Nhìn Chiết Tụ, tâm tình của Thất Gian càng thêm nặng nề và khổ sở, nghĩ nếu không phải cứu mình, dù đôi vợ chồng ma tướng có hùng mạnh cỡ nào thì hắn đều có thể chạy trốn chứ nào tới nông nỗi này. Độc Khổng Tước Linh khiến Chiết Tụ không thể nhìn thấy gì, còn bị bức bách bước vào vùng thảo nguyên chết chóc.
- Xin lỗi...
Thất Gian cúi mắt, nhìn vạt áo do sư nương tự tay thêu, hạ giọng nói:
- Đều là ta liên lụy ngươi.
Chiết Tụ nhắm mắt minh tưởng điều tức, giống như đang ngủ, cũng giống như không nghe thấy điều hắn nói.
Điều này làm cho Thất Gian càng thêm khổ sở, rồi lại có chút an ủi, bởi vì hắn biết Chiết Tụ nhất định đã nghe được.
Nhưng mà lúc hắn cho rằng Chiết Tụ sẽ tiếp tục trầm mặc thì nghe thấy thanh âm:
- Nếu biết rõ điều này, sau khi ra ngoài nhớ đưa thêm tiền.
Chiết Tụ cứ như đang ngủ, cứ như những lời vừa rồi không phải hắn nói, chỉ có khóe môi hơi cong, giống như là đang cười.
Ở trong cánh đồng tuyết hung hiểm, không lộ vẻ gì mới là lúc che giấu trạng thái chiến đấu tốt nhất, cho nên hắn rất ít khi cười, rất ít người thấy hắn cười.
Hiện tại không có cuộc chiến nào, hơn nữa hắn không nhìn thấy, cho nên ngay cả hắn cũng không nghĩ mình đang mỉm cười.
Nhìn nụ cười của hắn, Thất Gian giật mình, dùng sức gật đầu ừ một tiếng, sau đó cũng cười vui vẻ.
Chỉ có điều nụ cười không thể kéo dài nữa, bởi vì bọn họ vẫn còn trong thảo nguyên, tâm tình của hắn cũng theo ánh mặt trời lên cao mà hạ thấp xuống.
Chu Viên đã có lịch sử mấy trăm năm, chí ít có hơn mười nhóm, ngàn kẻ nhân loại Thông U Cảnh đã tới nơi này, dưới sức hấp dẫn từ kế thừa đệ nhất cường giả đại lục, bị truyền thuyết kiếm trì vẫy gọi, không biết có bao nhiêu người tu hành mạo hiểm tiến nhập vùng thảo nguyên này, nhưng chưa từng có ai sống mà đi ra.
Những người đi trước, bất kể cảnh giới, thực lực hay ý chí đều không kém hắn và Chiết Tụ.
Đi vào vùng thảo nguyên này, bọn họ chỉ gặp qua mấy bầy yêu thú, rất rõ ràng, vùng nguy hiểm chân chính chưa xuất hiện, nhưng bọn họ đã cảm nhận được rất nhiều chỗ quỷ dị. Như mặt trời không lặn trên thảo nguyên, thật sự không chìm sâu dưới đường chân trời, dựa vào Lưu Thủy Bình mới biết đã về đêm, vầng thái dương vẫn là một vầng sáng, thong thả vòng quanh thảo nguyên.
Hơn nữa trong vùng thảo nguyên này không gian bị vặn vẹo, ở giữa mơ hồ có quy luật nào đó, nhưng không cách nào quan sát nắm giữ, hơn nữa phóng mắt nhìn đều là cỏ dại màu xanh, cho nên căn bản không có phương hướng. Không có phương hướng đương nhiên không có đường ra, người đi vào thảo nguyên như đi mãi trong đó, gặp được càng nhiều, càng nhiều yêu thú lớn mạnh hơn, cho đến ngày nào đó rốt cục kiệt sức mà chết.
Huống chi giờ Thất Gian bị thương nặng khó cử động, ánh mắt của Chiết Tụ lại không rõ ràng, cứ như vậy bọn họ còn có thể chống đỡ bao lâu?
Thất Gian cúi đầu nhìn vết máu trên bụng, tâm tình trầm xuống, khổ sở nói:
- Ta không rõ vì sao.
Chiết Tụ biết hắn nói không rõ, không phải vùng thảo nguyên này, mà là lòng người.
Trong nội bộ đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông trước giờ vô cùng thân thiết, được Thu Sơn Quân và Cẩu Hàn Thực dẫn dắt, Thất Gian làm Thần Quốc Thất Luật tiểu sư đệ lại càng được yêu thương, ở sâu trong nội tâm hắn đã coi các sư huynh như huynh ruột đối đãi, nhưng ai mà ngờ, bình thường Tam sư huynh Lương Tiếu Hiểu chăm sóc cho hắn nhất lại ở ven hồ đâm hắn một kiếm, hơn nữa còn vô cùng độc ác.
Lương Tiếu Hiểu dùng một kiếm đâm xuyên qua bụng hắn, cắt nát mấy kinh mạch, lại tổn thương tấm lòng của hắn. Từ hôm qua đến giờ, bị thương nặng thêm thần trí hoảng hốt, Thất Gian luôn nghĩ tới vấn đề này, hắn muốn hỏi Tam sư huynh rốt cuộc là vì sao?
Ở nhà cỏ Thiên Thư Lăng, Chiết Tụ từng thấy tận mắt thấy cảm tình giữa các đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông, cả việc những người kia yêu thương Thất Gian như thế nào, cho nên hắn có thể hiểu được tâm trạng Thất Gian lúc này, có thể cảm nhận rõ ràng sự mất mát, ngơ ngẩn và khổ sở, nhưng hắn không biết an ủi thế nào, trầm mặc một lát mới nói:
- Ta không biết hắn tại sao phải giết ngươi, cũng không hiểu quan hệ đồng môn của ngươi, bởi vì từ khi bắt đầu nhớ được ta đã sống một mình một thế giới, ta không cho rằng mọi chuyện trên thế gian đều cần lý do, ta coi trọng kết quả hơn, cho nên ngươi chỉ cần nhớ, hắn muốn giết ngươi, như vậy hắn chính là kẻ thù của ngươi chứ không còn là sư huynh của ngươi.
Chiết Tụ là người nổi tiếng, câu chuyện về hắn từng truyền bá khắp đại lục, rất nhiều người đều biết hắn là con lai của Nhân Tộc và Yêu Lang tộc, khi còn rất nhỏ đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, một thân một mình ở trong gió tuyết gian nan lớn lên. Thất Gian ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm giác được bóng dáng hắn có chút cô đơn, nhìn rất đáng thương, lập tức quên đi cảm giác khổ sở của mình mà sinh ra thông cảm và thương hại, trong vô thức giơ tay túm tay áo của hắn.
Thất Gian không biết vì sao mình làm như vậy, nói:
- Giờ không giống như trước.
Chiết Tụ hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại hỏi:
- Có gì không giống?
Thất Gian muốn nói hiện tại có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi không còn một thân một mình, nhưng vì có chút thẹn thùng, khẩn trương lại nói ngược lại:
- Bởi vì... Ngươi đã vào Quốc Giáo Học Viện.
Chiết Tụ nghĩ thầm con gấu chó kia quả thật mời mình vào Quốc Giáo Học Viện, nhưng mình vẫn chưa đồng ý.
Hắn sở dĩ từ cánh đồng tuyết vào kinh thành tham gia Đại Triều Thí là bởi vì hắn biết Trần Trường Sinh đã giải quyết cho Lạc Lạc Điện Hạ vấn đề huyết mạch Yêu Tộc tu hành công pháp nhân loại, vấn đề đó có chút tương tự với hắn, theo độ tuổi và cảnh giới tăng cao, huyết mạch của hắn càng thêm hùng mạnh, số lần tâm huyết dâng trào cũng càng ngày càng nhiều, nói không chừng có thể chết bất kỳ lúc nào, hắn cần Trần Trường Sinh giúp mình chữa bệnh kéo dài tính mạng.
Nếu Trần Trường Sinh có thể chữa khỏi bệnh của Chiết Tụ, Chiết Tụ đương nhiên sẽ rời kinh đô trở lại cánh đồng tuyết. Chẳng qua đây là chuyện tương lai, hiện tại ở trước mặt Thất Gian, hắn cũng không nói gì, người còn ở nơi thảo nguyên mặt trời không lặn, khả năng còn không có tương lai, cần gì khiến tên tiểu tử đang bị thương kia phải buồn thêm? Chiết Tụ nói:
- Quốc Giáo Học Viện... Không tồi, chỉ là phá gia họ Đường nhà kia có chút đáng ghét, cho nên ta vẫn còn chưa quyết định.
- Ừ, ta cũng biết Đường Đường rất đáng ghét, tuy nhiên Trần Trường Sinh cũng không tệ lắm, lại nói ở Ly Cung khách viện, chúng ta cũng có lúc thảo luận, nếu như không có phần hôn ước kia, nói không chừng Ly Sơn Kiếm Tông cũng có thể cùng Quốc Giáo Học Viện hòa bình chung sống, chúng ta có thể cùng Trần Trường Sinh làm bằng hữu, ngươi... Ngươi cũng có thể cùng ta làm bằng hữu.
Thất Gian nhìn hắn nói, thanh âm càng ngày càng thấp. Mặt trời càng ngày càng cao, không khí dần dần nóng lên, nước trong hồ nước bốc hơi nhiều, tay của Thất Gian bắt đầu chảy mồ hôi, không biết do khẩn trương hay nguyên nhân gì khác, sau đó dược lực dần dần phát tác, cảm giác có chút hỗn loạn, muốn nhắm mắt ngủ.