Nhưng trong thảo nguyên hung hiểm, vàng lá và Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết không có bất kỳ tác dụng nào, Trần Trường Sinh để vàng lá qua một bên, để Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết qua một bên, dốc hết tinh thạch trong rương ra bên cạnh nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào hồ nước bắt đầu ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ gì, muốn làm gì.
Một lát sau, tay phải của hắn thò vào trong hồ nước.
Chỉ có điều hô hấp và nhịp tim của hắn đã cực kỳ thong thả, động tác tự nhiên, bọt nước hơi vung lên, rồi lại rơi vào khoảng không.
Đang có chút bất đắc dĩ, hắn chợt phát hiện mặt nước quanh cánh tay kết một tầng sương nhạt.
Ngay sau đó, hắn rút ra tay lên, ngón tay nắm thật chặt một con rắn nước, con rắn nước không hề giãy dụa, rõ ràng đã bị đông cứng rồi.
Hắn giờ không có năng lực làm gì con rắn nước, nhưng khí tức băng hàn trong thân thể có thể giúp hắn làm chút chuyện.
Lại thong thả đến bên cạnh nàng, hắn rút ra đoản kiếm chém đứt rắn, sau đó bắt đầu nhỏ máu vào miệng nàng.
Nàng lúc này không hề hay biết gì, đương nhiên không biết nuốt, khó tránh khỏi có máu rắn tràn ra, hình ảnh nhìn có chút máu tanh.
Một lát sau, rắn nước chảy hết máu, hắn ném nó qua một bên, nhìn gương mặt cô gái rồi lấy khăn tay, bắt đầu cẩn thận lau cho nàng.
Cho dù là lúc này, hắn vẫn sống như ngày thường.
Máu rắn nước chứa tân hỏa, dùng để bổ huyết là thích hợp nhất, hơn nữa bên cạnh nàng chất đầy tinh thạch xa xỉ, ít nhất có thể cam đoan nàng sẽ không chết trong mộng.
Trần Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, ngồi bên cạnh của nàng, nhìn không gian xung quanh, bắt đầu ngẩn người.
Thiếu dược vật, không thể trực tiếp bổ huyết, rất khó chữa khỏi cho nàng, hơn nữa tình huống của hắn cũng rất không ổn.
Hắc Long ngủ say trong hồ nước ngoài u phủ phát ra huyền sương hàn ý không ngừng tu bổ vết thương ở phủ tạng, nhưng cũng chỉ có thể trị phần ngọn.
Hắn lúc này rất suy yếu, nhịp tim đập và hô hấp cực kỳ chậm, tình huống rất giống những động vật máu lạnh sắp đi ngủ đông.
Ý nghĩa kỳ ngủ đông sắp đến.
Hắc Long dùng phương pháp ngủ đông để cứu hắn.
Ngủ đông ngay cả khi ngủ.
Hắn lúc này cần phải ngủ, ngủ thật nhiều, ngủ đến khi trời đất u ám, ngủ dài đằng đẵng.
Nhưng hắn không thể ngủ.
Bởi vì nàng đang ngủ, cho nên hắn nhất định phải thức.
Cảm giác này rất thống khổ.
Muốn ngủ lại không thể ngủ, có thể tưởng tượng việc này gian nan thế nào, Trần Trường Sinh vì để hai mi không dính vào nhau mà làm đủ mọi cách, vỗ mặt, rửa mặt, cấu chân, ý đồ tập trung tinh thần, nhưng cuối cùng thần trí của hắn dừng ở khối Hắc Thạch mới chân chính tỉnh táo lại.
Hắc Thạch và bút ký đặt tại góc hẻo lánh trong thế giới của hắn, nếu không cẩn thận tìm kiếm rất dễ dàng bỏ qua, hoặc do vật nên lúc gần chết hắn cũng theo bản năng không ném Hắc Thạch và bút ký vào ánh sáng quang dực giúp mình thoát khốn.
Từ Tây Ninh trấn đến kinh đô, chuyện từ hôn cho tới bây giờ cũng không phải chuyện trọng yếu, với hắn mà nói, quan trọng là ... Đại Triều Thí, bởi vì chỉ có như vậy, hắn có thể ở Lăng Yên các yên tĩnh suy nghĩ một đêm, vì thế hắn bỏ ra thời gian và tinh lực khó có thể tưởng tượng, cuối cùng mới đạt thành mục tiêu khó tin này, nhưng mà so sánh với trước, hắn ở trong Lăng Yên các thu hoạch có phần đáng thương, hắn cũng không thể trực tiếp tìm được bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, chỉ lấy được khối Hắc Thạch và bút ký.
Cho nên hắn đương nhiên quý trọng Hắc Thạch và bút ký, hy vọng có thể từ hai thứ đó đạt được nhiều thứ hơn. Mà sự thật dường như cũng là như thế, ở Thiên Thư Lăng xem bia, tấm bia đá phiêu du trong thức hải của hắn nhưng thủy chung không thể vẽ lại mảnh sao trời, khi đó Hắc Thạch sắm vai rất quan trọng, trợ giúp hắn đột phá đến Thông U Thượng Cảnh, như vậy bút ký này sao?
Vị trí là tương đối, đây là câu mờ đầu của Vương Chi Sách trong bút ký, cũng là câu hắn ấn tượng nhất.
Hắn nhìn thảo nguyên đầy màu xanh, yên lặng nhận thức những lời này, nhưng không có phát hiện gì. Chợt nhớ đến hôm qua mình và Chiết Tụ từ đỉnh núi nhảy vào hàn đầm, cuối cùng từ trong mặt hồ đi ra, khi hắn vì tránh thị nữ Nam Khách truy giết mà không ngừng chìm xuống đáy hồ, cuối cùng nhảy vào trong bầu trời đêm... Vị trí là tương đối đấy, cũng là tương phản hay sao?
Thế giới Chu Viên chẳng lẽ không phải mặt phẳng mà là hai thế giới tương đối tổ hợp cùng một chỗ? Lấy khe suối ở vách núi làm ranh giới, bên kia là non sông tươi đẹp, bên này là thế giới thảo nguyên tương đối, hai thế giới thông nhau qua hàn đầm cùng với mặt hồ cách Mộ Dục hơn mười dặm?
Trần Trường Sinh yên lặng suy tính, ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới hôm qua vì sao mình và Chiết Tụ cùng nhau đi tới thế giới bên vách núi, tại sao lại từ thế giới bên kia trở lại thế giới Chu Viên...Đó đều là vì một đạo kiếm ý, lúc ban đầu chạy trốn kiếm ý, cuối cùng lại dường như bị đạo kia kiếm ý dẫn theo ra ngoài.
Đêm qua lúc hắn sắp chết, thời khắc cuối cùng phát sinh dị biến, đâu thể nào quên.
Hắn cúi đầu nhìn quả cầu kim loại trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, như thoáng chút suy nghĩ.
Thần niệm khẽ động, tiếng ma sát và tiếng vang rất nhỏ vang lên, nháy mắt, Hoàng Chỉ Tán đã hiện ra trong tay hắn.
Trầm mặc một lát, hắn đứng dậy, cầm Hoàng Chỉ Tán đi tới trước.
Hoàng Chỉ Tán không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn chuyển động thân thể, Hoàng Chỉ Tán trên không trung thong thả di động, mang theo gió tới.
Làm Hoàng Chỉ Tán chỉ về phía hắn nghĩ là tây nam thì bỗng nhiên ngừng lại.
Không phải hắn để Hoàng Chỉ Tán dừng lại, mà là Hoàng Chỉ Tán dường như không muốn chuyển động nữa, cỏ xanh và gió đều bất ngờ biến mất.
Một sự rung động nhỏ mà rõ ràng từ tán ô truyền vào cán ô, truyền vào tay hắn, cuối cùng truyền vào trong lòng hắn.
Một đạo kiếm ý xuất hiện phía xa.
Đạo kiếm ý rất mờ ảo, tựa như ngày hôm qua hắn cảm nhận được trong hàn đầm, nhưng lại rất mãnh liệt, khiến hắn theo bản năng sinh ra vài phần kính sợ.
Đạo kiếm ý vô thanh vô tức, dường như đã yên lặng ở đó vô số năm, nhưng khi xuất hiện liền đại biểu cho một sự triệu tập.
Trần Trường Sinh nghĩ đến hình ảnh Hoàng Chỉ Tán mang theo mình chạy như điên đêm qua, thì thào nói:
- Đạo này kiếm ý này đang tìm ngươi sao?
Trầm mặc một lát sau, hắn nhìn Hoàng Chỉ Tán nói:
- Hay là... Ngươi đang đi tìm kiếm đạo kiếm ý này hay sao?
Trong thảo nguyên, không gian không có lúc nào là không phát sinh biến hóa. Ngoại trừ yêu thú vẫn đang sinh hoạt trong đó, nhưng sinh mạng có trí tuệ ngoại lai rất khó thăm dò quy luật biến hóa này. Vẫn là câu nói kia, không có phương hướng đương nhiên không thể tìm được đường ra, Trần Trường Sinh còn chưa kịp buồn rầu thì Hoàng Chỉ Tán bỗng nhiên chỉ về một hướng —— hướng đó chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất, thậm chí còn không chính xác, nhưng hiện tại có một phương hướng thì vẫn tốt hơn so với đi bừa như trước. Tựa như một bài toán khó, ngươi đang đau khổ suy tư không giải thích được thì bỗng nhiên có người nói cho ngươi đáp án, ngươi không thể xác nhận hắn đang nói dối hay đang an ủi ngươi, nhưng ngoại trừ ghi lại đáp án vào giấy thì còn lựa chọn nào khác?