Tinh thần có chút hoảng hốt, tầm mắt cũng mơ hồ, bỗng nhiên Thất Gian thấy Chiết Tụ cầm tay mình, không biết định làm gì. Hắn trong vô thức khẩn trương, bất an, thậm chí có chút sợ hãi, nhưng mà không biết vì sao, lại không có sự mâu thuẫn hay ý nghĩ bài xích trong đầu.
Chiết Tụ chuẩn bị thừa dịp dược lực phát tác hay hắn bôi thuốc trị thương, bởi vì hai mắt không thấy rõ, đương nhiên chỉ có thể dùng tay sờ, hai tay hắn theo mu bàn tay của Thất Gian chuyển động lên trên, tới hai vai của hắn, sau đó cách còn hơn tấc, đi tới vị trí bụng, xuống phía dưới, ngón tay chạm vào đai lưng.
Trang phục Ly Sơn Kiếm Tông rất đơn giản, thậm chí có thể nói là mộc mạc, trên đai lưng cũng không có hoa văn gì phiền phức, nhưng chỗ cài rất là chắc chắn.
Chiết Tụ giữ ngón tay tháo chốt cài, chỉ lát sau đai lưng mở ra, áo được cởi bỏ.
Thất Gian khẩn trương tới cực điểm, chỉ là tinh thần có chút hoảng hốt, dược lực có chất gây mê khiến hắn muốn hét cũng không có khí lực, thân thể không ức chế được khẽ run lên.
Chiết Tụ mở rộng vạt áo của hắn, da thịt trắng nõn lộ ở dưới bầu trời Chu Viên xanh thẳm.
Hắn không nhìn được nhưng có thể cảm giác được.
Thân thể của Thất Gian run nhè nhẹ, bởi vì thẹn thùng, khẩn trương và tức giận.
Tay của hắn cũng run lên, bởi vì xúc cảm bất ngờ công bố một chân tướng thật sự.
Thất Gian xấu hổ muốn chết, nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng nhấp nháy, hận không thể bất tỉnh.
Sau đó, hắn cứ như vậy ngất đi.
Không biết qua bao lâu, nàng tỉnh lại.
Khi tỉnh lại phát hiện quần áo đã được mặc gọn, đai lưng buộc lại, sửa sang ổn thỏa, thậm chí ngay cả mảnh cỏ vụn cũng không có, ngay cả dấu vết của cuộc chạy trốn cả đêm cũng không có. Dưới lớp trang phục, nàng có thể cảm nhận băng vải quấn quanh miệng vết thương, cảm nhận vết đau giảm bớt rất nhiều, dường như còn có thể cử động với biên độ nhỏ.
Nàng mở to mắt nhìn ngực mình, cảm giác chỗ được băng bó, tưởng tượng lại hình ảnh lúc trước, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Một lát sau, nàng có chút khó khăn di chuyển ánh mắt tìm kiếm thân ảnh Chiết Tụ.
Chiết Tụ ngồi xổm bên đồng cỏ, là chỗ cách xa nàng nhất, vạt áo bị xé toang rồi, hai cái đùi lộ ra ngoài, tư thế có chút khó coi, hơi giống một con cún.
Vạt áo bị xé hẳn đã biến thành băng vải ở ngực và bụng nàng.
Nàng nhìn ngực mình, không biết vì sao có cảm giác ủy khuất, nghĩ thầm:
- Ngươi sao có thể chưa được người ta đồng ý đã cởi áo ra rồi.
Lại nói rất kỳ diệu, sau khi không cần che giấy, nàng dường như bắt đầu giống với một tiểu cô nương, tỷ như tự xưng người ta chứ không phải ta, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa biến thành nhân gia.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nhất là Chiết Tụ vẫn không chịu quay người lại, điều này làm cho nàng thêm khó chịu... Oa một tiếng khóc lên.
Nghe tiếng khóc, bóng lưng Chiết Tụ đang ngồi xổm có phần run rẩy.
Sau một lúc, phát hiện tiếng khóc không có ý dừng lại, hắn men theo tiếng khóc đi tới, ngồi xuống phía trước nàng, cố gắng dịu giọng:
- Đừng khóc.
Thất Gian ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt.
Chiết Tụ dừng một chút, nói tiếp:
- ... Bằng không sẽ gọi yêu thú tới, rất phiền toái.
Đây đúng là thà không nói còn hơn.
Bất kể là người trưởng thành hay thiếu niên, tóm lại, các nam nhân cho tới bây giờ đều không rõ, lúc này nói như vậy thì đúng là tự mua phiền vào thân, cũng chẳng khác nào muốn chết.
Thất Gian giật mình, lại khóc rống lên, nàng không phát ra âm thanh, cho nên càng nhìn lại càng thấy đáng thương vô cùng.
Chiết Tụ trầm mặc một lát, giải thích:
- Ngươi cũng biết, ta hiện tại không nhìn được gì, cho nên...
Không chờ hắn nói xong câu đó, Thất Gian khóc càng thêm thương tâm, khổ sở vô cùng, tuy rằng ngươi không nhìn thấy nhưng tay ngươi đã sờ hết, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nhận? Chẳng lẽ ngươi không muốn chịu trách nhiệm?
Chiết Tụ cảm thấy rất đau đầu, hắn sống mười mấy năm, chiến đấu mười mấy năm, ở cánh đồng tuyết gặp bao yêu thú và Ma tộc, gặp qua bao lần sinh tử, nhưng... chưa từng gặp qua tình huống này, nghĩ thầm lúc này nên làm cái gì bây giờ? Cứ khóc như vậy, động tới vết thương thì làm sao bây giờ?
Nghe Thất Gian nức nở, hắn rất bất an, cũng có chút khó hiểu, nghĩ thầm đệ tử của Ly Sơn chưởng môn, cảnh giới cao như vậy, tuổi còn nhỏ đã là Thông U trung cảnh, kiếm pháp mạnh như vậy tới cả Quan Phi Bạch cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi, tự ngộ ý, ở Thiên Thư Lăng trực tiếp thấy được tòa bia thứ ba, thấy thế nào cũng rất giỏi giang, vì sao lại thích khóc như vậy?
Không biết giải quyết thế nào, hắn đành phải trầm mặc ngồi bên cạnh, nhưng lại không biết, cách này mới không bàn mà phù hợp với cảnh nam nữ chung đụng.
Cảm xúc của con gái, vĩnh viễn chỉ có thể giao cho thời gian giải quyết, nhiều khi, các nàng chẳng qua chỉ cảm thấy thương tâm, khổ sở, muốn khóc, như vậy để cho các nàng khóc là được. Cùng lúc đưa tới khăn tay, chứ không cần ngươi ở bên an ủi. Khi các nàng chưa thật sự bình tĩnh trở lại, ngươi có làm gì thì cũng là nhiều chuyện.
Quả nhiên, tiếng khóc nhỏ dần, Thất Gian như chú chim nhỏ bị kinh hãi cúi đầu, hơi xấu hổ nói:
- Ngươi... Có phải đã sớm biết?
Vấn đề này cất dấu hai ý, rất không dễ trả lời —— nếu hắn nói trước đó đã biết, như vậy lần phát sinh tiếp xúc thân thể sau càng giải thích càng tiêu cực. Cũng may Chiết Tụ không sở trường ăn nói nên vẫn cứ trầm mặc —— trầm mặc có thể có rất nhiều nghĩa, Thất Gian có thể lựa chọn lời giải thích khiến nàng cảm thấy thoải mái nhất.
Trên thực tế, Chiết Tụ cũng không ngờ tới.
Lúc chạy trốn chết, có mấy lần cõng nàng trèo đèo lội suối, nghe nàng nhẹ giọng ừ, hắn mơ hồ có chút ý tưởng, nhưng những ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong giây lát, căn bản không có thời gian tiếp tục suy nghĩ, bởi vì hắn cũng không ngờ đệ tử út của chưởng môn Ly Sơn, tiểu sư đệ được sủng ái nhất trong Thần Quốc Thất Luật, thiếu niên mười hai tuổi ở Thanh Vân Bảng cao cao tại thượng... lại là nữ tử.
Lúc này nhớ lại hình ảnh trong nhà cỏ Thiên Thư Lăng, đương nhiên lại có suy nghĩ khác đi. Lúc ấy bảy người bọn họ sống chung nhà, Chiết Tụ, Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục chiếm buồng trong, Ly Sơn Kiếm Tông tứ tử ở gian ngoài, vào giờ ngủ, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ ngủ chung một chỗ, để lại cho Thất Gian một chỗ lớn. Mấu chốt nhất chính là, Thất Gian có giường đệm và chăn riêng. Lúc ấy Chiết Tụ và Trần Trường Sinh còn cảm thấy đám người Cẩu Hàn Thực nuông chiều tiểu sư đệ Thất Gian quá mức, hoặc là đệ tử út của Ly Sơn có địa vị đặc thù gì. Hiện tại hắn mới hiểu được, hoá ra là do nam nữ khác biệt.
Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Chiết Tụ trầm mặc không nói, Thất Gian cũng không biết nói gì, không khí xấu hổ giữa thiếu niên và thiếu nữ bồi hồi xua mãi không đi.
Ngay vào lúc này, sâu trong thảo nguyên mơ hồ truyền đến tiếng chấn động, ngay sau đó là âm thanh trầm thấp như sấm gào, Chiết Tụ nghe mà biến sắc, nghiêng tai nghe ngóng, xác nhận là một yêu thú cực kỳ khủng bố hùng mạnh thì không còn bất chấp nhiều như vậy, dùng bột phấn tiêu trừ mùi vị rải ra xung quanh, đồng thời giống như đêm trước quay lưng ngồi xuống trước Thất Gian.