Trạch Thiên Ký

Chương 286: Q.1 - Chương 286: Tay của hắn xuyên qua tóc đen của nàng.




Ầm một tiếng, bụi mù bên ngoài vách đá càng tăng lên, sau đó có tiếng xé gió thê lương vang lên, hai đạo tàn ảnh mang theo lửa càng không ngừng lưu chuyển, nhiệt độ vào lúc này đột nhiên tăng lên.

Hỏa tuyến đột nhiên bị thu lại, chưởng phong điên cuồng gào thét, một đạo thân ảnh nhanh chóng lùi lại vào sâu bên trong động, không thể đứng vững, nặng nề mà dừng lại ở trên vách đá dựng đứng, phát ra tiếng đánh nặng nề.

Người bị buộc lui vào vách đá chính là Từ Hữu Dung, nàng bất chấp đau đớn do va chạm mang tới, đưa tay vươn ra bên cạnh.

Bạch Hải sao lại để cho nàng có cơ hội điều tức phòng thủ, hóa thành một đạo bóng xám đi vào trước người của nàng, pháp khí trong tay bất chợt đại phóng quang minh, đánh bay cung đồng nàng mới một lần nữa nắm ở trong tay, đồng thời thân hình cũng tiến về phía trước, bàn tay khô gầy như điện lao về phía trước, gắt gao giữ chặt cổ họng Từ Hữu Dung.

Trận chiến đấu này chấm dứt vô cùng mau.

Từ Hữu Dung không hề làm những chống cự vô ích, khẽ nhíu mi, không có hộc máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt so với lúc trước, có vẻ rất suy yếu.

Cho dù là bình thường, Bạch Hải khổ tu hơn hai trăm năm tới Thông U Cảnh đỉnh cao, gặp được nàng cũng có sức đánh một trận, huống chi hiện tại bản thân nàng còn bị trọng thương, chân nguyên bị khô kiệt.

Kết cục cuối cùng không có bất kỳ điều gì bất ngờ.

Bạch Hải cũng có chút khó mà tin được sự thật này.

- Ngươi thua.

Hắn nhìn Từ Hữu Dung khẽ run rẩy nói, trên khuôn mặt già nua hiện ra một chút đỏ ửng không bình thường.

Đó là hưng phấn và kích động, cũng có một chút thấp thỏm lo âu.

Thiên phượng chuyển thế, cứ như vậy mà bị mình đánh bại? không ngờ mình có thể thắng thoải mái như thế?

Hắn có chút khó tin nói:

- Đêm qua rốt cuộc là ai lại khiến ngươi bị tổn thương nặng như vậy?

Từ Hữu Dung tự nhiên không có trả lời vấn đề của hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, dưỡng như đối phương căn bản không hề bóp chặt cổ họng và vận mệnh của mình.

Loại tình huống này khiến Bạch Hải lại phẫn nộ, lớn tiếng quát:

- Hiện tại ta chỉ cần động ngón tay ngươi cũng sẽ bị chết, dưới tình huống như vậy mà cũng không nói chuyện với ta sao?

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn một cái, vẫn không nói gì, dùng sự trầm mặc cho thấy thái độ của mình.

Bạch Hải giận quá thành cười, thanh âm trở nên có chút quỷ dị:

- Đừng tưởng rằng như vậy có thể kích ta giết chết ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho ngươi còn sống, nhìn máu của mình bị ta hút sạch sẽ.

Trong mắt Từ Hữu Dung rốt cục toát ra một chút ghét cay ghét đắng.

Không phải sợ hãi, không phải hoảng hốt mà chỉ là ghét cay ghét đắng.

Thân thể Bạch Hải nghiêng về phía trước, nhìn mặt nàng, thanh âm khẽ run, cảm thán nói:

- Mặt của ngươi…. Là thế này sao? Không ngờ lại sáng sủa như vậy.

Từ Hữu Dung nhìn khuôn mặt già nua, âm hiểm kia bỗng nhiên có chút hối hận.

- Ta chưa từng nghĩ tới, không ngờ có thể có ngày gần ngươi trong gang tấc như vậy.

Bạch Hải nhìn đôi mắt sáng ngời như nước hồ mùa thu của nàng, phát ra tiếng cười rợn người:

- Ha ha ha ha, cái này thật là vinh hạnh cho ta.

Nói xong câu đó, thân thể của hắn lại nghiêng về phía trước, càng gần nàng thêm chút nữa.

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn, mặc dù không hề nói chuyện nhưng lại tạo ra một loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.

Chẳng biết tại sao, khi nhìn ánh mắt của nàng Bạch Hải đột nhiên mất đi hứng thú trêu đùa đối phương, thậm chí có chút bất an, thanh âm hơi chát nói:

- Ngài yên tâm, ta sẽ để ngài chết có tôn nghiêm… cho nên cho dù ngài có thủ đoạn cuối cùng gì, hy vọng ngài cũng không nên dùng, bằng không ta thật không biết một khi bị phụ sự hy vọng, ta sẽ làm ra chuyện trời đất căm phẫn như thế nào.

Từ Hữu Dung có chút khó khăn quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, sau đó nhắm hai mắt lại.

Bạch Hải giật mình, cúi đầu tiếp tục tới gần cổ của nàng.

Hắn chưa từng làm ra loại chuyện thế này, cho nên có chút khẩn trương. Nhất là nghĩ tới việc đối phương là Thiên Phượng chuyển thế thần thánh không thể xâm phạm, là Thánh nữ thật sự khiến hắn càng thêm khẩn trương, động tác có chút ngốc.

Ngay sau đó, mày của Từ Hữu Dung lại nhướng lên, dường như có chút đau.

Đồng tử mắt Bạch Hải kịch liệt co rút lại.

Hắn cảm thấy đây là tiên tương ngọc dịch mỹ vị nhất mà cuộc đời mình được nhấm nháp.

Chỉ có điều…. vì sao lại ít như vậy?

Ngay sau đó hắn liền quên đi nghi vấn này, chất lỏng chảy vào trong miệng hắn kia dường như ẩn chứa hỏa diểm vô cùng vô tận, như thể là tinh hoa thái dương chân chính, nếu so với địa hỏa bên trong Lạc Dương Tông lại càng tinh thuần hơn vô số lần, mà nếu so sánh lại, địa hỏa tinh trong truyền thuyết là cái gì cơ chứ?

Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy có vô số năng lượng được rót vào trong thân thể của mình.

Chỉ mỗi một ngụm hắn liền say, lông mi hoa râm khẽ nâng lên cao, mặt mày không ngừng thay đổi, như si như mê, nhìn cực kỳ quái dị.

Từ Hữu Dung không nhìn thấy mặt hắn, hắn cũng không nhìn thấy mặt Từ Hữu Dung, cho nên hắn không phát hiện ra Từ Hữu Dung mở mắt.

Nàng lẳng lặng nhìn vách đá trong động.

Không biết vì sao, khi đã đứng trước vực sau, lúc đang chịu đựng nhục nhã và tàn khốc như thế, nhưng ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đang suy nghĩ những chuyện tình khác lúc rãnh rỗi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng cứ kiên định như vậy, làm lòng người sinh ra sợ hãi.

Đột nhiên lông mi Từ Hữu Dung lại khẽ nhướng lên, bởi vì nàng phát hiện mình dường như đã tính toán sai lầm.

Cho dù mình có thể giết chết lão tặc đáng giận này thì máu trong thân thể mình cũng sẽ bị đối phương hút sạch sẽ.

Lúc này đây trong mắt của nàng xuất hiện hối hận thật sự, tuy rằng rất nhạt nhưng chung quy vẫn có chút hối hận.

Nàng không muốn cứ chết đi như vậy, càng không muốn thời điểm chết đi thi thể lão tặc có thể còn nằm trên người mình.

Nhưng mà cũng giống như quỹ tích vận mệnh trong tinh không, một khi bắt đầu vận hành liền không thể đình chỉ.

Đây là quyết định nàng làm ra, kế hoạch của nàng, một khi bắt đầu thực thi nàng liền trở thành một khâu trong kế hoạch này, không có biện pháp ngăn cản kết cục đến.

Đây là vận mệnh của mình sao?

Từ Hữu Dung lẳng lặng suy nghĩ.

Vận mệnh thì không thể nào thay đổi.

Cho dù là hai phái quốc giáo nam bắc cũng cho rằng như thế.

Nhưng có ít người không cho là như vậy.

Tỷ như Vương Chi Sách, tỷ như người nhất định phải tự thay đổi vận mạng của mình.

Từ Hữu Dung nghĩ tới vận mệnh không thể thay đổi của mình, chỉ có thể đồng quy vu tận với lão tặc này, cuối cùng lại biến thành một đôi thi thể không người phát hiện ra ở trong động này, lại quên mất trong động này còn có một người.

Một bàn tay đưa lên trước mắt nàng, mang theo tầm mắt của nàng chậm rãi tiến về phía cổ của nàng.

Cái tay này không lớn, móng tay được cắt vô cùng sạch sẽ, ngón tay thon dài, bình thường thật ấm áp nhưng lúc này lại rất rét lạnh, giữa kẽ tay còn có băng tuyết.

Cái tay này nhìn có chút mệt mỏi vô lực, nhưng lại kiên định như vậy, xuyên qua mái tóc đen của nàng, lướt qua vành tai của nàng, dừng ở trên cổ của nàng….

Cái tay này chậm chạp mà kiên định che ở trên mặt Bạch Hải, sau đó đẩy ra phía ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.