Sau khi đối chiến kết thúc, hắn cũng đi ngồi một lát, nhưng không ngờ lại nghe được không dưới mười tiếng chúc mừng.
Chúc mừng, chúc mừng…. chúc mừng cái gì? Tất nhiên là chúc mừng Đại Triều Thí đạt được vị trí đứng đầu danh sách Đại Triều Thí, Đông Ngự Thần Tướng Phủ có được chàng rể tốt, vì sao lại không vui chứ?
Từ Thế Tích tất nhiên là không vui, những lời chúc mừng này đương nhiên là trào phúng, sắc mặt của hắn làm sao có thể tốt được chứ?
Hắn ngồi trên ghế, khẽ nhắm mắt lại, im lặng rất lâu.
Khi đã vào đêm, ánh nến trong phóng nhẹ lay động, trong viện đột nhiên đổ mưa, hơi nước đầu mùa xuân so với đông tuyết bình thường lại càng thê hàn hơn, ánh mắt của hắn liền trở nên ôn hòa.
Bởi vì cơn mưa này khiến hắn nhớ tới mấy trận mưa trong Tẩy Trần Lâu, liền nói với phu nhân:
- Ngày yết bảng chuẩn bị một bàn chiếu, không cần phải phong phú, mở tiệc thường ngày của gia đình là được.
Từ phu nhân mơ hồ đoán ra được ý tứ của hắn, khẽ kinh sợ không nói gì.
Tiệc thường ngày của gia đình, đó chính là gia yến.
Trần Trường Sinh lấy được vị trí đứng đầu danh sách Đại Triều Thí khiến Đông Ngự Thần Tướng Phủ bắt đầu chuẩn bị gia yến, lại làm cho yến hội trong rất nhiều nhà biến mất, cho dù còn giữ lại cũng giảm bớt quy mô, bởi vì có rất nhiều người đều thua tiền.
Căn cứ vào thông kê, các ván bài có liên quan tới Đại Triều Thí, tứ đại phường tổng cộng mở ra hơn ba trăm trận, trong đó mức ném lớn nhất là hơn một trăm trận, trên cơ bản đều có liên quan tới xếp hạng của Đại Triều Thí, bởi vì sự xuất hiện của Trần Trường Sinh, cũng bởi vì Thiên Hải Thắng Tuyết rút khỏi thi đấu và tình trạng phát sinh bất ngờ, ít lưu ít nhất lại xuất hiện nhiều lần, có rất ít người có thể thắng lợi trong ván bài năm nay.
Theo đạo lý, khách mà thua thì nhà cái sẽ thắng, nhưng năm nay tứ đại phường lại không kiếm đươc chút tiền bạc gì từ Đại Triều Thí, bởi vì trước khi Đại Triều Thí bắt đầu mấy ngày, liên tục có vài nét bút đặt tài chính số lượng đập vào trên người Trần Trường Sinh và Học Viện Quốc Giáo.
Bút thứ nhất tự nhiên là mấy người trong Học Viện Quốc Giáo, Trần Trường Sinh xem cuộc thi Đại Triều Thí là đánh cược cuối cùng trong cuộc đời mình, trực tiếp đem toàn bộ thân gia đều áp ở trên người của mình, Hiên Viên Phá không có tiền cũng tích góp từng tí một được mười bảy lượng bạc để đặt vào, khoản tiền lớn thật sự chính là do hai người Đường Tam Thập Lục và Lạc Lạc, tuy rằng bọn họ chỉ lấy tiền bạc bên người đi đặt, nhưng thân gia lại hào phú khiến số lượng bạc kia cũng không nhỏ, huống chi khi đó tỉ lệ đặt cược còn cực kỳ cao.
Đặt bút thứ hai cho Trần Trường Sinh đến từ Giáo Xa Xứ, ra mặt chính là Tân Giáo Sĩ, đại biểu cho vị giáo chủ đại nhân già nua khiến người khác sinh lòng sợ hãi, khoản bạc này rất lớn, nghe nói ngoài Giáo Chủ đại nhân ra, có rất nhiều giáo sĩ Giáo Xu Xứ vì muốn bày tỏ lòng trung thành của mình nên cũng ném vào bên trong không ít.
Người đặt cược thứ ba lại có số lượng bạc lớn hơn nữa, thậm chí có thể nói là có chút kinh người, khoản bạc này đến từ Vấn Thủy.
Tứ đại phường cũng bởi vì ba món đặt cược này mà phải bồi thường vô cùng thê thảm, nhất là người đặt bút thứ ba, trực tiếp khiến Thiên Hương phường có sức yếu nhất trong tứ đại phường cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
Có thể chủ trì ván bài bực này, tứ đại phường tất nhiên là có bối cảnh vo cùng lớn, tuy nói kinh doanh ván bài phải giữ chữ tín, nhưng nếu quả thật vào thời khắc sinh tử tồn vong, không thể cũng chỉ phải dựa vào quịt nợ, ít nhất cũng kéo dài được một thời gian ngắn.
Nhưng lúc này bọn họ không dám làm bất cứ cái gì, ngay cả dũng khí mời người biện hộ cũng không có, bởi vì tuy bọn họ có bối cảnh nhưng cũng không giám đắc tội với Học Viện Quốc Giáo có Lạc Lạc Điện Hạ, không dám đắc tội với Giáo Xu Xứ, cũng không dám đắc tội với chủ nhân đặt cược thứ ba.
Bút bạc đến từ Vấn Thủy tự nhiên là do Đường gia đưa ra.
Vấn Thủy chỉ có một Đường gia, đại lục cũng chỉ có một Đường gia, thế gian chỉ có Đường gia kia mới có thể tùy tiện mà xuất ra một khoản tiền lớn như vậy để mua Trần Trường Sinh thắng, chỉ vì muốn dụ dỗ thiếu gia nhà mình vui vẻ…
Bất cứ chuyện gì tới mức tận cùng đều trở nên vô cùng đáng sợ, loại giống như Đường gia Vấn Thủy chính là một gia tộc vô cùng có tiền, kia cũng không phải đáng sợ bình thường mà là vô cùng đáng sợ.
Chẳng qua là lão thái gia của Đường gia cũng thật không ngờ, thuần túy là vì cho cháu ngoan của mình tạo nên thanh thế ở kinh đô, đồng thời cũng khiến người ở kinh đô trợn mắt một cái, lại có thể có được thu hoạch không nhỏ, thậm chí có thể nói, người thắng lớn nhất ở Đại Triều Thí năm nay, ngoại trừ Trần Trường Sinh và Học Viện Quốc Giáo, chính là Đường gia.
Qua vài ngày sau chính là Xuân Minh Lễ, quà tặng của Giáo Xu Xứ trong ngày lễ cũng sẽ vô cùng dày, yến hội trong quý phủ giáo sĩ nhất định sẽ thêm không ít đồ ăn, kẻ có tiền bên trong Học Viện Quốc Giáo sẽ càng trở nên nhiều tiền, ngay cả người duy nhất không có tiền như Hiên Viên Phá cũng không cần lo lắng không có tiền, mà sòng bạc nổi danh đại lục Thiên Hương phường, sau một thời gian ngắn thanh bàn đã bán cho một nhà kinh doanh châu báu Nam Thương.
Những thứ này đều là ảnh hưởng do Đại Triều Thí mang tới.
Đương nhiên, những ảnh hưởng này chỉ là ở mặt ngoài, ảnh hưởng chân chính còn ẩn dưới đáy nước, đợi đến thời khắc phù hợp sẽ phát huy ra uy lực, hoặc sẽ hiện ra một phần vào thời điểm Đại Triều Thí chính thức yết bảng.
Trần Trường Sinh không biết việc này, không biết tiền của mình đã tăng lên mấy lần, với số tiền này cũng đủ để mình thoải mái sống ở kinh đô hơn mười năm ,đương nhiên, đầu tiên là nếu hắn có thể sống thêm trên mười năm.
Đường Tam Thập Lục cũng không biết việc này, hoặc là nói không quan tâm, số lượng tiền bạc hắn đặc cược ở bên ngoài vô cùng lớn, trên thực tế chỉ là mấy tháng tiêu vặt của hắn, ván bài trình độ thế này thật sự rất khó khiến hắn để trong lòng, về phần bên Vấn Thủy đã làm gì thì hắn cũng hoàn toàn không rõ ràng lắm.
Xe ngựa trở lại Học Viện Quốc Giáo.
Vô số dân chúng cũng theo đó mà đi vào chỗ sâu trong ngõ Bách Hóa, trở thành vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng nghe được có người nói chúc mừng Trần bảng thủ, lại có rất nhiều tiếng nghị luận kỳ lạ.
Tiếng nghị luận này không phải nhằm vào Trần Trường Sinh, mà là nhằm vào cửa sân của Học Viện Quốc Giáo.
Đám người Trần Trường Sinh đi xuống xe ngựa, nhìn cửa sân, có chút giật mình, nghĩ thầm đây là có việc gì?
Năm trước trận mưa thu rơi lúc sáng sớm, chiến mã có huyết thống tốt đẹp của Thiên Hải gia ngã vào hố nước hấp hối, không ngừng phun ra bọt máu, mà cửa sân của Học Viện Quốc Giáo cũng bị tàn phá không chịu nổi, giống như một đống hoang tàn.
Bắt đầu từ ngày đó, cửa lớn của Học Viện Quốc Giáo vẫn duy trì bộ dáng này, không có sửa chữa, mà ngay cả công việc chà rửa cơ bản nhất cũng không làm khiến nó càng thêm hoang tàn.
Nếu không phải Kim Ngọc Luật mỗi ngày ôm ấm trà nằm ở trên ghế trúc, ai cũng không nhìn ra nơi này có một cánh cửa lớn.
Đây là Học Viện Quốc Giáo được giáo chủ đại nhân coi trọng và là thế lực quốc giáo mới của Giáo Hoàng đại nhân, cũng là dùng để đọ sức
với nhóm người cũ trong hoàng tộc Trần thị và Thiên Hải giá, cách đấu nà
Đại khái là bởi vì ba thiếu niên bên trong Học Viện Quốc Giáo
còn rất nhỏ, hơn nữa bọn họ cũng không nghĩ chuyện này quá mức phức tạp, bọn họ chỉ biết là cửa lớn bị Thiên Hải gia đánh vỡ, hẳn là do bọn hắn
tu sửa lại.
Thiên Hải gia tự nhiên sẽ không sửa chửa, kia đại biểu cho việc
nhận thua và cúi đầu. Học Viện Quốc Giáo cũng không tu sửa khiến cho cửa lớn rách nát này hiện ra ở trước mắt toàn bộ kinh đô, cho đến khi cánh
cửa lớn này biến thành phong cảnh nổi danh mới của kinh đô—— khẩu khí
tranh gianh này tự nhiên là ai cũng không nuốt xuống được.
Nhưng mà lúc này, có hơn mười tên tượng sư mặc thường phục triều đình vây quanh chỗ cửa lớn rách y trình tự rất cao, cuối cùng khi hạ
xuống mặt đất lại trở thành tranh đấu theo tính trẻ con.
nát này, còn có rất nhiều gỗ quý báu và nhiều ngọc thạch chỉ
nhìn liền biết không tầm thường bị chất đống ở trên đất trống cạnh cửa,
xem tình hình dường như là có người chuẩn bị sửa chữa cửa, khó trách dân chúng đều nghị luận, rất là giật mình.
Lão quản sự phụ trách chủ trì sửa chửa cửa không chào hỏi với
đám người Trần Trường Sinh, mà là dựa theo giáo phó mà lớn tiếng nói với dân chúng những người này muốn làm cái gì.
Thiên Hải gia muốn sửa cửa thay cho Học Viện Quốc Giáo?
Là một cánh cửa bạch ngọc.
Chẳng lẽ Thiên Hải gia thật sự nhận thua? Điều này sao có thể?
Dưới vô số ánh mắt của dân chúng, đám người Trần Trường Sinh đi
vào Học Viện Quốc Giáo, Kim Ngọc Luật vẫn như lúc trước, ở phía trước
cửa nhóm lửa pha trà, sau đó bưng ghế trúc ra nằm dựa vào trước cửa sân, nói với đám người đang khẩn trương tiến hành đo đạc không nên quấy rầy
mình liền bắt đầu hưởng thụ.
Cây đa bên cạnh hồ nước khẽ cong xuống, mặt cỏ đầu xuân hơi có
chút xanh, ba người Trần Trường Sinh đi tới Tàng Thư Quán, Hiên Viên Phá hỏi buổi tối ăn cái gì, tuy nói thịt muối ăn ngon nhưng cái này có phải rất mặn hay không? Đường Tam Thập Lục nói đây là ngày gì chứ, cần gì
quản nhiều như thế, mấy ngày nay miệng của ta đều trở nên nhạt nhẽo muốn ăn thịt chim. Vừa nói xong trong rừng có vô số đám chim rừng nhanh
chóng bay về phía Bách Thảo Viên.
Đèn ở Trần Trường Sinh được đốt sáng lên, có chút mờ nhạt lại vô cùng ấm áp Học Viện Quốc Giáo vẫn có chút đơn điệu như lúc trước, vô
cùng bình tĩnh, cho dù Đại Triều Thí vừa mới chấm dứt, bọn họ gặp nhiều
chuyện như vậy, làm ra nhiều chuyện như vậy, bất kể là học viện này hay
là ba người thiếu niên cũng không có gì thay đổi.
Trần Trường Sinh nhìn về phía Đường Tam Thập Lục, nói ra câu nói đầu tiên sau khi trở lại Học Viện Quốc Giáo:
- Chiết Tụ đâu rồi? Ngươi có lấy Vấn Thủy Kiếm về hay không?
- Ngươi không hỏi ta suýt nữa đã quên, trận này rốt cục ngươi và Cẩu Hàn Thực đã đánh như thế nào? Làm sao lại ném kiếm của ta xa như
thế cơ chứ? Không phải là xem trọng kiếm của ta sao? Thế mà lại…. Tân
Giáo Sĩ nói nó rơi vào một chỗ trong cấm chế rồi, hai ngày nữa sẽ trả
lại cho ta.
Đường Tam Thập Lục nói tới đây liền khẽ nhíu mày, nói:
- Tổn thương của Chiết Tụ chưa tốt hơn chút nào liền bò dậy,
không để ý tới lời khuyên của ta và Lạc Lạc Điện Hạ, trực tiếp rời khỏi
Học Cung, ta cũng không biết hắn đi đâu, tuy nhiên…. Với tính cách của
hắn nhất định sẽ tới tìm ngươi, chỉ có điều không biết là khi nào.
Hắn nhìn về phía Trần Trường Sinh hỏi:
- Rốt cục người và Cẩu Hàn Thực đã đánh như thế nào? Ngươi thật
sự Thông U rồi sao? Cho dù Thông U rồi thì ngươi cũng không nào thắng
được, mà người thật sự Thông U sao?
Một câu liền hai lần hỏi tới Thông U.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh chằm chằm, con mắt lóe
sáng như sao, chuyện Thông U này đối với hắn ma nói lại càng làm hắn
rung động và hâm mộ hơn so với việc Trần Trường Sinh đứng đầu danh sách
Đại Triều Thí.
Không chỉ là hắn, phàm là những thiếu niên thiên tài đứng đầu
Thanh Vân Bảng, chuyện họ muốn làm nhất chính là bước qua cánh cửa kia
càng sớm càng tốt.
Trần Trường Sinh muốn nói thật sự mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, chợt nghe ngoài cửa sân Tàng Thư Quán truyền đến tiếng vang, vẻ mặt hơi có chút quái dị.
Hiên Viên Phá đẩy cửa mà vài, nhìn tình huống, một lúc sau liền tiến tới Tàng Thư Quán, sờ đầu, có chút không hiểu:
- Bọn họ đang sửa cửa.
- Gấp gáp như vậy sao?
Đường Tam Thập Lục nhíu mày nói:
- Thiên Hải gia kia rốt cục là muốn làm cái gì vậy?
Bị quấy rầy như vậy, Trần Trường Sinh cũng đã quên phải nói cái
gì, nghĩ tới khi ở trong Học Cung, Thiên Hải Thắng Tuyết khi chống lại
Lạc Lạc liền chủ động nhận thua, cảm thấy chuyện này hẳn là mình không
biết nguyên nhân.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên rơi xuống một trận mưa.
Mưa đầu mùa xuân mang theo hơi lạnh, dừng ở trên cửa sổ, không phát ra thanh âm mà chỉ mang theo hơi ẩm.
Trần Trường Sinh nhớ tới trận mưa thu trong Tẩy Trần Lâu, càng thêm trầm mặc.
Mưa thu này là thủ đoạn của Giáo hoàng đại nhân.
Chỉ có điều, Giáo Hoàng đại nhân sao lại phải cứu mình? Không
cần nói đến việc mình chỉ là một nhân vật nhỏ, cho dù không phải thì
Giáo Hoàng đại nhân năm đó cũng bị Học Viện Quốc Giáo tự tay giết chết,
vì sao bây giờ lại ra tay vì Học Viện Quốc Giáo?
Tâm tình của hắn trở nên có chút phức tạp, bởi vì phát hiện sự tình càng ngày càng phức tạp.
Đại Triều Thí chấm dứt muộn, trở lại Học Viện Quốc Giáo trễ,
Hiên Viên Phá làm cơm chiều khó tránh khỏi có chút đơn giản, chỉ làm ít
thịt muối đọng nước, ba chén nước canh, sau khi Trần Trường Sinh ăn no
liền bị bối rối và ủ rũ chiếm cứ khiến thân hình nặng nề, khó có thể
ngồi yên.
- Đi nghỉ sớm đi.
Hắn đứng dậy nói.
Đường Tam Thập Lục cực kỳ không hài lòng với thức ăn tối nay,
vừa ăn vừa không ngừng thì thầm cái gì đó, thấy hắn chuẩn bị rời đi lại
càng không hài lòng, nói:
- Cứ như vậy thôi sao?
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi:
- Nếu không thì còn thế nào?
- Ta van ngươi, hôm nay ngươi đứng đầu danh sách Đại Triều Thí
đã khiến mọi người khinh thường ngươi khó chịu, có thể không cần biểu
hiện bình tĩnh như vậy được không?
Đường Tam Thập Lục hô:
- Không phải đã sớm nói rồi à, tối nay chút ta phải ăn no một
chút, sau đó cần phải say một trận sao? Nếu muốn vũ kỹ, ta chỉ cần hô
một tiếng liền mang đến cho ngươi mười mấy người.
Trần Trường Sinh có chút khó xử. Hắn hiểu được ở thời điểm này
quả thật cần phải ăn mừng một phen, như thế mới tính là người bình
thường, chỉ là vừa mới ăn thịt muối đọng nước đối với hắn mà nói đã là
nhượng bộ thật lớn rồi, loại chuyện say mèm này thật sự không có cách
nào tiếp nhận.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tuyết lạnh dần dần tan đi,
ánh sao dần hiện ra, trời đã tối muộn, quay đầu lại nói với Đường Tam
Thập Lục:
- Ngày mốt, không, ngày mai sẽ uống với ngươi…. Hai chén?
Đó chính là ngày chính thức yết bảng Đại Triều Thí.
:Đồng học thiếu niên