Trạch Thiên Ký

Chương 285: Q.1 - Chương 285: Tu đạo chưa bao giờ là chuyện vui vẻ




Bên ngoài vách đá một mảnh an tĩnh, chỉ có thanh âm sàn sạt rất nhỏ do độc chưởng đang ăn mòn cây ngô đồng, nghe vào giống như mấy vạn con tằm đang gặm nuốt lá dâu, có chút cảm giác sởn tóc gáy.

Từ Hữu Dung trầm mặc không nói. Ma tộc ẩn vào Chu Viên là kẻ thù thật sự, hơn nữa nàng không có tin tưởng có thể chiến thắng trưởng lão Thông U Cảnh đỉnh cao của Lạc Dương Tông, cho nên vừa rồi nàng muốn liền đưa ra cái giá vô cùng lớn để đối lấy việc rời đi của đối phương, nếu như đối phương lo lắng sau này Thánh Nữ Phong trả thù, nàng thậm chí chuẩn bị lấy máu Chân Phượng ra thề.

Nhưng mà nàng thật không ngờ đối phương muốn lấy máu của mình.

Bất kể là hồ sơ bên trong Ly Cung hay là tư liệu của Thánh Nữ Phong, hai phái quốc giáo nam bắc đều đánh giá về trưởng lão Lạc Dương Tông là ác nghiệt khát máu, nhưng hai chữ khát máu này chính là chỉ tính tình, cũng không có nghĩa là người này thật sự biến thái thích ăn thịt người như một số Ma tộc, bằng không không cần Ly Cung và Thánh Nữ Phong phải ra mặt, Ly Sơn Kiếm Tông cũng sớm đem người này ra giết.

Nàng có chút khó hiểu, sau đó nhớ tới công pháp tu hành của Lạc Dương Tông có tương quan với địa hỏa, đại khái hiểu được cái gì đó.

Nếu như đối phương muốn lấy máu Chân Phượng của mình, như vậy tự nhiên sẽ không để mình sống sót.

- Trước khi ta bắt đầu tu hành chỉ là một gã thư sinh phía nam, nhân sinh lý tưởng lúc ban đầu chỉ là khảo thủ công danh, chức vị, kiếm bạc cưới được một nữ tử xinh đẹp, nhưng mà ngài sinh sống ở Thánh Nữ Phong mấy năm nên biết triều đình ở phía nam thế nào, trên thực tế bất quá chỉ là con rối của các tông phái sơn môn và thế gia, cho dù có làm tới chức vị Tể tướng cũng chỉ là chó do người tu hành hô tới quát lui mà thôi.

Bạch Hải nghĩ tới chuyện cũ rất nhiều năm trước, có chút cảm thán:

- Chìm nổi trong quan trường nhiều năm ta rốt cục hiểu rõ đạo lý này, cho dù muốn tu hành thì tuổi tác cũng đã cao, rất khó luyện công pháp huyền môn chính tông tới mức tận cùng, vì thế ta liền đi lệch hướng tới bái phỏng làm môn hạ của Lạc Dương Tông, nhắc tới cũng là may mắn, học thức rèn luyện hàng ngày của ta cực cao, năng lực đạo pháp cũng rất mạnh, nhưng lại chỉ dùng thời gian hai mươi năm liền tu tới Thông U Cảnh.

Độc chướng chậm rãi ăn mòn cây ngô đồng, hắn và Từ Hữu Dung đứng bên trong và bên ngoài động, cách nhau trong gang tấc nhưng lại không cách nào tiếp xúc, vì thế hắn có thời gian mà hảo hảo nói ra những chuyện trước kia, coi như là cho đối phương một lời giải thích.

- Nhưng khi tới đây.

Hắn có chút thương cảm nói:

- Ta không có biện pháp tiếp tục đi tới, sau khi tu hành hơn một trăm năm toàn bộ đều là lãng phí, ta rất không cam lòng, rõ ràng chính mình có đầy đủ trí tuệ và sự từng trải, bàn về trình độ cần cù lại không kém hơn bất cứ kẻ nào, vì sao vẫn không thể đột phá Thông U Cảnh? Chẳng lẽ là do huyết mạch thiên phú sao?

Nói tới đây hắn liền nhìn về phía Từ Hữu Dung sau cây xanh, không che giấu ánh mắt ghen tị và phẫn nộ của mình, nói:

- Nhưng huyết mạch thiên phú không phải do mình quyết định mà là do ông trời phân phối lung tung, dựa vào cái gì mà loại người như các ngươi có được huyết mạch thiên phú tốt đẹp như thế, mà giống người như chúng ta cho dù có cố gắng thế nào thì vĩnh viễn cũng không thể đuổi theo các ngươi? Dựa vào cái gì ngươi năm nay mới mười lăm tuổi liền tu tới Thông U thượng cảnh, mà ta lại phải dùng hơn một trăm năm?

- Sau này rốt cục ta đã phát hiện ra một loại bí tịch công pháp ở tông môn có thể trợ giúp ta đột phá cánh cửa Thông U Cảnh này, chỉ có điều tu luyện loại công pháp này quá mức khó khăn, cần hỏa tinh thuần túy nhất thay ta Tẩy Tủy một lần nữa để thay máu, nhưng năm đó Địa hỏa tinh của tông môn đã bị tổ sư gia đúc thành kiếm, sau đó hắn liền biến mất không thấy tăm hơi, ta biết đi nơi nào để kiếm? Chẳng lẽ ta còn phải vượt biển trùng dương, đi khắp các đảo bên trong Nam Hải tìm kiếm hỏa long sao? Ta đau khổ tìm kiếm khắp thế gian hơn mười năm vẫn không có tiến triển, cuối cùng ta đã nghĩ tới một khả năng.

Bạch Hải nghiêng người nhìn về phía thảo nguyên xa xa, nói:

- Tổ sư gia chết rồi, Địa hỏa tinh cũng theo bội kiếm của hắn mà biến mất vô tung, với cảnh giới năm đó của hắn, ai có thể giết được? Khả năng lớn nhất đương nhiên là Chu, như vậy kiếm của hắn có thể sẽ thất lạc ở trong Chu Viên. Có thể ở trong Kiếm Trì trong truyền thuyết kia.

- Cho nên năm nay Chu Viên mở ra ta liền không chút do dự tiến vào. Nói thật, khi ta thấy được pháo hoa báo động của Thanh Diệu Thập Tam Ti, ta thậm chí còn chứng kiến một người tu hành nhân loại bị Ma tộc độc chết, nhưng như thế thì sao chứ? Mọi chuyện đều không quan trọng bằng việc tìm bội kiếm của tổ sư gia, chỉ có điều… Ta lại không tìm được bất cứ dấu vết gì của thanh kiếm kia ở trong này, thậm chí ngay cả hơi thở của Địa hỏa tinh cũng không cảm giác được, khiến ta cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn xoay người lại nhìn về phía Từ Hữu Dung, bởi vì ánh mắt già nua nên có chút đục ngầu, dần dần toát ra vẻ mặt nóng cháy:

- Nhưng vào lúc ta tuyệt vọng ta lại thấy được ngài triển khai hỏa cánh từ trên đỉnh núi Mộ Dục bay xuống, ta biết rằng ngài bị trọng thương, ta biết đây chính là cơ hội tốt nhất để ta đột phá cảnh giới, thậm chí cũng có thể là cơ hội cuối cùng.

- Địa hỏa tinh là cái gì cơ chứ? Máu Chân Phượng ở trong thân thể ngài càng ẩn chứa năng lượng cuồng bạo hơn, mãnh liệt hơn, tinh thuần hơn, chỉ cần ăn được máu của ngài, ta khẳng định có thể tu hành bộ bí pháp kia và dễ dàng đột phá Thông U Cảnh, nếu tương lai có thể ngưng hỏa thành công thậm chí có thể bước vào lĩnh vực thần thánh, cái này hấp dẫn đối với chúng ta bao nhiêu ngài có biết không?

Bạch Hải càng nói càng kích động, thanh âm càng ngày càng khàn khàn.

Từ Hữu Dung nhìn hắn nói:

- Ta không biết.

Bạch Hải giật mình hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Tu hành phá cảnh với ta mà nói là một chuyện rất đơn giản, tựa như ăn cơm uống nước, từ lúc ta sinh ra tới giờ liền nhất định tương lai sẽ tiến vào lĩnh vực thần thánh, cho nên….

Từ Hữu Dung nhìn hắn bình tĩnh nói:

- Ta không thể hiểu được vì sao tâm tình của ngươi lại như thế.

Thời điểm nói những lời này, nàng rất nhạt nhẽo.

Cho nên Bạch Hải vô cùng phẫn nộ, còn có nỗi mất mát vô cùng mãnh liệt.

Nếu lúc này Trần Trường Sinh tỉnh dậy, đại khái có thể cảm nhận được cảm thụ của vị trưởng lão Lạc Dương Tông này, không phải là bởi vì hắn từng có loại suy nghĩ này, mà hắn cũng thường xuyên giống như Từ Hữu Dung để cho người khác có loại cảm thụ thế này—— chân thân mà nói, đối phương cũng bị nhục nhã vô tận tới mức chịu đựng không biết nói gì.

Người nhận thức thâm sâu về cái này như Đường Tam Thập Lục đã từng đánh giá thế này: Ngươi và Từ Hữu Dung đều làm cho người khác không biết nói cái gì.

Bạch Hải quả thật không còn lời nào để nói, cho nên đành phải điên cuồng hét lên:

- Huyết mạch thiên phú? Ông trời thật bất công, đợi sau khi ta hút sạch sẽ máu của ngươi, huyết mạch thiên phú của ngươi sẽ trở thành của ta.

Từ Hữu Dung biết rõ nguyên nhân nên không để ý tới đối phương nữa, nàng không có bất kỳ hứng thú nào đối với người tu hành đang điên cuồng hò hét.

Nàng đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Trường Sinh, khoanh chân bắt đầu điều tức, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm máu khối tinh thạch cực tinh thuần.

Không thể liên hệ với bầu trời đầy sao trong Chu Viên, Từ Hữu Dung không cảm giác được ngôi sao số mệnh của mình, đêm qua thông qua tinh thạch khó khắn lắm mới nảy sinh chân nguyên, lúc này lại có dấu hiệu tan rã.

Sự thật này làm cho nàng có chút không thoải mái, tựa như nàng tuy rằng không thèm để ý tới Bạch Hải âm hiểm độc ác, nhưng là đời sao của Nam Phương Thánh Nữ, vì tương lai nhân loại không ngủ không nghỉ bôn ba hai ngày đêm trong Chu Viên, lại liên tục huyết chiến với công chúc Ma tộc, cuối cùng bị bắt tiến và tuyệt cảnh, lại phải chết ở trong tay một nhân loại, điều này làm cho nàng có cảm giác không thoải mái.

Cách cây ngô đồng xanh, Bạch Hải thấy Từ Hữu Dung khẽ nhướng lông mày, đoán được cảm giác lúc này của nàng, hơi châm biến nói:

- Cảm thấy không công bằng sao?

Từ Hữu Dung khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt an tĩnh, cho dù không trả lời nhưng lại có cảm giác như là đang nói… chẳng lẽ có người cho rằng đây là công bằng sao?

- Ta biết ngươi cảm thấy loại người như ta ác nghiệt ích kỉ, âm hiểm giả dối…. nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, kỳ thật ngươi cũng không khác gì chúng ta. Ngươi cho mình thật là Phượng Hoàng sao? Ngươi cho là ngươi thật sự thánh khiết như mình đã tưởng tượng sao? Ngươi cho là ngươi đại biểu cho đạo đức sao?

Trên khuôn mặt già nua của Bạch Hải toát vẻ ý tứ hàm súc khinh miệt, nhìn về phía Trần Trường Sinh phía sau nàng nói:

- Đêm qua ta nhìn thấy ngươi từ Mộ Dục bay xuống, sau đó một đường lặng lẽ truy tung, mặc dù không nhìn thấy ngươi cứu được người này thế nào, nhưng nghĩ tới nhất định là ở trước mắt các cường nhân Ma tộc kia, vậy thì lúc trước vì sao ngươi lại chuẩn bị ném hắn một mình ở lại bụi cỏ lau? Ta không nhìn thấy ngươi đi vào rừng cây làm cái gì, nghĩ tới bất quá chỉ là tâm lý giãy dụa mà thôi, nhưng tại sao ngươi phải giãy dụa? Có phải vì không nhìn thấy ảnh hưởng của đối phương với ngươi không? Nói ra thứ ngươi thật sự để ý không phải là Đức Nhân nghĩa mà là cái nhìn của người khác đối với ngươi.

Lời nói này không hề nghi ngờ chính là cực kỳ giết tâm.

Vị trưởng lão Lạc Dương Tông cũng không biết rất lâu phía trước, có vị tiểu cô nương Hắc Long cũng giống như hắn, đã đánh giá Từ Hữu Dung như vậy.

Không hề nghi ngờ, lời nói này cực kỳ giết tâm, rất khó giải thích rõ ràng.

Ánh mắt Từ Hữu Dung yên tĩnh, dường như căn bản không nghe được lời nói như thế, căn bản khinh thường giải thích rõ ràng.

Loại khinh thường này không phải là không biết nói gì sau khi ngụy trang, mà là nàng thật sự không có cảm giác gì đối với lời nói này.

Người khác ý kiến về nàng, nàng chưa từng thật sự để ý, Từ Hữu Dung không cần quan tâm những cường nhân Ma tộc đó sẽ nghĩ như thế nào, tự nhiên cũng không để ý tới người tu hành nhân loại sẽ nghĩ như thế nào.

Ngược lại, sau khi nghe được lời nói của Bạch Hải, nàng chỉ âm thầm nhẹ thở ra.

Bởi vì lời nói này tiết lộ cho nàng một tin tức, người này cũng không nhìn thấy nàng đã làm gì trong rừng cây lúc đi ra khỏi bụi cỏ lau.

Tuy nhiên bị người như vậy trào phúng nhục nhã, chung quy cũng không phải là chuyện gì tốt.

Từ Hữu Dung nhìn về phía Trần Trường Sinh ở sau, khẽ nhíu mi, nghĩ thầm rằng nếu không phải dẫn người này theo, đêm qua mình cũng đã khinh thân rời khỏi, mặc dù lúc trước ở chỗ vách núi gặp được Bạch Hải chí ít cũng có ba phương pháp có thể tránh đi, cần gì phải giống như bây giờ bị nhốt trong sơn động này, sau đó có thể sẽ bị đối phương uống hết máu…

Sau khi huyết mạch thiên phú thức tỉnh, địa vị của nàng liền rất đặc thù trong thế giới nhân loại, bất kể là Thánh Hậu nương nương hay là Thánh nữ lão sư đều vô cùng sủng ái nàng, về phẫn những Thanh Diệu Thập Tam Ti cùng trường đó, đồng môn của Thánh Nữ Phong, cùng với tất cả người tu hành trên thế gian này, có lúc nào dám bất kính với nàng cơ chứ? Làm sao dám uống máu của nàng?

Cái này tự nhiên cũng không phải là chuyện rất vui vẻ.

Từ Hữu Dung không thể chấp nhận.

Nàng lấy ra Mệnh Tinh Bàn, ngón tay nhanh chóng trượt trên đó, đường cong phức tạp liên tục biến ảo tạo thành vô số đồ án phức tạp.

- Đây là cái gì? Là Mệnh Tinh Bàn sao?

Bạch Hải ở ngoài động nhìn thấy một màn này, mơ hồ có chút bất an.

Từ Hữu Dung không để ý tới người này, tiếp tục làm việc của mình.

Chỉ tiếc là tới cuối cùng, đồ án trên Mệnh Tinh Bàn vẫn mơ hồ như cũ, tựa như Chu Viên trong mắt nàng hiện tại.

Từ Hữu Dung không thấy vận mệnh của mình, cho dù một chỉ điểm nhỏ nhất cũng không có, nhưng ở một chỗ bên trong mảnh đồ án kia, nàng nhìn thấy một ít quỹ tích màu xám.

Nhìn vận mệnh của người khác luôn đơn giản hơn so với việc nhìn vận mệnh của mình.

Từ Hữu Dung lại nhìn về phía Trần Trường Sinh đang hôn mê, có chút khó hiểu nghĩ, vì sao người này lại có liên hệ với mình? Là bởi vì mình cứu hắn sao? Chỉ có điều quỹ tích vận mệnh của người này u ám như thế, quả thật không nhìn thấy bất kỳ sức sống nào, cũng giống như lúc trước ở trong bụi cỏ lau, nếu như không có gì bất ngờ thì người này chắc chắn phải chết.

- Chỉ cần ngươi còn chưa chết, ta sẽ tận lực khiến ngươi còn sống, nhưng… nếu ngươi nhất định phải chết, có thể xin ngươi chết sớm một chút được không, chính mình đi tìm chết, không cần kéo ta và ngươi cũng chết?

Nàng nhìn Trần Trường Sinh nghĩ.

Lui về trong sơn động, nhưng lại không có đường lui, chân nguyên của nàng gần như khô kiệt, hồn Phượng Hoàng lại ngủ say, đồng cung cũng không thể vĩnh viễn chắc chắn không bị phá.

Cây ngô đồng xanh tươi càng ngày càng xuất hiện nhiều lấm tấm màu xanh, đây đều là dấu vết của độc chướng.

Từ Hữu Dung cúi đấu, hai ngón tay trỏ nhẹ nhàng chống vào nhau, lầm bầm lầu bầu:

- Không có việc gì, không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.

Lúc này nàng tựa như một tiểu cô nương bình thường, có chút ủy khuất thương tâm, có chút hoảng hốt.

Yếu đuối chỉ trong nhất thời, mà ủy khuất cũng chỉ là nhất thời.

Một lát sau nàng liền bình tĩnh trở lại.

Cho tới bây giờ nàng cũng không phải cô bé bình thường.

Nàng là Từ Hữu Dung.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời.

Nàng quyết định mạo hiểm đi giết chết người này.

Thời gian vẫn đang trôi qua, cự ly cũng không xa, cung đồng hóa thành cây xanh hẳn là còn có thể chống đỡ một thời gian nữa, nhưng đột nhiên cây xanh lại hóa thành quang điểm, biến mất vô tung ở cửa động.

Từ Hữu Dung lao về phía ngoài động, hay tay vẻ ra hai đạo hỏa tuyến trên không trung, tấn công về phía Bạch Hải.

Dưới tình huống bị vây vào hoàn cảnh xấu ở ngoài sáng, tự mình giải trừ thủ đoạn phòng ngự cuối cùng, giành trước phát động công kích, đây là rất dũng cảm, là lựa chọn ngoài dự đoán của mọi người, đương nhiên là vô cùng bất ngờ. Nhưng đêm qua sau khi quyết định làm ra một việc đoạt máu phượng gần như điên cuồng này, Bạch Hải vẫn bị vây trong giai đoạn hùng mạnh nhất của mình—— đúng vậy, cho dù bị gọi là kẻ ác nghiệt khát máu như hắn cũng hiểu được chuyện này rất điên cuồng, nhưng lại khiến cảnh giới của hắn vẫn duy trì ở trạng thái đỉnh cao nhất, vì thế mới có thể tìm được tung tích của Từ Hữu Dung, cùng với lúc này hắn có thể vô cùng ổn định tiếp được chiêu đánh tới của đối phương.

Cây ngô đồng biến mất, độc chướng vẫn ở phía trên hóa thành tro bụi đầy trời tràn ngập ở cửa động.

Bàn tay của Bạch Hải ổn định mà hùng mạnh, phá tro bụi mà ra, trực tiếp đối mắt với hai đạo hỏa tuyến mang theo ý tứ hàm súc thánh khiết kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.