Chiếu rọi thế gian, mang tới ánh sáng và nhiệt mà mọi sinh mạng
cần, lại không chói mắt nóng cháy, ánh nắng chiều và ánh bình minh thật
không có gì khác biệt, tuy thời gian ánh bình minh xuất hiện phải chậm
chút nhưng đều rạng rỡ giống nhau. Sau khi Trần Trường Sinh từ trấn Tây
Ninh đi vào kinh đô mới bắt đầu tu hành, mắt thấy mặt trời gần lặn, cuối cùng lại vượt qua rất nhiều người, thậm chí là giống như Cẩu Hàn Thực
dẫn đầu đi lên đỉnh núi.
- Hắn chính là người đứng đầu danh sách Đại Triều Thí năm nay đúng không?
- Chính là người tên Trần Trường Sinh hay sao?
- Có phải đã lầm rồi không?
Mọi người bên ngoài Ly Cung nhìn các thiếu niên đang chậm rãi đi tới Học Viện Quốc Giáo trong ánh chiều tà đều nghị luận, trên mặt tràn
ngập vẻ không thể tin nổi, lại càng có nhiều người khiếp sợ đến nói
không ra lời.
Sau Thanh Đằng Yến, bởi vì hôn ước với Tà Hữu Dung, Trần Trường
Sinh đã trở thành người nổi danh trong kinh đô, khi đó hắn là đối tượng
bị dân chúng kinh đô căm thù đùa cợt, thậm chí còn xuất hiện một câu
ngạn ngữ về hắn—— cóc ghẻ mà muốn ăn thịt phượng hoàng, thật là ý nghĩ
kỳ lạ.
Ngày đổi Thanh Vân Bảng, Giáo chủ đại nhân thay Trần Trường Sinh nói ra tuyên cáo muốn lấy vị trí đứng đầu danh sách Đại Triều Thí,
không ai tin tưởng vào điều này, ngược lại còn sinh ra thêm nhiều chế
giễu và coi thường, không ai nghĩ hắn có thể làm được điều này, chỉ chờ
xem vẻ mặt không thu hoạch được gì của Trần Trường Sinh sau khi Đại
Triều Thí kết thúc.
Năm nay Đại Triều Thí rất náo nhiệt, điều dân chúng quan tâm
nhất cũng là sau khi chấm dứt cuộc thi, tận tình phát tiết đùa cợt của
mình đối với si tâm vọng tưởng của Trần Trường Sinh. Nhưng ai có thể
nghĩ đến, không ngờ si tâm vọng tưởng lại biến thành sự thật, không nghĩ tới thiếu niên khờ dại, trước khi vào Học Viện Quốc Giáo vẫn chưa tu
hành lại có thể đoạt được vị trí đứng đầu danh sách Đại Triều Thí.
Đúng vậy, người đứng đầu danh sách Đại Triều Thí năm nay không
phải Cẩu Hàn Thực, cũng không phải một ai trong Thần Quốc Thất Luật,
không phải Thiên Hải Thắng Tuyết, không phải Chiết Tụ, không phải Trang
Hoán Vũ, cũng không phải thiếu niên thư sinh Hòe Viện.
Mà là Trần Trường Sinh.
Không người nào nguyện ý tin tưởng vào kết quả này, nhưng đây
lại là sự thật. Rất nhiều người, nhất là những người nhạo bang tss trước Đại Triều Thí đều cảm giác mặt mình có chút nóng bỏng, thậm chí còn có
chút đau đớn.
Cho dù là sự thật thì mọi ngừi vẫn không thể tiếp nhận, không
thể nghĩ ra, yên tĩnh bên ngoài Ly Cung bị tiếng nghị luận đánh vỡ, quá
trình đối chiến cụ thể của Đại Triều Thí nhanh chóng được lưu truyền ra
ngoài.
Ngay sau đó, thần đạo hai bên trong ngoài Ly Cung nháy mắt trở nên càng thêm yên tĩnh, sau đó ầm một tiếng nổ tung.
Trần Trường Sinh không ngờ lại có thể Thông U trong quá trình
đối chiến Đại Triều Thí? Hơn nữa lại là lúc đang quyết chiến với Cẩu Hàn Thực? Điều này sao có thể, với những biểu hiện lúc trước của Trần
Trường Sinh, không ngờ có thể lấy được vị trí đứng đầu danh sách Đại
Triều Thí, hắn đã có rất nhiều sắc thái huyền thoại, không ngờ lại còn
Thông U trong Đại Triều Thí, khiến sắc thái huyền thoại này nồng tới mức tận cùng.
Mười lăm tuổi Thông U? Phải biết rằng cái này có nghĩa là gì?
Chuyện này rất quan trong, có lẽ đã gần bì kịp với việc đứng đầu danh sách Đại Triều Thí.
Trời chiều tà tà chiếu vào trên thần đạo, kéo bóng dáng của Trần Trường Sinh trở nên vô cùng dài.
Ở hai bên thần đạo, có mấy nhà học viện lệ thuộc trực tiếp Ly
CUng, ở ngoài cột đá phía trước có ngàn vạn dân chúng, ở dưới bóng cây
lại có rất nhiều đại nhân vật.
Bất kể là ai, nhìn thấy thiếu niên trên thần đạo kia đều khó có thể che giấu vẻ mặt chấn động.
Tô Mặc Ngu ngồi ở trên xe lăn, được đồng môn Phụ Viện Ly Cung trợ giúp, đang ẩn ở một bên.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh, nghĩ tới lời nói mấy ngày trước của mình, cảm xúc có chút phức tạp.
Trần Trường Sinh nhìn về phía hắn, gật đầu chào hỏi, không tiện
nói chuyện khi mọi người đang nhìn chăm chú như thế, dùng ánh mắt hỏi
thăm thương thế của hắn, Tô Mặc Ngu tỏ vẻ không có vấn đề gì quá lớn,
sau đó còn thật sự thi lễ.
Trần Trường Sinh dừng bước lại, bình tĩnh hoàn lễ.
Rất nhiều thí sinh sau khi Đại Triều Thí kết thúc vẫn chưa rời
đi, cũng đang ở lại nhìn Trần Trường Sinh. Nhưng không phải tất cả mọi
người đều có phong độ như Tô Mặc Ngu, mà sắc mặt của bọn họ lại có chút
khó coi.
Trần Hoán Vũ ngồi ở trên xe ngựa của Thiên Đạo Viện, nhấc lên
một góc màn xe nhìn về phía thiếu niên đang chậm rãi đi ra ngoài Ly Cung trong vô số ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên mặt tái nhợt lộ ra
cảm xúc không cam lòng.
Chung Hội dẫn đầu bốn thư sinh Hòe Viện đứng ở một phía góc Tây
Bắc Ly Cung nhìn về phía Trần Trường Sinh, trên mặt toát ra cảm xúc phẫn nộ mà ngơ ngẩn.
Đúng vậy, bất kể bọn họ nhìn Trần Trường Sinh một cách phẫn nộ
và không cam lòng như thế nào, chung quy cũng chỉ có thể quy về ngơ
ngẩn, bởi vì từ hôm nay trở đi, những cái tên từng chiếu sáng rạng rỡ
trên Thanh Vân Bảng đều trở nên ảm đạm trước mặt Trần Trường Sinh
character:line-break'>
:Đồng học thiếu niên
Hơn nữa bọn họ thậm chí còn mất đi tư cách so sánh với Trần Trường Sinh.
Tên của bọn họ đều từng được khắc vào chỗ cao trên Thanh Vân
Bảng, sau này cũng sẽ tiếp tục được lưu ở nơi đó, mà tên của Trần Trường Sinh lại chưa từng trên bảng Thanh Vân Bảng, về sau cũng sẽ không xuất
hiện.
Lạc Lạc trên Thanh Vân Bảng leo từ vị trí thứ chín tới thứ hai,
Từ Hữu Dung vừa tiến vào Thanh Vân Bảng liền chiếm vị trí đầu tiên, mà
Thu Sơn Quân cũng giống như thế, trực tiếp khiến Thanh Vân Bảng ba lượt
liên tục đổi bảng lúc lầm thời, khiến toàn bộ đại lục đều khiếp sợ.
Trần Trường Sinh làm được chuyện này lại càng khiến mọi người không thể tin nổi.
Hắn không có tiến vào Thanh Vân Bảng, năm nay cũng không cần
phải tiến vào Thanh Vân Bảng, bởi vì hắn đã Thông U, cho dù muốn vào
bảng cũng chỉ có thể tiến vào Điểm Kim Bảng, tự như Thu Sơn Quân và Cẩu
Hàn Thực hiện giờ.
Nói một cách khác, hắn tu hành đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn Thanh Vân Bảng.
Cũng không có một người thường nào khi bắt đầu tu hành, chưa
từng tiến vào Thanh Vân Bảng, nhưng một khi xuất hiện trước mắt mọi
người liền trực tiếp tiến lên Điểm Kim Bảng, thế gian có người nào từng
như vậy chứ?
Mọi người trong ngoài Ly Cung đều khiếp sợ nghĩ, lại càng không ngừng nghị luận.
Có người mơ hồ nhớ tới, rất nhiều năm trước, Vương Chi Sách dường như cũng đã làm ra chuyện tình tương tự.
Ba người Trần Trường Sinh đi ra khỏi Ly Cung, đám người liền giống như thủy triều lao qua.
Một đạo khí tức cường đại không biết được sinh ra từ đâu, chắn những người đó ở bên ngoài.
Kim Ngọc Luật nắm dây cương, mặt không chút thay đổi nhìn đám
dân chúng không ngừng kêu tên Trần Trường Sinh, thái độ vô cùng rõ ràng, ai dám tới gần thêm chút nữa thì đó chính là cái chết.
Ánh nắng chiều chiếu vào Ly Cung, bởi vì Trần Trường Sinh mà trở nên ồn ào dị thường, uy danh của Kim Ngọc Luật có thể kinh sợ khiến đám dân chúng không dám tới gần, nhưng không cách nào ngăn trở những tầm
mắt và thanh âm kia.
Mấy ngàn ánh mắt vừa khiếp sợ, tò mò lại tìm tòi nghiên cứu, hợp lại một chỗ lại càng thêm mãnh liệt hơn so với ánh mặt trời, Trần
Trường Sinh thậm chí còn cảm thấy y phục của mình đều bị đốt cháy, hai
má trở nên đau đớn.
- Trần bảng thủ, Trần bảng thủ.
- Mời Trần bảng thủ đến tửu lâu của ta nghĩ ngơi một lát.
- Trần bảng thủ, thời khắc quý báu nên uống rượu, chủ nhân nhà ta có Hoàng Châu Túy muốn dâng lên.
- Đường thiếu gia, sao lại chưa đi gặp nữ nhị nhà ta, đêm dài thú vị, làm sao có thể sống uổng như thế…
Vô số thanh âm vang lên trong đám người, không ngừng xuyên thấu
vào trong tai ba người Trần Trường Sinh, càng ngày càng thêm náo nhiệt,
thậm chí có những ngày còn bỏ qua ánh mắt lạnh như sương của Kim Ngọc
Luật mà muốn tiến vào, có một ít cô nương có chút can đảm lại không
ngừng đưa tay sờ soạng lên người Đường Tam Thập Lục, cảnh tượng thật là
hỗn loạn.
Trần Trường Sinh lấy được vị trí đứng đầu Đại Triều Thí, đương
nhiên chưa nói tới người vui vẻ khi được nhìn thấy, chỉ kể riêng dân
chúng kinh đô bởi vì hắn mà thua tiền đã không biết là bao nhiêu, chỉ có điều cảm xúc này cũng sớm bị chấn động bởi kỳ tích phát sinh, hơn nữa
chiến tranh ngàn năm với Ma tộc, thế giới loài người từ trước tới nay
chỉ thừa nhận cường nhân, săn đón thiên tài, dân chúng đến xem Đại Triều Thí làm sao lại bỏ qua cơ hội như vậy cơ chứ.
May mắn lúc này Giáo Sĩ Ly Cung, nhất là bọn quan viên Thanh Lại Ti phục trách duy trì trật tự chạy tới, dưới uy danh của đại nhân Chu
Thông, đám người rốt cục trở nên an tĩnh.
Trần Trường Sinh đi tới trước xe ngựa, cùng với Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá thi lễ với Kim Ngọc Luật.
Kim Ngọc Luật khẽ vuốt râu, mỉm cười không nói, rất là hài lòng.
Dây cương lắc nhẹ, bánh xe di chuyển chậm, đám người vây chung
quanh tự động nhường đường, giống như lúc trước tuôn qua đều là thủy
triều, đều đại biểu thái độ nào đó.
Đương nhiên, tiếng la nóng bỏng trong đám người vẫn chưa ngừng lại.
Trần Trường Sinh ở trong thùng xe phía sau, nhấc lên mảnh vải
che cửa, quay đầu nhìn tới phía cuối đường, chỉ thấy ánh chiều tà đã
xuống tới cuối thần đạo, Thanh Hiền Điện trên bậc thang dường như đang
bị thiêu đốt, trên lan can lầu lại mơ hồ có một bóng người, hắn đoán
được hẳn là Lạc Lạc liền mỉm cười, sau đó hắc thấy dưới một gốc cây già
bên cạnh thần đạo, Giáo chủ đại nhân đứng ở chỗ đó, hơi hơi còng xuống,
khi lão thái gia xuất hiện không ai tới gần, rất là cô đơn, khóe môi khẽ khép lại, ý cười cũng dần dần biến mất.
Bánh xe nghiền ép qua thạch xanh, thanh âm bốn phía chưa từng
biến mất, dân chúng kinh đô giống như chuẩn bị trực tiếp đuổi theo chiếc xe ngựa này về Học Viện Quốc Giáo, người trong xe tự nhiên không dám
xốc bức màn lên lần nữa.
- Nữ nhân nhà người kia là có chuyện gì vậy?
Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi.
Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, quát:
- Ai biết là có chuyện gì cơ chứ.
Trần Trường Sinh thấy hắn có bộ dáng này, không hỏi lại nữa, nghĩ tới trận thế bên ngoài Ly Cung lúc trước, cảm thán nói:
- Hôm nay mới hiểu được vì sao đệ đệ của Chu Độc Phu lại bị
người xem giết chết…. nhiều người nhìn chăm chú như vậy, hợp lại ở một
chỗ dường như còn đáng sợ hơn so với Kim Ô Bí kiếm của Cẩu Hàn Thực.
Đường Tam Thập Lục cười trào phúng nói:
- Ngươi đây được coi là vận khí tốt đấy, nếu là mấy năm trước,
chỉ sợ ngươi vừa bước ra Ly Cung đã bị quý nhân trong kinh trói đi,
chúng ta cũng có thể đi theo kiếm chút tiện nghi.
Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:
- Đây là vì sao vậy?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Người đứng đầu danh sách Đại Triều Thí đương nhiên chính là
chàng rể tốt, quý nhân làm sao có thể bỏ qua loại cơ hội này? Những
thiếu nữ hoài xuân sao có thể buông tha ngươi chứ?
Trần Trường Sinh giờ mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, nghĩ tới lúc trước khi đám đông ồn ào có vài tay ngọc thon thon tràn ngập ái mộ
lặng lẽ vươn về phía Đường Tam Thập Lục với tham muốn giữ lấy hắn, cười
nói:
- Có muốn cướp cũng phải là ngươi mới đúng.
Đường Tam Thập Lục căm tức nói:
- Sẽ không xảy ra chuyện đó nữa đâu.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Ngươi cũng nói là trước đây mấy năm, vì sao năm nay lại khác?
Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, tức giận nói:
- Ngươi là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Ngươi
bây giờ có hôn ước với Từ Hữu Dung, ai dám cướp ngươi từ trong tay nàng
cơ chứ?
Từ Thế Tích từ Ly Cung về tới Đông Ngự Thần Tướng Phủ, trên mặt
thủy chung không có bất kỳ biến hóa nào, giống như là bị gió lạnh làm
đông cứng, làm cho người ta không nhìn ra được tâm tình thật sự của hắn.
Ở trong phòng khách bị gió mắt bao bọc chỉ trong chốc lát, tâm
tình và thân thể của hắn hơi buông lỏng. Trong lúc đó lại nghĩ tới lời
nói của đám đại thần và giáo chủ trong Ly Cung…. Sắc mặt của hắn liền
càng thêm rét lạnh.
Niêm yết của Đại Triều Thí đã được ban ra, nhưng chính thức yết
bảng cũng ở mấy ngày sau, cho nên quan viên triều đình và các đại nhân
vật của quốc giáo không cần ra mặt, chỉ ở trong điện uống trà nói chuyện phiếm chờ đợi.