Trạch Thiên Ký

Chương 287: Q.1 - Chương 287: Huyền Sương Khí Tuyết Sơn Tông cùng cái tát và máu độc.




Cũng như Từ Hữu Dung quên mất Trần Trường Sinh đang hôn mê, Bạch Hải cũng chưa từng đế ý tới người tu hành trẻ tuổi mang theo băng sương kia. Hơn nữa lúc này hắn đang say mê trong niềm mê ảo giống như tối cao do Thiên Phượng chân huyết mang tới, không hề có bất kỳ phòng bị nào, vì thế liền bị cái tay kia đẩy ra.

Trong động một mảnh an tĩnh, Bạch Hải nhìn Trần Trường Sinh, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, một lát sau hắn mới hiểu được có chuyện gì xảy ra, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Lúc này trên môi của hắn còn lưu lại một giọt máu loãng, phối hợp với dung nhanh già nua có chút vặn vẹo kia lại dị thương ghê tớm, thời điểm giọt máu đó sắp nhỏ xuống hắn đã tỉnh hồn lại, có chút kích động dùng đầu lưỡi liếm môi. Đối với người muốn tu hành bí pháp Lạc Dương Tông, đột phá Thông U Cảnh như hắn mà nói, mỗi một giọt máu của Từ Hữu Dung đều là bảo vật vô cùng quý báu, làm sao có thể lãng phí, chỉ có điều hình tượng này lại có chút ghê tởm.

Không biết vì sao hắn lại cảm thấy đầu lưỡi có chút ngọt, có chút run lên, nghĩ thầm rằng đây chẳng lẽ là hương vị của máu Thiên Phượng sao?

Cũng trong quá trình này, Trần Trường Sinh vịn vách đá khó khăn ngồi dậy. Hắn lúc này vô cùng suy yếu, dường như chỉ cần một trận gió phất quá là có thể ngã xuống, làm sao có thể thắng địch chứ?

Bạch Hải cảm thấy trên mặt có chút đau, đưa tay sờ sờ, phát hiện trên mặt có chút nước đọng, lại nhìn về phía Trần Trường Sinh, phát hiện trên bàn tay của hắn cũng tràn ngập băng sương, không khỏi híp mắt.

Không có chút điềm báo nào, hắn cách không chỉ ra, một đạo khí tức ẩn chứa địa hỏa khủng bố bắn thẳng tới phía Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh dường như chỉ là đánh một chưởng trong vô thức, không khí trước chưởng này trong nháy mắt lại kết xuất thành một đạo kính băng.

Đạo khí tức địa hỏa kia chạm vào mặt băng kính này liền vang lên thanh âm, đồng thời hóa thành khói nhẹ bay đi.

Ánh mắt Bạch Hải càng thêm híp lại, nhìn hắn cười quỷ dị nói:

- Lại là đệ tử Tuyết Sơn Tông ẩn môn, nghĩ dựa vào chân khí Huyền Sương là có thể ngăn trở ta sao?

Tuyết Sơn Tông là một tông phái ở tây bắc đại lục, tương truyền tổ sư khai phái ra Tuyết Sơn Tông có được huyết mạch Huyền Sương cự long, tự mình ngộ đạo sáng lập ra một loại công pháp, vì thế khi lập phái ở nơi Tây Bắc cực hàn lại trở nên vô cùng cường đại, cho dù là Ma tộc hay quốc giáo chính tông Trung Nguyên cũng không dám dễ dàng trêu chọc, nhưng theo thời gian trôi qua, huyết mạch Huyền Sương cự long lưu lại càng ngày càng ít, Tuyết Sơn Tông cũng dần dần tàn hơi, từ mấy năm trước cũng đã ở dưới Ly Cung, hơn nữa cũng đã rất nhiều năm chưa có cao thủ thật sự xuất hiện hoặc là đệ tử trẻ tuổi có tiền đồ.

Không ai dám xem nhẹ một tông phái từng huy hoàng, tựa như Nam Khê Trai được chia là nội môn và ngoại môn, rất nhiều đại nhân vật đều biết Tuyết Sơn Tông cũng có một hệ ẩn môn, chẳng qua là ít khi đi lại trên thế gian mà thôi. Lạc Dương Tông tu hành chính là địa hỏa, và là mâu thuẫn với Tuyết Sơn Tông tu hành hàn công, năm đó cũng từng xảy ra rất nhiều xung đột, Bạch Hải thân là trưởng lão của Lạc Dương Tông tự nhiên cũng hiểu rất rõ về Tuyết Sơn Tông, nhìn Trần Trường Sinh kết xuất ra băng sương liền nói trúng lai lịch của hắn, đồng thời sát ý trong lòng cũng tăng thêm vài phần.

Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh trước mặt, nghĩ thầm rằng hóa ra là đệ tử Tuyết Sơn Tông ẩn môn, khó trách lại tu hành công pháp đặc thù như thế.

Tầm mắt của nàng có chút mơ hồ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự yên lặng trong ánh mắt của Trần Trường Sinh, rõ ràng thế cục vẫn nguy cấp như trước, Trần Trường Sinh vẫn bị thương nặng suy yếu như trước, nhưng không biết vì sao nàng đột nhiên có cảm giác yên lòng, có thể đem sự tình còn lại giao cho người tu hành trẻ tuổi này rồi.

- Thật không ngờ, không ngờ có thể gặp được cố nhân Tuyết Sơn Tông ở Chu Viên, lại càng không nghĩ tới, trước khi ta hoàn thành thần công lại cần giết nhiều thêm một người.

Bạch Hải nhìn hắn cười quỷ dị nói:

- Cũng may đó không phải là chuyện rất phiền phức.

Nói xong câu đó hắn liền hóa chưởng thành đao, phía trên mang theo hỏa diễm, không lưu tính chém về phía Trần Trường Sinh.

Không cần nói tới việc lúc này Trần Trường Sinh bị thương nặng suy yếu, cho dù hắn hoàn toàn không tổn hao gì cũng không phải là đối thủ của bị trưởng lão Lạc Dương Tông này.

Hắn tỉnh lại, dường như không có bất kỳ ý nghĩa gì, thậm chí có thể nói hắn tỉnh lại không đúng lúc.

Chân nguyên trong cơ thể hắn dĩ nhiên đã khô kiệt, ngay cả đoản kiếm cũng không thể cầm chứ đừng nói chi tới việc triệu tập ra Hoàng Chỉ Tán.

Hắn không có bất kỳ biện pháp nào có thể ngăn trở hỏa chưởng này, việc duy nhất có thể làm chính là đưa bàn tay đánh về phía mặt đối phương.

Hắn vừa mới tỉnh lại, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết lão già này là ai, chỉ biết là lão già này làm ra chuyện rất tàn nhẫn ghê tởm, nụ cười trên mặt lão già này có chút cứng ngắc quỷ dị, tiếng cười âm trầm đáng sợ, nhìn cũng không phải là người tốt, như vậy…. hắn muốn đánh ông ta.

Ngay sau đó, cho dù hắn bị hỏa chưởng của lão già này đánh thành chất thải thì hắn vẫn muốn đánh nhau với lão, chỉ cần có thể đánh tới khuôn mặt già nua âm hiểm đáng sợ của đối phương cũng coi như không uổng phí đã tỉnh dậy.

Trần Trường Sinh chính là nghĩ như vậy, cũng là làm như thế.

Nhưng hắn thật không ngờ, bàn tay của mình lại có thể đánh trúng mặt đối phương.

Một đạo tiếng vang trong trẻo phát ra, quanh quẩn trong động an tĩnh.

Bàn tay của hắn đánh trúng mặt Bạch Hải.

Tuy rằng cái tát kia nhẹ tênh tênh, nhìn không có chút khí lực nào nhưng thanh âm lại rất vang dội.

Cát tát vang dội.

Bạch Hải giật mình, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra.

Bàn tay của hắn còn dừng ở nửa đường, cách Trần Trường Sinh còn có một thước, chưởng phong mang theo địa hỏa khủng bố đang dần dần tắt, nhìn có chút thê lương.

Vì sao bàn tay đệ tử Tuyết Sơn Tông ẩn môn này lại có thể rơi trên mặt của mình? Vì sao thân thể mình trở nên cứng ngắc như thế? Vì sao chân nguyên trong cơ thể mình nháy mắt lại biến mất không còn? Chỉ trong nháy mắt vô số nghi vấn tràn vào trong đầu của hắn, khiến hắn kinh ngạc sợ hãi.

Ngay sau đó, những hoảng sợ này đều hiển hiện trước mắt hắn. Hắn khó khăn vặn vẹo cổ, cúi đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh bên cạnh Từ Hữu Dung, nói ra câu nói sau cùng.

Thanh âm của hắn dị thường khàn khàn, câu nói chậm rãi khó có thể thành câu, tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng:

- Yêu…. Yêu… nữ… máu…. Trong máu có… độc.

Nói xong câu đó hắn liền chết đi.

Bạch Hải, trưởng lão Lạc Dương Tông, cường nhân Thông U Cảnh đỉnh phong cứ như vậy mà chết đi trong động.

Thời điểm hắn chết thân thể đã vô cùng cứng ngắc, tay phải dừng ở không trung, mà ngay cả ánh mắt cũng không thể nhắm lại, trong mắt hiện ra màu lục sâu thẳm, nhìn qua tựa như một pho tượng bằng phỉ thúy không có cảm xúc.

Hình ảnh này rất quỷ dị, rất âm trầm.

Ngay sau đó da của hắn bắt đầu thối rữa, nhưng sự thối rữa này lại không tiến vào thịt xương, chỉ phát sinh ở mặt ngoài rồi dần dần lan rộng.

Có chỗ lan rộng là xinh đẹp, nhưng có chỗ lan rộng lại ghê tởm.

Trần Trường Sinh cảm thấy rất ghê tởm.

Lúc này hắn mới hiểu được, hóa ra lão già này đã trúng kịch độc nào đó, chỉ có điều không biết là trúng độc khi nào.

Lúc trước trên mặt lão già kia có nụ cười quỷ dị, đó là do độc tố phát tác, khí đó thần trí của hắn đã dần dần chia lìa với thân thể.

Độc này thật sự là quá mức khốc liệt.

Ngay sau đó hắn mới nhớ tới trong động còn có người, liền quay lại nhìn.

Người thiếu nữ kia trên quần áo đều là máu đen, sắp che giấu màu trắng vốn có, vẻ mặt thanh tú cũng sắp bị vẻ suy yếu mệt mỏi che giấu, ánh mắt lại hết sức trong trẻo lạnh lùng.

Hắn giật mình hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.