Trạch Thiên Ký

Chương 289: Q.1 - Chương 289: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p3).




Vừa mới đi vào bụi cỏ lau, còn chưa kịp tự hỏi là mạo hiểm đi về phía trước hay chuyển phương hướng thì tiếng gió trên bờ đã nói cho Trần Trường Sinh biết không cần nghĩ nữa.

Một cơn gió mát xuất hiện, màu xanh lục âm u cướp đi nhan sắc của tất cả cỏ lau và cây cối.

Một tiểu cô nương vẻ mặt hờ hững xuất hiện bên bờ, mặt không thay đổi nhìn hắn, tựa như nhìn một con kiến.

Trần Trường Sinh nhìn nàng đầu tóc rối bời, quần áo tràn đầy máu đen, nhất là gương mặt của nàng ta thì giật mình, dường như nhìn thấy gì đó mà có chút bất ngờ. Ngoài ra, hắn không cầm chuôi kiếm, bởi vì hắn biết thực lực giữa mình và Ma tộc cường nhân sai lệch quá lớn, chiến đấu không có ý nghĩa, cho nên trầm mặc không nói.

Hắn từ trước đến nay luôn bình tĩnh trầm ổn, bất kể gặp chuyện gì không buồn bực, cũng sẽ không thất kinh, điều này khiến hắn có khí chất vượt xa tuổi khí, đồng thời cũng thường xuyên làm người ta cảm thấy bất ngờ, Từ Hữu Dung cũng như thế, lúc này Nam Khách cũng như thế, nàng thật không ngờ đây chính là thiếu niên được Giáo Hoàng sủng ái trong truyền thuyết, liền hỏi:

- Ngươi chính là Trần Trường Sinh?

Trần Trường Sinh chưa từng gặp qua đối phương, cũng không biết tiểu cô nương này là con gái Ma Quân thương yêu nhất, chỉ có điều hôm qua ở ven hồ, hắn nghe Chiết Tụ đề cập tới tên, thông qua vẻ mặt của Chiết Tụ thì rõ ràng tiểu cô nương này rất đáng sợ, đồng dạng hắn không biết mục tiêu của đối phương là thiếu nữ áo trắng trên lưng. Nghĩ đối phương đến đuổi giết mình liền cảnh giác hơn nhiều, nhưng lại có chút tính trẻ con mà cao hứng —— không lâu trước đó hắn còn là thiếu niên nông thôn ở Tây Ninh trấn, giờ trưởng thành lại bị đại nhân vật Ma tộc coi là mục tiêu. Hắn nghĩ như vậy, hỏi ngược lại:

- Ngươi chính là Nam Khách?

Đây là lần đầu Trần Trường Sinh thấy Nam Khách, cũng là lần đầu Nam Khách thấy hắn, trong những năm tháng sau này, bọn họ phân biệt là đại biểu cho nhân loại và Ma tộc gặp nhau trên chiến trường, sau đó chém giết, phát sinh những chuyện không thú vị, chỉ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Nam Khách không chỉ một lần từng nghĩ, vào buổi sáng lần đầu gặp hắn, mỗi lần nghĩ tới đều hối hận, nghĩ rằng lúc ấy nếu như mình quyết đoán hơn, không nghe hắn nói lời vô nghĩa, hoặc thực sự giết chết hắn, như vậy sẽ không có những chuyện phiền toái sau này.

Thời gian như mũi tên lướt đi, bây giờ Nam Khách chưa thể biết chuyện tương lai, lực chú ý của nàng vẫn đặt vào Từ Hữu Dung, dù đối phương hôn mê bất tỉnh, về phần Trần Trường Sinh chỉ là đối tượng đối thoại mà thôi:

- Ngươi thả ả xuống, ta tha cho ngươi khỏi chết.

Lúc nói những lời này, ánh mắt của Nam Khách vẫn hờ hững, nhưng hai thị nữ thì có chút giật mình, nghĩ thầm chủ nhân sao lại biết cùng nhân loại đàm phán, hơn nữa nếu như thả Trần Trường Sinh rời đi, việc hôm qua các nàng ở ven hồ liều mạng chiến đấu chẳng phải là vô nghĩa sao.

Đó là vì các nàng không biết Nam Khách đêm qua bị thương nặng trên đỉnh núi Mộ Dục, mà quan trọng hơn là, Nam Khách thấy rõ Trần Trường Sinh đứng trong bụi cỏ lau, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vào trong hồ, mà hồ nước nhìn như trong suốt không có gì kia lại chính là ranh giới, bên đó chính là thảo nguyên.

Nam Khách không hy vọng Trần Trường Sinh cảm thấy bản thân đã tiến vào tuyệt lộ rồi nhảy vào trong hồ, bởi vì dù có là nàng, với thảo nguyên thần bí kia cũng có điều kiêng kị.

Nghe Nam Khách nói, Trần Trường Sinh có chút giật mình, lúc này mới biết hoá ra mục đích của đối phương không phải mình, nhưng hắn đương nhiên không có khả năng bỏ Từ Hữu Dung lại rồi chạy trốn —— lúc này hắn cũng không biết người trên lưng là Từ Hữu Dung, hơn nữa hắn đã đáp ứng nàng, sẽ không bỏ nàng lại.

- Ta không làm được.

Hắn nhìn Nam Khách thật thà nói, sau đó nhìn đối phương, muốn nói lại thôi.

Nam Khách có chút khó hiểu, nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn hỏi:

- Vì sao vậy?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ngươi có bệnh.

Nghe lời này, chân mày Nam Khách nhướn lên, tức giận cao giọng:

- Ngươi mới có bệnh, cả nhà các ngươi đều có bệnh, cả đám người trong Quốc Giáo Học Viện mới có bệnh.

Giọng trẻ con lạnh lùng và tức giận quanh quẩn trong bãi cỏ lau yên tĩnh.

Kia thị nữ trầm mặc không nói, không biết chủ nhân vì sao lại tức giận như thế, vì sao lại phản ứng như vậy với những lời Trần Trường Sinh nói.

Nghe bên bờ không ngừng truyền đến tiếng quát mắng, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm nếu không phải ngươi hỏi thì sao ta lại nói.

Tuy nhiên sự phẫn nộ và mẫn cảm đại biểu cho phán đoán của hắn là thật, Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ tới, có thể dùng chuyện này để đổi lấy việc rời đi, đợi âm thanh phẫn nộ của Nam Khách nhỏ dần, hắn nói rất nghiêm túc:

- Ta không biết Ma tộc các ngươi có gian tế ở kinh đô không, có biết lai lịch sư môn của ta không, nếu biết, như vậy ngươi nên biết y thuật của ta không tồi.

Ánh mắt Nam Khách lạnh lùng, nhìn hắn tựa như nhìn một người chết, nói:

- Ta không biết ngươi đang nói gì.

Trần Trường Sinh yên lặng sắp xếp lại ngôn ngữ, bảo đảm đối phương là Ma tộc cũng có thể nghe hiểu:

- Huyết mạch của ngươi có vấn đề, nếu không nhanh chóng trị liệu, tương lai khi thần hồn lần thức tỉnh lần thứ hai trong cơ thể sẽ xuất hiện hiện tượng cắn trả, cho dù có thể giữ được tính mạng thì cũng biến thành si ngốc.

Sắc mặt của Nam Khách tái nhợt, không biết là kết quả do đêm qua lưu lại hay do lời hắn nói, nhưng thanh âm của nàng vẫn hờ hững như cũ:

- Ta không biết ngươi đang nói gì.

Thân là Ma tộc Công chúa điện hạ, đệ tử duy nhất của Hắc Bào, mặc dù Chu Viên ở trước mắt nàng tan biến cũng không làm ánh mắt nàng biến hóa, nhưng nàng dù sao vẫn còn nhỏ, khi tự cho là mình che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng lại không biết Trần Trường Sinh và thị nữ của mình, còn có lão giả đánh đàn đều nhận ra vấn đề.

Nếu lời của Trần Trường Sinh nói không có ảnh hưởng gì thì tại sao nàng phải lặp lại một lời hai lần? Công chúa điện hạ có bệnh? Hơn nữa thoạt nhìn là bệnh rất phiền toái? Hai thị nữ sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến kết cục khi mình biết bí mật này. Sắc mặt lão giả đánh đàn cũng có chút khó coi.

Nhìn phản ứng của Nam Khách, Trần Trường Sinh càng thêm xác nhận phán đoán của mình. Như là đã mở miệng, hắn sẽ phải nói cho hết. Vào một số thời điểm, hắn luôn có thói quen cho mình là thầy thuốc, không thể để bệnh nhân giấu bệnh sợ thầy, mặc dù đối phương có là địch nhân của hắn, hơn nữa có bị vây trong hoàn cảnh xấu hắn vẫn cứ làm như vậy.

- Thiên phú huyết mạch tạo ra vấn đề, ta rất có kinh nghiệm, ta nghĩ ngươi nên biết điều này, nếu ngươi đồng ý để cho ta trị liệu, có lẽ ta thật sự có thể tìm được cách.

Hắn nhìn Nam Khách nói.

Lần đầu đại lục biết họ tên của hắn không liên quan tới hôn ước, không liên quan tới Thanh Đằng Yến và Đại Triều Thí mà là vì hắn đã trở thành thầy của Lạc Lạc, hắn sở dĩ trở thành thầy của Lạc Lạc và chiếm được sự che chở của đôi thánh nhân Bạch Đế thành là do hắn đã giải quyết xong vấn đề kinh mạch của Lạc Lạc, để nàng thành công nắm giữ đạo pháp nhân loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.