Trạch Thiên Ký

Chương 290: Q.1 - Chương 290: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p4).




Chiết Tụ từ cánh đồng tuyết xa xôi tới kinh thành tham gia Đại Triều Thí không phải vì vào Thiên Thư Lăng xem bia mà là vì biết Trần Trường Sinh có năng lực trong lĩnh vực này, cố ý tới cầu y. Hai người này sự thật có thể chứng minh y thuật của hắn về phương diện này.

Vấn đề của Nam Khách ở chỗ huyết mạch thức tỉnh, khác với Lạc Lạc, Chiết Tụ nhưng có rất nhiều chỗ tương thông. Nàng nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh, không có chú ý sóng tinh thần của thuộc hạ phía sau, trầm mặc một lát nói:

- Nếu... Ta thật sự có chút không khoẻ, ngươi chữa khỏi cho ta, ta sẽ cho ngươi rời đi.

Trần Trường Sinh nghĩ như vậy ngươi cũng không chịu để thiếu nữ áo trắng rời khỏi, nàng rốt cuộc là ai? Hắn đương nhiên sẽ không tiếp nhận sự an bài này, nói:

- Nếu ta đi đến gần ngươi, ngươi nhất định sẽ giết chết ta, cho nên cách khả thi khác là sau khi rời khỏi Chu Viên, ta sẽ khám và chữa bệnh cho ngươi.

Nam Khách nói:

- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Rời khỏi Chu Viên, ngươi trở về Ly Cung, ta không thể đi tìm ngươi.

Trần Trường Sinh suy nghĩ, nói:

- Nếu như là hứa hẹn, ta đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn.

Ở thế giới lừa lọc của con người và ma tộc có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, việc tuân thủ hứa hẹn và việc buồn cười cỡ nào, nhưng mà không biết vì sao khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Trường Sinh, Nam Khách lại cảm thấy những lời hắn nói vô cùng chân thành, không thể nghi ngờ được.

Loại cảm giác này làm nàng không quen, có chút không thoải mái, nói:

- Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?

Đây vẫn là một câu lặp lại, tới lúc này, Nam Khách rốt cục phát hiện ra vấn đề, trong mắt có một tia tức giận, cố gắng lạnh giọng che giấu sự bối rối trong lòng:

- Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng lời ngươi nói lời, chẳng lẽ ngươi chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra ta có bệnh sao?

Đây là lần lặp lại thứ ba. Trần Trường Sinh nói rất nghiêm túc:

- Đúng, ta chỉ liếc mắt nhìn đã biết.

Nam Khách mặt không chút cảm xúc, phiền não trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại sự chất phác, nói:

- Ngươi làm sao thấy được?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Vấn đề của ngươi và Lạc Lạc Điện Hạ, Chiết Tụ không giống nhau, bọn họ chủ yếu là huyết mạch và kinh mạch xung đột, còn ngươi... Hẳn là thần hồn và thân thể xung đột, nghe từ tên của ngươi của ngươi thì hẳn thần hồn trong cơ thể là khổng tước chuyển kiếp? Khổng tước từ trước đến nay thần hồn hùng mạnh, được xưng là Đại Minh vương cũng vì đạo lý này, ngươi kế thừa thần hồn và huyết mạch của nó, thiên phú ngộ tính cũng rất mạnh, lúc còn nhỏ, thần hồn của nó ở trong thân thể của ngươi tỉnh lại, không ngừng khỏe mạnh trưởng thành, vượt xa trình độ thành thục của thân thể, cả hai không đồng bộ đồng điệu nên dần sinh xung đột, đây là vấn đề mấu chốt.

Nam Khách trầm mặc một lát, nói:

- Ta hỏi là làm sao ngươi thấy được.

- Thần hồn sống ở thức hải, nhưng trong cơ thể ngươi, hồn của Đại Minh vương chỉ là hồn thứ hai, sở dĩ cư trú ở đó, ở trong sách thuốc gọi nơi đó là Tùng quả.

Trần Trường Sinh chỉ vào giữa hai chân mày mình nói:

- Khổng tước thần hồn thức tỉnh, không ngừng thành thục, cho nên Tùng quả càng lúc càng lớn, mà thân thể của ngươi trưởng thành không theo kịp, cho nên có thể rõ ràng nhìn ra gương mặt của ngươi nếu so với người bình thường... Hoặc là nói với Ma tộc thì rộng hơn một chút. Hơn nữa ngươi mỗi đêm Tọa Chiếu tự quan, tâm ý đều bị sở hệ, cho nên hình thành một tình huống đặc thù...

Hắn ngẫm nghĩ một chút xem phải hình dung tình huống đó như thế nào, nghĩ hồi lâu mới phát hiện chỉ có một từ có thể hình dung chính xác nhất. Hắn nhìn Nam Khách nói:

- Ta sở dĩ có thể vừa nhìn đã nhận ra ngươi có bệnh, cũng là bởi vì... Ngươi có mắt lồi.

Mắt lồi?

Mắt lồi.

Bụi cỏ lau an tĩnh, nhất là trên bờ vô cùng tĩnh mịch, bất kể là hai thị nữ hay lão giả đánh đàn sắc mặt đều khó coi, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn một cỗ thi thể.

Ánh mắt của Nam Khách vẫn bình tĩnh, thậm chí có thể nói có chút đờ đẫn, nhưng chẳng biết tại sao, rõ ràng hiện tại không có gió, nhưng mái tóc đen của nàng lại bắt đầu phấp phới, đồng tử mắt dần dần biến thành màu u lục, ý trẻ con trên mặt tan dần, lộ rõ vẻ tái nhợt quỷ dị.

Ở đỉnh Mộ Dục, Từ Hữu Dung lần đầu tiên thấy Nam Khách cũng kinh ngạc như Trần Trường Sinh, không chỉ có bởi vì Nam Khách trong truyền thuyết chỉ là tiểu cô nương chất phác mà vì gương mặt quả thật kéo dài hơn bình thường không ít, ánh mắt có chút ngây dại, nhìn qua như chưa dậy thì hoàn toàn, hơn nữa đồng tử mắt quả thật có chút hướng ra ngoài.

Nhưng Từ Hữu Dung không nói gì thêm, bởi vì nàng coi Nam Khách là đối thủ đáng tôn kính, tiến hành bình luận đối phương là chuyện không lễ phép.

Trần Trường Sinh từ trước đến nay là người có cấp bậc lễ nghĩa, cho dù đối mặt với Ma tộc địch nhân, có thể sắp chiến đấu, nhưng cũng sẽ không cố ý nhục nhã đối phương. Hắn sở dĩ nói nàng là mắt lồi là vì hắn biết đây không phải là mắt lồi thật, mà là thần hồn của nàng xung đột với thân thể, là triệu chứng chứ không phải tàn tật, cho nên cảm thấy có thể nói ra. Hơn nữa hắn đã coi Nam Khách là bệnh nhân, thân là thầy thuốc đương nhiên đã nói là phải nói hết —— hắn thật không có ác ý, cũng thật không ngờ hai chữ mắt lồi mang nghĩ nhục nhã cỡ nào, nhưng mà hắn vẫn nói rất nghiêm túc. Chính vì sự nghiêm túc đó mới làm Nam Khách cảm thấy phẫn nộ đến cực điểm.

Nhìn đôi mắt màu lục quỷ dị của Nam Khách và mái tóc không gió phất phới, hắn mới cảm thấy mình nói sai cái gì, khẩn trương khoa tay múa chân giải thích:

- Đương nhiên không khoa trương như ta nói, ngươi chỉ có mặt hơi rộng, đồng tử mắt đã bị thần hồn ảnh hưởng, theo bản năng muốn tập trung ánh nhìn nên thành ra ngơ ngác, nhưng trí lực của ngươi khẳng định không có bất cứ vấn đề gì.

Không hổ là tiểu lang quân đáng tín nhiệm của Quốc Giáo Học Viện, lần này giải thích còn không bằng đừng giải thích.

Ánh mắt của Nam Khách vẫn hờ hững, nhưng mái tóc đen phất phơ thêm nhanh, hơi thở cũng càng ngày càng thô.

Sưu sưu mấy tiếng mãnh liệt vang lên.

Không hề có dấu hiệu, nàng nâng tay phải chỉ hướng Trần Trường Sinh, năm đạo ánh sáng màu lúc phá không đâm thẳng lồng ngực của Trần Trường Sinh

Năm đạo lục quang ẩn chứa bản nguyên lực lượng, mang theo sự kiêu ngạo mà lạnh lùng tàn ác, đúng là Khổng Tước Linh vô cùng hùng mạnh khủng bố.

Qua một hồi chiến đấu kịch liệt, chân nguyên hao tổn cực độ, cũng như Từ Hữu Dung chảy rất nhiều má. Dưới tình huống như vậy, nàng không tiếc sử dụng bản nguyên cũng phải dùng thủ đoạn đó công kích, chỉ có thể nói nàng thật sự đã giận điên lên, làm sao còn quản được gì. Nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là phải giết chết thiếu niên nhân loại này.

Nam Khách thương thế chưa lành, nhưng công kích hùng mạnh không phải thứ Trần Trường Sinh có thể tiếp nhận, huống chi cơ thể hắn đang không ổn. Hắc Long đang ngủ say trong cơ thể càng không ngừng phóng thích ra huyền sương trợ giúp hắn chữa trị tạng phủ đang nứt ra, quan trọng nhất là hồ nước ở đây cũng giúp hắn bổ sung thêm một ít chân nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.