Một ngày một đêm trước đó, bọn họ đã rất nhiều lần lặp lại quá trình này, theo đạo lý mà nói hẳn là rất quen thuộc, nhưng do mới xác nhận Thất Gian là con gái nên động tác của Chiết Tụ có vẻ hơi cứng nhắc, hai tay vòng ra sau trông giống một con vịt bị hấp cách thủy.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Thất Gian mỉm cười, vỗ nhè lưng hắn ra hiệu hắn ngồi thấp hơn, sau đó chậm rãi nằm sấp lên, hai tay rất tự nhiên ôm cổ hắn.
Có thể do tâm lý, Chiết Tụ cảm giác phía sau mềm mại đi nhiều.
Ngoài mười dặm thảo nguyên, cỏ dại ở dưới đất không ngừng dạt ra cũng với tiếng gầm thấp, không biết thứ gì đang chuyển động với tốc độ cao. Lúc này ánh mặt trời vô cùng mãnh liệt, xuyên thấu đáy hồ nước, chiếu sáng vô số yêu thú, như thể là một cơn thủy triều đang truy tung của bọn hắn, nhìn qua cực kỳ rung động.
Trước cơn thú triều đầu tiên, Chiết Tụ và Thất Gian càng đi càng xa, mặt trời ngày càng sáng. Nàng là đôi mắt của hắn, hắn là chân của nàng.
- Đi hướng nào?
- Tây nam như có vùng cỏ lớn, địa thế cao hơn, hay là đi qua xem? Thanh âm kia đền từ phía đông, khả năng cần ngươi đi nhanh hơn một chút.
Đối thoại chấm dứt, sự an tĩnh kéo dài rất lâu, chỉ có tiếng mặt nước bị đạp vào, bọt nước văng khắp nơi, cỏ dại lướt cao.
Không biết qua bao lâu, Thất Gian nhẹ giọng hỏi:
- Có phải rất giật mình không?
Chiết Tụ trầm mặc một lát, nói:
- Ừ.
Nàng ôm cổ hắn, dựa vào vai hắn, từ chóp mũi truyền đến mùi vị quen thuộc, tiếp tục nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Chiết Tụ không trả lời, bởi vì hắn không biết trả lời thế nào, nghĩ? Nghĩ cái gì? Nghĩ đến lúc đầu ngón tay lướt nhẹ trên thân thể sao? Không, khi đó đầu óc thiếu niên Lang Tộc trống rỗng, không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Nàng nghĩ trầm mặc đại biểu không thích sao? Lại qua một lát, thanh âm càng nhỏ, có chút khẩn trương hỏi:
- Kia ngươi cảm thấy ta là nam tử tốt hay nữ tử tốt?
Vấn đề này không tha người, nhằm thẳng chỗ yếu hại.
Chiết Tụ ngẫm nghĩ một chút, từ ngày hôm qua ngươi bắt đầu thường ừ ừ à à, dọc đường cứ ôm chặt chính mình, nếu ngươi là nam tử, hình tượng này quả thật có chút không đẹp, vì thế nói:
- Nữ tử tốt.
Thất Gian hơi xấu hổ, nhẹ giọng như muỗi kêu:
- Ở cùng nữ tử thì tốt, ý ngươi là vậy chứ gì.
Chiết Tụ nghĩ thầm còn bình thường không tốt sao, ngươi không còn hay nổi giận như trước, đây là vì sao?
Trên phiến đại lục có câu chuyện xưa về Trư Yêu cõng vợ.
Đúng vậy, bất kể chuyện xưa là thật hay giả, đa số thời điểm đều là nam tử cõng nữ tử, rất khó tưởng tượng cảnh ngược lại.
Cho nên trong thảo nguyên rộng lớn như biển, Chiết Tụ cõng thiếu nữ Thất Gian, ở đầu kia thảo nguyên, Trần Trường Sinh cũng cõng một vị cô nương.
Ở thảo nguyên bôn ba rất lâu, đất còn ẩm bước đi gian nan, ánh mặt trời nóng chói chang chiếu sáng cỏ lau và cỏ dại dưới nước, phảng phất muốn biến thực biến thành màu hoàng kim và bạc trắng, thế nhưng hắn không có lấy một giọt mồ hôi, thân thể không ngừng phát ra hàn khí, xua tan ánh mặt trời khắc nghiệt.
Từ Hữu Dung nhắm mắt tựa vào lưng hắn, lông mi cũng không nháy, thỉnh thoảng nhếch môi, thoạt nhìn như có tảng băng thiên nhiên Trần Trường Sinh, nàng ngủ rất say sưa.
Mãi khi không có dấu hiệu Nam Khách đuổi theo, Trần Trường Sinh nghĩ thầm hẳn Ma tộc cũng không muốn tiến vào thảo nguyên mạo hiểm, hẳn là buông tha nên lúc này mới yên lòng thả lỏng, thương thế và mệt mỏi mệt như thủy triều tuôn trào, nước như bùn vây khốn hai chân hắn, khiến hắn không muốn bước thêm một chút nào.
Bốn phía đều là đất ẩm và cỏ dại, căn bản không có chỗ ngồi xuống nghỉ, Trần Trường Sinh nhìn cỏ cây cao hơn người, bất đắc dĩ cõng Từ Hữu Dung tiếp tục đi. Chỉ không phải là đi lên trước mà vòng quanh, giẫm cỏ lau và cỏ dại ngả rạp, ép cây thành một khu đất bằng phẳng.
Nương theo cỏ lau và cỏ dại che lấp, bên ngoài rất khó có người nhìn thấy bên trong, mà nếu có người từ trên không nhìn xuống sẽ thấy một vòng tròn nhỏ do cây cỏ tạo thành. Từ Hữu Dung ôm hai gối, nghiêng người nằm trên đống cỏ, nhìn rất nhu nhược đáng thương như trẻ sơ sinh.
Trần Trường Sinh ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, nhìn rất lâu, vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như đã phát hiện ra gì đó.
Sáng sớm tỉnh lại ở trong động đá đã thấy hình ảnh máu tanh khủng bố, ngay sau đó đó là trốn chạy, chạy trốn, tuy chỉ tóm tắt trong vài câu ngắn gọn nhưng trên thực tế, đây là lần đầu Trần Trường Sinh thật sự có thời gian nhìn kỹ thiếu nữ áo trắng này. Không biết là bởi do trúng độc hay nguyên nhân gì mà hai má nàng hơi phù thũng, tuy nói không thể che giấu nét thanh lịch nhưng cũng chỉ là thanh lịch thôi —— với cô gái bình thường mà nói, thanh lịch đã là từ ngữ rất đẹp, nhưng Tú Linh Tộc chính là con lai giữa Cổ Tinh linh tộc và Thụ Yêu tộc, từ trước đến nay đều được tôn xưng mỹ mạo mới trở thành đối tượng của Ma tộc và quý tộc tham lam. Thiếu nữ này nếu là người Tú Linh Tộc thì từ thanh lịch chỉ chứng mình nàng lớn lên trông vô cùng tầm thường.
Nàng như một đứa trẻ ôm đầu gối, nằm nghiêng trên cỏ xanh, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài không chớp, cứ như ngủ mãi không tỉnh, nhưng Trần Trường Sinh nhớ ánh mắt nàng, ánh mắt đó từng để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn, ánh mắt của hắn rất sạch sẽ, được Lạc Lạc và Đường Tam Thập Lục nói có thể dùng để chiếu nhân, ánh mắt của nàng cũng rất cho sạch sẽ, nhưng hoàn toàn khác hắn.
Mắt của nàng như thu thủy, nhưng không phải như hồ nước mà nhạt hơn nước một chút.
Chén sứ lẳng lặng nằm dưới mái hiên phản hồi theo tiếng mưa rơi tí tách, không bao lâu, cơn mưa xuân ngừng lại, ánh mặt trời tái hiện, trong chén có thêm chút nước, nhưng không có màu sắc mà mang theo xuân ý, không có hương vị nhưng lại giống một chén trà mới pha.
Đúng vậy, đó là nước trong chén sứ bên, trong suốt thanh tịnh.
Nhìn thiếu nữ ngủ say, Trần Trường Sinh rất muốn nàng mở mắt ra nhìn mình, rồi lại đưa mắt ra nhìn không gian mới sau màn mưa.
Ngay sau đó, hắn nhớ tới lúc gặp trong động đá, hắn thấy trong đồng tử nàng có ngọn lửa màu lục —— nếu đoán không lầm thì là độc của Nam Khách —— độc khổng tước linh rất khó giải trừ, khó trách làm người thân thiết với như Tú Linh Tộc cũng bị chất độc này làm cho suy yếu như vậy.
Trần Trường Sinh bắt mạch cho nàng, phát hiện kinh mạch trống rỗng, gần như không có chân nguyên lưu lại, đáng sợ hơn chính là nàng mất quá nhiều máu, mạch đập vô lực, nếu còn kéo dài chỉ sợ nàng cứ lịm đi như vậy tới lúc chết.
Phát hiện này làm hắn khẩn trương nghĩ cách, chỉ có điều dược vật và thực vật mang theo hôm qua đã bị ném hết đi, hắn ngẫm nghĩ một chút, đưa thần thức vào chuôi kiếm rất lâu, rốt cục tìm được một cái rương.
Đó là rương cuối cùng, rất nặng, vừa mới hiện lên đã chìm sâu xuống nước ba phần.
Mở rương là vô số vàng lá cùng tinh thạch tỏa sáng trước mắt, ngoài ra còn một quyển sách mỏng là bí quyết Ly Sơn kiếm pháp.
Đây là trong lễ bái sư, Lạc Lạc đưa cho hắn.
Nếu vàng lá và tinh thạch trong rương dùng để mua phòng ở thì có thể nhẹ nhàng thu mua được hết cả ngõ Bách Hoa.