lúc trước, hẳn lúc này nàng vẫn đang hôn mê chưa tỉnh —— một khi tỉnh lại, cơ thể vận hành cần nhiều máu hơn, mà nàng tỉnh lại chứng minh tình huống đã biến đổi tốt.

Nàng nhìn thân rắn không toàn vẹn trên cỏ, suy nghĩ một chút thì đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh thêm mấy phần thiện ý. Cùng là nhân loại tu hành giả, bị Ma tộc đuổi giết, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, Trần Trường Sinh đã chứng minh mình không phải người sẽ vứt bỏ đồng bạn, như vậy nàng đương nhiên cũng phải hồi báo, tay phải khẽ đặt lên mạch môn của hắn.

Mạch đập của Trần Trường Sinh khá chậm, chậm gấp ba người bình thường, nhưng mạch tượng ổn định, tuy nói có chút suy yếu hỗn loạn, nhưng hoàn toàn khác với người chết.

Lúc sáng sớm ở bụi cỏ lau, nàng từng bắt mạch cho hắn, đồng thời quên mình dùng phương bàn mệnh sao suy diễn, rõ ràng người này mệnh thọ không lâu, nhưng bây giờ chẳng phải sống rất tốt hay sao? Nàng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy hẳn có liên quan tới đạo hàn ý thuần khiết chí âm trong cơ thể hắn. Nàng nhìn phía Trần Trường Sinh, nghĩ thầm đại lục quả nhiên tàng long ngọa hổ, Tuyết Sơn Tông một thời nổi danh trước kia vẫn không thể khinh thường.

Ngay lúc nàng trông qua, ở giữa cỏ xanh vang lên tiếng ngáy vang dội, lấy thân thể bị trọng thương cõng nàng chạy lâu như vậy, hơn nữa còn phải đối kháng với thuật ngủ đông của Hắc Long, Trần Trường Sinh sớm mỏi mệt tới cực điểm, lúc này trầm tĩnh lại, đúng là ngủ rất say, chưa nói là ngáy như sấm, cho dù có làm sấm thật cũng không thể làm hắn tỉnh lại.

Trần Trường Sinh ngủ say thỉnh thoảng chép miệng như đang ăn gì đó trong mộng, lại thỉnh thoảng nắm tay, duỗi chân, nhìn qua thật sự rất giống trẻ con, khiến Từ Hữu Dung không nhịn được cười rộ lên.

Nhưng mà đúng lúc này, sâu trong thảo nguyên truyền đến một tiếng đàn.

Từ Hữu Dung vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt hiện vẻ cảnh giác.

Nàng sẽ không quên lão giả đánh đàn kia là trưởng lão của Chúc Âm Vu, mà vu tộc am hiểu nhất chính là ngự sử độc vật và yêu thú —— mặt trời không lặn trong thảo nguyên chính là không gian vặn vẹo. Nàng chỉ mới tỉnh lại một lát đã hiểu được sự mê hoặc ở nơi đây, không gian không thể ngăn cách thanh âm, nhưng trong thảo nguyên này yêu thú, khẳng định chúng có phương pháp có thể tự do đi lại.

Nàng nhìn vào mặt nước, hàn ý dần sinh ra, bởi vì trên mặt nước phẳng lặng dần dần xuất hiện gợn sóng truyền ra xung quanh, phảng phất có rất nhiều côn trùng di chuyển, nhưng trên thực tế trên mặt nước không có gì cả, những rung động này nảy sinh ở rất xa, hoặc là ở rất sâu dưới nền đất.

Một đạo thần thức cô đọng theo tầm mắt của nàng hướng ra xa, tiến vào bụi cỏ rậm rạp, cùng với bùn đất ẩm dưới nền.

Cảm giác như là hai phương diện, vì thế các sinh mạng trong bụi cỏ cùng bùn lấy cảm nhận khí tức của nàng rất rõ rệt.

Đó là khí tức đến từ viễn cổ, vô cùng uy nghiêm, hùng mạnh, cao quý.

Nơi xa trên thảo nguyên vang lên vài tiếng vang bất an, sau đó là vô số tiếng ma sát rất nhỏ, dưới nền đất có chút chấn động cũng lặng lẽ rời đi, khí tức của Từ Hữu Dung, dùng phương thức nghiền ép đàn áp thảo nguyên, rất nhiều yêu vật bị tiếng đàn bừng tỉnh, sau đó tìm kiếm khắp nơi đều chạy trốn, né tránh, nhưng... Còn có rất nhiều yêu thú không hề thay đổi phương hướng của chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.