Trạch Thiên Ký

Chương 291: Q.1 - Chương 291: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p5).




Chân nguyên vẫn rất loãng, không đủ dùng để chiến đấu, nhưng ít ra có thể để Trần Trường Sinh làm vài chuyện —— thần niệm đột nhiên chuyển động, băng sương mỏng mảnh trên cánh đồng trong cơ thể bốc cháy lên, tiếng kim loại ma sát trong nháy mắt vang lên, Hoàng Chỉ Tán hiện ra trong tay hắn, đón gió rêu rao.

Lúc này xung quanh an tĩnh không một cơn gió, cơn gió đang lao tới đương nhiên là năm đạo Khổng Tước Linh đáng sợ.

Chỉ nghe mấy tiếng vang lớn, bụi cỏ lau đột nhiên hóa thành vô số bột phấn, hướng lên bầu trời và bên bờ như tuyết rơi.

Năm đạo Khổng Tước Linh chẳng phân biệt trước sau, cuồng bạo mà đơn giản đánh vào Hoàng Chỉ Tán. Trần Trường Sinh làm sao còn đứng vững, thiêu đốt hết chân nguyên, liều mạng cầm cán ô, sau đó chân rời khỏi bụi cỏ lau, hướng lên bầu trời bay lên, bay ra bên ngoài hơn mười trượng mới nặng nề ngã xuống thảo nguyên.

Dựa vào Hoàng Chỉ Tán, giảm bớt tốc độ rơi nhưng hắn vẫn như ngã không nhẹ, rơi vào trong nước, tóe lên bọt nước.

Hoá ra cỏ dại nhìn vô tận cỏ dại, tựa như bãi cỏ lau ngoài kia, cũng che dấu rất nhiều hồ nước.

Hơi lạnh từ mặt nước đánh vào mặt, tựa như tảng đá lớn phản chấn khiến Trần Trường Sinh suýt nữa phun ra máu, rồi lại mạnh mẽ nuốt vào.

Hắn khó khăn đứng lên, bất chấp việc bạo phát thương thế, kéo đôi chân nặng nề chạy trốn về phía trước.

Bị Nam Khách dùng Khổng Tước Linh đánh trúng, rơi vào vùng thảo nguyên là chuyện hắn đã chuẩn bị trước đó, bất kể góc độ, phương vị đều không có gì lệch lạc, hay nói cách khác, hắn vốn chuẩn bị chạy đến vùng thảo nguyên này. Đúng vậy, tuy rằng tất cả mọi người đều biết tiến vào thảo nguyên khó có thể thể đi ra ngoài, nhưng hắn không thể không tiến vào.

Bởi vì nếu không tiến vào vùng thảo nguyên này, hắn sẽ chết. Đi vào, ít nhất còn có thể sống thêm một thời gian ngắn, cho dù chỉ được thở thêm một vài hơi ngắn.

Trong bầu trời thỉnh thoảng vang lên tiếng xé gió thê lương, công kích của Nam Khách vẫn còn tiếp tục.

Hắn không quay đầu lại mà đưa mắt nhìn, cái đó so với việc nam nhi không quay đầu lại chẳng có gì liên quan, chỉ là hắn muốn tiết kiệm thời gian, muốn nhanh rời khỏi đây.

Nước trong thảo nguyên không sâu, không quá eo của hắn, nhưng đi lại ở bên trong đi lại cũng là chuyện hết sức khó khăn, muốn nhanh cũng không nhanh được.

Vì tránh đi đồng cỏ và bèo, rong trong nước, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ áo trắng hôn mê, có chút khó hiểu, nghĩ thầm nàng không cao, như sao lại nặng hơn hắn tưởng tượng?

Đứng giữa bụi cỏ lau nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát phía trước, Nam Khách không biểu lộ gì, ánh mắt vẫn như bình thường, hờ hững ngây dại, chỉ có điều hai tay run nhẹ cho thấy nàng đang suy yếu, đồng thời cũng cho thấy việc Trần Trường Sinh thành công thoát đi làm cho nàng phẫn nộ cỡ nào.

Trên bầu trời thảo nguyên còn lưu lại hơn mười vết màu trắng, đó là do Khổng Tước Linh gần như xé rách không gian, trong thời gian ngắn ngủi như thế, nàng liên tục công kích nhiều lần, khó trách nàng sắc mặt tái nhợt, chân nguyên tiêu hao nhiều như thế.

Nếu là tình huống bình thường, cách tầm hơn mười trượng Trần Trường Sinh đã thành thịt vụn, nhưng thảo nguyên ở Chu Viên quả nhiên có chút đặc dị, nhìn như không có gì nhưng không gian đúng là vặn vẹo, công kích ở trong và ngoài thảo nguyên không hề chuẩn xác, công kích của nàng thậm chí còn chẳng chạm được vào tay áo Trần Trường Sinh.

Có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua thổi loạn mái tóc cũng như tâm tình của nàng, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhìn bòng lưng cũng biết nàng đang bạo phát, lão giả đánh già trầm mặc không nói gì, hai thị nữ lại càng không dám lên tiếng.

- Ta muốn đi vào.

Nam Khách bỗng nói, chất giọng trẻ con nhưng không cho người ta cơ hội phản đối.

Đương nhiên, đó là bởi vì nàng biết quyết định này sẽ bị phản đối, cho dù là thuộc hạ và thị nữ trung thành nhất của nàng.

Quả nhiên, lão giả đánh đàn nghe vậy kinh hãi, không chút do dự nói:

- Vạn lần không được.

Nam Khách hơi nhướn mày, có chút không kiên nhẫn nói:

- Vì sao không thể?

Lão giả đánh đàn nhìn thảo nguyên, mang theo vài phần kinh hãi nói:

- Từ khi Chu Viên mở ra đến nay, chưa từng ai có thể đi ra khỏi vùng thảo nguyên này.

Nam Khách mặt không chút cảm xúc nói:

- Đó là người khác, không phải ta.

Lão giả đánh đàn không hề nhượng bộ, nói:

- Mặc dù là điện hạ ở thảo nguyên này cũng không phải ngoại lệ.

Nam Khách nâng tay phải, phía trước người xuất hiện tấm màn đen, nhìn bề mặt như ẩn như hiện, không ngừng biến đổi vị trí nói:

- Nếu bàn về kiến thức ở Chu Viên, toàn bộ đại lục không có ai có thể vượt qua lão sư, có trợ giúp của lão sư, ta nắm chắc việc rời khỏi vùng thảo nguyên này.

Nghe vậy, lão giả đánh đàn trầm mặc một lát, lần này Ma tộc nhằm vào Chu Viên, trọng yếu nhất là dựa vào hiểu biết của Hắc Bào đại nhân về Chu Viên, trước đó có ai ngờ Chu Viên ngoài cửa chính còn có cửa khác, hơn nữa cánh cửa kia còn bị Hắc Bào đại nhân khống chế? Sau khi tiến vào Chu Viên, theo mệnh lệnh đi tìm giết các thiên tài trẻ tuổi, càng hiểu về sự sắp xếp của Hắc Bào đại nhân, lão giả đánh đàn càng thêm kính sợ, càng thấy đại nhân thần bí khó lường, lúc này nghe Nam Khách nói..., trong lúc nhất thời không thể phản bác, thậm chí còn có chút tin tưởng.

- Chỉ có điều... Vì sao nhất định phải tiến vào thảo nguyên này? Từ Hữu Dung đã bị đuổi vào thảo nguyên, bọn họ không có khả năng còn sống đi ra.

- Từ Hữu Dung cùng với Trần Trường Sinh, điều này làm cho ta có chút bất an. Đừng quên một là thiên phượng chuyển thế, một chỉ mất một năm từ không tu hành đến Thông U Thượng Cảnh, mọi người coi sự hiện hữu của bọn họ là kỳ tích, như vậy ai biết bọn họ có thể sáng tạo ra kỳ tích ở đây hay không? Cho nên ta muốn vào, cho dù bọn họ thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích mới, ta cũng sẽ đích thân gạt bỏ.

Nam Khách suy nghĩ, nhất là Trần Trường Sinh, hắn phải chết.

Lão giả thấy nàng kiên định như thế, không nhiều lời nữa, thở dài, tháo đàn cổ xuống để lên gối, bắt đầu đánh một khúc.

Theo tiếng đàn, ở trong đám cỏ cao hơn cả người truyền ra thanh âm rột rột, không biết là cái gì.

Lão già đến từ Âm Chúc Vu Tộc, am hiểu công kích và khống chế tinh thần, tiếng đàn của hắn ở một mức độ nào đó có thể ngự sử, xua đuổi yêu thú cấp thấp. Tuy rằng không thể ảnh hưởng tới yêu thú hùng mạnh, nhưng nếu đi lại trong thảo nguyên, tiếng đàn này có thể mang đến rất nhiều tiện lợi. Hắc Bào bố trí cho hắn theo Nam Khách vào Chu Viên, đương nhiên là có đạo lý riêng.

Lòng tin của Nam Khách, cũng bắt nguồn từ lòng tin với vị sư phụ này. Nàng cũng cực kiêng kỵ thảo nguyên, cho nên ban đầu đuổi giết Từ Hữu Dung hay lúc đối mặt Trần Trường Sinh, nàng đều khống chế được cảm xúc, chính là không muốn đối thủ cảm giác mình đã tiến vào tuyệt cảnh, nhưng giờ Trần Trường Sinh đã cõng Từ Hữu Dung đi vào.

Tiếng đàn ngoại trừ đuổi yêu thú còn là công cụ đưa tin, không bao lâu, chỉ nghe một loạt tiếng bước chân nặng nề, Lưu Tiểu Uyển và Đằng Tiểu Minh đi tới. Nhìn đôi vợ chồng ma tướng, ánh mắt của Nam Khách tôn trọng hơn nhiều, chậm rãi nói lại quyết định của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.