Trạch Thiên Ký

Chương 182: Q.1 - Chương 182: Trong vòng một đêm, phía trước vạn người




- Ngày mốt? Bởi vì ngày đó công bố kết quả thi? Ta cũng không nhận ra là hôm đó quan trọng như vậy, ai còn có thể chiếm vị trí đứng đầu danh sách của ngươi hay sao?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười lớn nói.

Đột nhiên, hắn bởi vì bốn chữ kia trong lời nói trầm mặc lại, nhìn Trần Trường Sinh nói:

- Đúng vậy, ngươi hiện tại đã là người đứng đầu danh sách rồi... Ta thừa nhận, lúc mới bắt đầu thật không có cách nào coi trọng ngươi, chỉ sợ ngươi và Cẩu Hàn Thực cuối cùng cùng tiến vào lầu Tẩy Trần, ta vẫn như cũ không cho rằng ngươi thật có thể lấy được vị trí đứng đầu danh sách của Đại Triều Thí, không nghĩ tới ngươi cuối cùng lại thật sự làm được.

Hắn đưa tay phải ra, đặt ở trên vai của Trần Trường Sinh, hơi hơi dùng sức, nói:

- Rất giỏi.

Một vùng yên tĩnh trong Tàng Thư Quán, Hiên Viên Phá không nói gì, nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh, lại đang nói lời nói giống nhau như vậy.

- Vất vả ngươi rồi.

Trần Trường Sinh nghiêm túc nhìn Đường Tam Thập Lục thương lượng, quay đầu nhìn Hiên Viên Phá nói:

- Vất vả mọi người.

Mọi người này bao gồm Hiên Viên Phá, bao gồm Kim Ngọc Luật, đương nhiên cũng không thiếu được Lạc Lạc. Không có những người này, hắn cho dù cố gắng như thế nào, thì làm thế nào có thể tạo nên kỳ tích như vậy?

Rời khỏi Tàng Thư Quán, trở lại lầu nhỏ —— Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá có lẽ đang uống rượu gạo, Trần Trường Sinh nằm ở trong thùng gỗ, vừa hưởng thụ nước ấm nóng hổi, vừa nghĩ đến sự náo nhiệt bên kia.

Sau khi Lạc Lạc và tộc người của nàng dời xa Bách Thảo Viên, thời gian tu sửa cánh cửa gỗ mới này rất lâu cũng không có bắt đầu mở lại lần nữa, hắn trở về dùng thùng gỗ tắm rửa một lần nữa.

Bất kể đầu xuân hay là trời đông giá rét tuyết rơi, tắm trong hoàn cảnh ngoài trời, luôn luôn rất hưởng thụ, cũng là hắn dưỡng thành thói quen sinh hoạt ở trong suối nước nóng ngoài miếu cũ của trấn Tây Ninh.

Hai tay của hắn đặt dọc theo thùng, ánh mắt lướt qua đỉnh lầu nhỏ của lầu nhỏ, dừng ở trên bầu trời đêm, nhìn vùng biển sao mênh mông đó, cảm giác được sao Tiểu Hồng xa xôi kia, cảm thấy vô cùng yên lặng vui vẻ.

Trên trời có vô số ngôi sao, biết trong đó có một ngôi sao đầy đủ, bình tĩnh, trầm mặc mà khẳng định địa thuộc về mình, cùng mình là duy nhất, điều này làm cho hắn cảm thấy rất tốt.

Trầm mặc đi về phía trước trong vực sâu tuyệt vọng, không có bạn đồng hành, không có gậy chống, nhìn không tới ánh mặt trời, lại chưa từng dừng bước lại, cuối cùng đi ra sương mù, thấy được hy vọng, điều này làm cho hắn cảm thấy càng tốt.

Ở dưới ánh sao, Trần Trường Sinh vẫn còn ý nghĩ trẻ con trên mặt, lộ ra nụ cười chân thành tha thiết.

Giống như ở dưới ánh sao, bên kia của tường viện ở Quốc Giáo Học Viện, cây đầu cành ở rừng, ở chỗ sâu trong Hoàng thành, có tòa lầu các cô đơn xa xôi trong sáng hoang vu, dường như tồn tại qua nhiều đời, đúng là Lăng Yên Các.

Nhìn Lăng Yên Các xa xôi, nụ cười trên mặt Trần Trường Sinh dần dần thu lại, trở lại bình tĩnh, ở trong lòng yên lặng nói, lập tức liền muốn gặp được ngươi, hy vọng có thể vui vẻ gặp nhau.

Đến lúc này, hàm ý ẩn dấu sau lưng của mấy trận thu kia trong lầu Tẩy Trần, mối quan hệ của Quốc Giáo Học Viện cùng hai phái thế lực quốc giáo cũ mới giằng co, giáo chủ đại nhân già nua cuối cùng đang suy nghĩ gì, nói với hắn, đều biến thành chuyện vô cùng không quan trọng, hắn không lo lắng nữa, thậm chí không còn nghĩ những chuyện kia nữa.

Sinh tử bên ngoài đều là chuyện tầm thường, hoặc là việc nhỏ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Trường Sinh vẫn như cũ đúng năm giờ tỉnh dậy, dựa theo quy luật cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi đã định trước, sau khi rời giường không để ý Đường Tam Thập Lục say rượu liền hô đau đầu, cũng không để ý tiếng ngáy như sấm của Hiên Viên Phá, kéo hai người từ trên giường lên đến trên bàn cơm, từ trong nồi xuất hiện cháo gạo và dưa muối thịnh soạn, đặt vào trong bát trước người hai người.

Sau khi Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá đêm qua uống khoái lạc, lúc này rất là mệt mỏi không chịu nổi, trong trường hợp đó ngửi được mùi dưa muối, nhìn trong cháo gạo vắt vàng, bỗng nhiên thèm ăn đã trở lại, vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Không bao lâu, Kim Ngọc Luật đi đến.

Ba người Trần Trường Sinh có chút giật mình, phải biết rằng trong mấy tháng này, Kim Trưởng sử hướng bản thân đến ăn thơm uống lạt ở nhà kế bên, rất ít tham gia ba bữa cơm của Quốc Giáo Học Viện.

- Không nên hiểu lầm, ta đối với thức ăn không thịt trước giờ không có hứng thú.

Kim Ngọc Luật cười ha hả nói. Hiên Viên Phá nghe vậy liên tục gật đầu, đều là Yêu tộc, hắn vô cùng đồng cảm đối với những lời này của Trưởng Sử đại nhân, chỉ là tức giận đối với Trần Trường Sinh nhưng không dám nói.

Trần Trường Sinh đứng dậy, múc bát cháo gạo đưa đến trong tay Kim Ngọc Luật, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Kim Ngọc Luật đưa cho hắn một thứ đồ vật trong tay, bưng cháo gạo lên uống cạn một mạch, sau đó nói:

- Sáng sớm bắt đầu đánh, sẽ không yên tĩnh quá, bản thân ngươi nhìn xem nên xử lý như thế nào.

Nói xong câu đó, hắn xoay người đi đến hướng chỗ cửa sân.

Trần Trường Sinh tiếp nhận thứ đồ vật kia, tùy ý lật qua lật lại, nhìn tên người cùng chữ viết kia phía trên, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm trọng, tiếp theo lại sinh ra rất nhiều nghi hoặc khó hiểu.

Một thứ đồ vật thật dày kia toàn bộ là danh thiếp và danh mục quà tặng —— có danh mục quà tặng Trần Lưu Vương đưa tới, có lễ vật của vài vị Hồng Y giáo sĩ Giáo Xu Xứ, Tân Giáo Sĩ thậm chí cá nhân tặng phần lễ vật rất nặng qua đây, đều biết vị đại thần trong triều đưa tới danh thiếp, trong đó một phần danh thiếp không ngờ là Tiết Tỉnh Xuyên đấy, lúc Trần Trường Sinh lật đến phía dưới cùng nhất, thậm chí còn chứng kiến ngoại trừ chỗ Giáo Xu Xứ còn lại danh mục quà tặng của vài toà thánh đường.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trần Trường Sinh rất là khó hiểu, sau khi Đường Tam Thập Lục đang nhìn qua danh thiếp và danh mục quà tặng kia, cũng cảm thấy rất không thể tin nổi. Ba người đi đến chỗ cửa sân, muốn thỉnh giáo Kim Ngọc Luật một chút, lại chỉ gặp tiếng người ồn ào chỗ cửa sân, vô số thợ thủ công bận rộn không ngừng, tuy nhiên thời gian một đêm ngắn ngủi, một tòa cửa sân làm từ ngọc thạch, cũng là mẫu lần đầu mới gặp, không khỏi không nói gì.

Trần Trường Sinh lấy được vị trí đứng đầu danh sách của Đại Triều Thí, xa không đủ để mang đến những thay đổi này, trong một đêm, kinh đô hoàn toàn không giống với thái độ của Quốc Giáo Học Viện, tất nhiên có chút vấn đề.

Nghĩ mãi mà không hiểu rõ, liền không suy nghĩ thêm nữa, ba người Trần Trường Sinh không có rời khỏi Quốc Giáo Học Viện, như dĩ vãng giống nhau, ngồi đọc sách tu hành ở trong Tàng Thư Quán, thảo luận nhớ lại một loạt chi tiết trong Đại Triều Thí.

—— nhất là chi tiết đối chiến cuối cùng cùng Cẩu Hàn Thực.

Thông U ra sao? Trần Trường Sinh không biết vì sao, nhưng vẫn là muốn nói cho Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá kinh nghiệm của mình, hy vọng là dành cho bọn họ một ít trợ giúp sau này phá cảnh nhập Thông U.

Trừ lần đó ra, cuộc sống một ngày không có bất kỳ đặc biệt gì, chỉ có điều Trần Trường Sinh thỉnh thoảng lại nhìn phía cửa sân hoặc là tường viện yên tĩnh bên kia hồ nước, nghĩ đến thời khắc Chiết Tụ sẽ xuất hiện, nhưng cuối cùng không có xuất hiện.

Một ngày trôi qua, tiếp nữa một đêm, đã tới thời điểm Đại Triều Thí chính thức công bố kết quả thi.

Đại Triều Thí công bố kết quả thi không ở Ly Cung, mà là ở trên quảng trường trước cung Đại Minh, hôm nay bầu trời xanh vạn dặm không mây, ánh mặt trời không ngừng chiếu sáng, sự lạnh lẽo của đầu xuân đều bị xua tan, nhiệt độ không khí sôi động giống như không khí giữa quảng trường.

Người bán băng ghế và bán hàng rong hạt dưa nước trà bên ngoài, đương nhiên vẫn là người bận rộn nhất, duy trì trật tự quân sĩ và nha dịch, đương nhiên vẫn là người cực khổ nhất, chỉ có gặm hạt dưa, thỉnh thoảng dân chúng còn cùng quân sĩ quen biết tán gẫu đôi câu là người hạnh phúc nhất, có thể thấy náo nhiệt mà không cần quan tâm cái gì, đương nhiên là chuyện hạnh phúc.

Người đông nghìn nghịt trước cung Đại Minh, khắp nơi đông nghìn nghịt đều là ngàn vạn dân chúng kinh đô và các du khách từ ngoài quận chạy tới, trên mặt tràn ngập vẻ mặt hưng phấn.

Một gã lễ quan mặc triều phục màu đỏ thắm, đứng ở trên thềm đá phía bắc quảng trường, trong tay đang cầm một quyển sách lụa, cao giọng tuyên đọc danh sách tam giáp của Đại Triều Thí năm nay.

Ở sau lưng người phía trước của hắn, tổng cộng có mười sáu vị lực sĩ áo đen, cầm lấy cây roi bên cạnh. Mỗi khi gã lễ quan này báo ra một cái tên, mười sáu vị lực sĩ sẽ đều nhịp vẫy roi da, khiến cả tòa quảng trường vang vọng tiếng xé gió rõ ràng sắc nét, áp đảo tiếng nói chuyện bàn tán của đám người, thừa dịp thời khắc an tĩnh, nhạc sĩ cung đình sau hành lang phía trên thềm đá sẽ diễn tấu một đoạn nhạc khúc, coi là chúc mừng.

Rất đơn giản thậm chí trình tự có chút đơn điệu, nhưng bởi vì vị trí đặc thù của Đại Triều Thí cùng với không khí giữa quảng trường cho phép lộ vẻ náo nhiệt đặc biệt, sau khi tuyên bảng một người là âm thanh cây roi, sau âm thanh cây roi là tiếng nhạc, cuối cùng vang vọng trước quảng trường cung Đại Minh, vẫn như cũ vẫn là âm thanh ủng hộ như sấm.

Lễ quan báo tên một người, liền có âm thanh ủng hộ phóng lên cao, thí sinh đang đợi ở sườn điện, chỉnh sửa lại quần áo, theo đủ cấp bậc lễ nghĩa, đi vào trước điện, tiếp nhận ngợi khen chúc mừng của dân chúng và triều đình Đại Chu.

Đại Triều Thí tổng cộng lấy bốn mươi ba người, những thí sinh kia theo thứ tự đi vào trước điện, vẻ mặt khác nhau, đại bộ phận thí sinh vui vô cùng, có thí sinh vẻ mặt ngạo nghễ, vẻ mặt như là chuyện đương nhiên, có thí sinh bình tĩnh như thường, có thí sinh khẩn trương bất an, có thí sinh thì lộ vẻ có chút cô đơn, rất không hài lòng với thứ hạng của chính mình.

Tô Mặc Ngu mặc dù sớm đã bị Chiết Tụ đấu loại ở trong đối chiến, nhưng thành tích thử văn của hắn cực kỳ tốt, cuối cùng là hiểm lại càng hiểm tiến vào tam giáp Đại Triều Thí, cực may mắn xếp hạng vào cuối bảng của tam giáp, hắn có chút xúc động đối với việc này, nhưng không có biểu hiện gì, rất bình tĩnh đã tiếp nhận mọi thứ này.

Hắn giống như thí sinh danh tiếng bên ngoài, tuyệt đại đa số đều tiến vào tam giáp, có rất ít phát sinh ngoài ý muốn, ngoại trừ thử văn Chiết Tụ không có thành tích, cho nên không vào tam giáp. Theo tên lễ quan Hồng Y kia không ngừng xướng tên, mọi người lần lượt nghe được tên ba thiếu niên thư sinh Hòe Viện, Trích Tinh Học Viện có ba người, Thánh Nữ Phong có hai người, Thiên Đạo Viện có một người, Tông Tự Sở có hai người, ba tên thiếu niên cao thủ Ly Sơn Kiếm Tông kia đương nhiên ở bên trong.

Dân chúng nghe tính toán, phát hiện năm nay giống như mấy năm trước, vẫn là nam nhân chiếm thượng phong, âm thanh ủng hộ dần dần trở nên uể oải, nhưng cũng tốt hơn chờ mong ban bố đầu bảng, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không, hay là bởi vì nguyên nhân Đường Tam Thập Lục rất được nữ tử kinh đô hoan nghênh, thời điểm lễ quan báo ra tên hắn, âm thanh ủng hộ lại vang dội nhất trước cung Đại Minh.

Cuối cùng đã tới thời khắc ban bố đầu bảng Đại Triều Thí, tuy rằng số ghế sớm đã xếp định, mọi người vẫn còn nghển cổ chờ mong, có vẻ đặc biệt hưng phấn, tiếng nói chuyện bàn tán cũng dần dần lớn lên.

Tên thứ ba đầu bảng Đại Triều Thí năm nay là Chung Hội thư sinh Hòe Viện. Chung Hội là thiếu niên thiên tài trứ danh, xếp vị thứ chín ở trên Thanh Vân Bảng, nhưng theo đạo lý mà nói, hắn muốn đi vào đầu bảng, hẳn là chuyện cực kì khó khăn, chỉ là Đại Triều Thí lần này, thành tích của Lạc Lạc không so đo xếp hạng, Thiên Hải Thắng Tuyết lui thi đấu trước, Lương Bán Hồ đã thua bởi tiểu sư đệ Thất Gian nhà mình, Thất Gian và Quan Phi Bạch lại trước sau đã thua bởi Chiết Tụ, Trang Hoán Vũ lại bất ngờ đã thất bại, tổng hợp thành tích thử văn, hắn lại cực may mắn vào đầu bảng.

Chung Hội rất rõ ràng chính mình có thể tiến vào đầu bảng ở trong Đại Triều Thí, chủ yếu là nguyên nhân vận may, trên mặt đặc biệt vui mừng, nhưng thời điểm thay mặt tiếp nhận Hội Kim Như Ý đó của người thứ ba, cũng không dám toát ra chút cảm xúc không thèm để ý, bởi vì sau khi tiến vào đầu bảng, người phụ trách trao giải không còn là vị lễ quan kia, mà là đại nhân vật chân chính ——Tể tướng Đại Chu đại nhân Vũ Văn Tĩnh.

Tiếp theo, Cẩu Hàn Thực đi tới trước điện từ bên cạnh điện, hắn không đầy hai mươi tuổi, một thân áo vả mộc mạc, ánh mắt yên tĩnh thong dong, tùy ý Tể tướng đại nhân thay lưng Vi Hảo Đai Ngọc ở trên mình, lễ phép gửi tới lời cảm ơn, liền lui sang một bên, chỉ có lúc dân chúng ở kinh đô không tiếc đưa lên vỗ tay và âm thanh ủng hộ, mới cười cười.

Ngay sau đó, trước cung Đại Minh trở nên an tĩnh dị thường, tiếng thở dốc của lực sĩ cầm roi này, thậm chí ngay cả tiếng ma sát của quần áo trong đám người, đều lộ vẻ có chút chói tai.

Một tên thiếu niên đi đến từ thềm đá hướng trước điện.

Vô số tầm mắt dừng ở trên người của hắn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thiếu niên kia trầm mặc đi về phía trước, xem thái độ dường như có chút câu nệ, nhưng kiềm chế không tệ, không có lộ vẻ quá khẩn trương, bước chân ổn định, viện phục của Quốc Giáo Học Viện lắc nhẹ trong gió, không thể nào sáng chói, nhưng rất sạch sẽ, giống như cảm giác mọi người cho hắn.

- Đây là Trần Trường Sinh sao?

Trong đám người trên quảng trường trước cung Đại Minh, vang lên rất nhiều tiếng nói chuyện bàn tán và âm thanh hỏi ý.

Trần Trường Sinh sớm đã người nổi tiếng của kinh đô, rất nhiều người đều nghe nói qua họ tên của hắn, biết lai lịch của hắn và hôn ước kia, hôm nay cũng là rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Mãi đến lúc này, rất nhiều dân chúng kinh đô mới thật sự ấn tượng đối với hắn, phát hiện hắn không phải Đường Tam Thập Lục công tử nhẹ nhàng như vậy, càng không phải là thiếu niên đẹp, lại cho người khác một loại cảm giác thân quen.

Trần Trường Sinh bước lên thềm đá, đi vào trước điện, xoay người nhìn biển người phía trên quảng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.