Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, nha hoàn tôi tớ tấp nập tới lui, không ngớt bưng bê rượu ngon hảo hạng cùng cao lương mỹ vị lên phục vụ.Ánh nến
hồng nhạt như ẩn như hiện, bao trùm lấy đại sảnh to lớn bằng thứ ánh
sáng mờ mờ ảo ảo, vô cùng ám muội. Cả một lũ quan lại ngồi xếp đầy vào
dãy bàn bày biện toàn đồ ăn thức uống, tay thì ôm mĩ nhân, miệng thì thi nhau chúc tụng hàn huyên.
Trên trường kỷ bọc da hổ ở thượng đài, Lang Minh Thần nhàn nhã dựa người vào tay vịn, để mặc cho hai mĩ nữ mềm dẻo không xương, quần áo lộ liễu, uốn éo quấn trên người mình. Hai bầu ngực trắng sữa căng tròn của người
đẹp, không bỏ sót lấy một chút khe hở, dính chặt lên người hắn, mờ ám
tới dị thường. Cẩm bào đen tuyền khoác hờ trên người hắn, phóng đãng vô
cùng, phô ra lồng ngực vạm vỡ tráng kiện! Đôi chân nâu đồng thon dài săn chắc, vô cùng thản nhiên, lộ hết ra bên ngoài cẩm bào………
Đôi mắt xanh lam đẹp đẽ mị hoặc khẽ quét qua một lượt vẻ mặt nham nhở của
lũ quan lại đang ngồi bên dưới, lũ sâu bọ chỉ biết đục khoét, chơi bời
trác táng trong triều, chỉ là công cụ để hắn đoạt lấy hoàng vị, Lang
quốc này, không sớm thì muộn cũng sẽ lọt vào tay hắn, còn nha đầu mũm
mĩm luôn khiến hắn vừa yêu vừa hận cũng sẽ có ngày ngã vào lòng hắn.
Nghĩ tới dáng vẻ dễ thương nhe nanh múa vuốt của nha đầu đó, bờ môi gây họa
vốn vô cùng quyến rũ, càng cong lên thành một đường cánh cung, hoàn mĩ,
câu dẫn hồn phách.
Một bên, mĩ nữ xinh tươi lạ thường, vươn cánh tay mềm mại nõn nà, ve vuốt
trên bộ ngực trần của hắn, không ngừng mân mê, vẽ vòng……..Lang Minh Thần tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn của mĩ nữ, kề sát miệng, cắn nhẹ một cái,
khiến cho mĩ nữ hờn dỗi kêu lên. Bên còn lại, một mĩ nữ khác không ngừng dùng bộ ngực tròn trịa láng mịn của mình cọ đi xát lại trên người hắn,
bàn tay còn táo bạo hơn, trườn xuống, lần mò dưới thắt lưng hắn, ý đồ
câu dẫn…….
Tiếng nhạc du dương vang lên, một hàng vũ nữ xinh tươi, mặc trang phục tơ lụa mỏng tang, nối đuôi nhau bước ra vũ đài, sau đó từ từ tách ra, để lộ ra vũ nữ áo đỏ diễm lệ yêu mị đứng ở giữa trung ương! Trang phục đỏ rực
như ngọn lửa, dung mạo đẹp đẽ như yêu tinh, động tác thì tha thướt yểu
điệu, đôi mắt thủy tinh long lanh khẽ liếc đưa tình, cánh môi quyến rũ
cong cong, nơi đường nét được phác họa ra, ngập tràn mị ý.
Toàn bộ lũ đàn ông ngồi bên dưới vũ đài đều như si như ngốc, có kẻ kiềm
không nổi, ôm chặt lấy mĩ nữ hầu rượu bên cạnh, vục mặt xuống, cắn mút
liên hồi……….
Đôi mắt xanh lam mị hoặc chán ngấy nhìn mĩ nữ tuyệt sắc đang khuấy động khí huyết sục sôi của lũ đàn ông điên cuồng ngồi phía dưới, Lang Minh Thần
dựa người vào ghế, vân vê cốc rượu trong tay, chính lúc này, vũ nương
vốn đang nhảy múa dưới vũ đài, bỗng xoay một vòng vô cùng yêu diễm tuyệt vời, bay tới trước mặt hắn, cướp lấy cốc rượu trong tay, câu dẫn kề sát khóe môi, ưu nhã nhấp một ngụm, sau đó dâng cốc rượu nàng đã in dấu son lên trước mặt hắn, đôi mắt long lanh đong đưa câu hồn đoạt phách, cánh
môi hồng non nớt khẽ nở một nụ cười tươi trí mạng……….
Kiểu câu dẫn không từ thủ đoạn của nữ tử đó khiến Lang Minh Thần càng cảm
thấy chướng mắt, bàn tay to phất mạnh, phớt lờ mĩ nữ vì sợ hãi mà lập
tức quỳ sụp xuống, tay kia hất hai mĩ nữ đang quấn trên người mình ra,
không màng tới lũ quan lại đang ngơ ngác, giận dữ bước ra khỏi cái nơi
hoang dâm vô độ, ăn chơi trác táng này……..
“Biểu huynh……..” Từng đợt cao trào đi qua là từng trận kích tình ập tới, mĩ
nhân nằm trên giường gần hôn mê bất tỉnh, cuối cùng chịu không xiết kiểu viết “cấm thư” quá mãnh liệt, đáng thương vạn phần yếu ớt van lơn: “Yên Nhiên chịu không nổi nữa rồi………..Ư……..”
“Hôm nay Yên Nhiên sao lại mau chịu không nổi vậy………vẫn chưa đủ………nhẫn nại
một chút……..” Tên trùm đầu sỏ trìu mến vô bờ bến, nâng khuôn mặt nhỏ
nhắn đầm đìa mồ hôi của mĩ nhân nằm bên dưới lên, dịu dàng hôn nhẹ trên
cánh môi mềm mại, thân hình trần trụi chắc nịch của hắn, toàn bộ đều lộ
ra ngoài, đôi tay không ngừng ve vuốt mơn trớn trên làn da trơn mịn
trắng nõn, dục vọng mãnh liệt trào dâng khiến hắn vội vã nhấp nhô chuyển động trên người mĩ nhân……..
“A…….” Lại một đợt xung động khoái cảm ập tới, mĩ nữ lần nữa đạt đến cao trào…….
“Yên Nhiên…….đợi ta…….” Không nỡ để mĩ nhân phải chịu đợt sóng gió tròng
trành thêm một lần nữa , thân hình cao lớn vạm vỡ của gã đàn ông sau vài lần đâm mạnh xoáy sâu, luyến tiếc vô cùng rút phần nam tính vẫn còn
cương cứng ra………
Namnhân cầm quần áo, toan rời đi, một đôi cánh tay trắng nõn khẽ vòng qua ôm
lấy người hắn: “Đừng bỏ đi…….biểu huynh……..” Giọng nói thánh thót như
chim hoàng oanh vang lên, mĩ nhân ngồi đậy, không hề chú ý chiếc chăn
quấn trên người đang tuột xuống, để lộ ra bầu ngực căng tròn, quyến rũ,
câu dẫn trí mạng.
Nhìn thấy “xuân sắc phơi phới” trước mặt, dục vọng của gã đàn ông lại một
lần nữa gào thét, không thể kiềm nén cơn kích động của bản thân, dịu
dàng mà mờ ám thủ thỉ: “Yên Nhiên…….Cơ thể của muội chịu không nổi
đâu……”
“Biểu huynh đừng đi……Yên Nhiên chịu được mà…..Huynh có thể làm lại lần
nữa…….đừng bỏ đi mà……..” Hai hàng lệ châu, lấp lánh lăn dài trên má mĩ
nhân, khiến người khác nhìn mà xót xa, dáng vẻ cố ý giả vờ yếu đuối mỏng manh khiến dục vọng đang nguội tàn của gã đàn ông lại hừng hực cháy…….
“Nếu đã như vậy…….ta sẽ chiều lòng muội….” Say đắm ôm hôn mĩ nhân bị đè bên
dưới, tiếp đó, lại tái diễn cảnh mây mưa, dây dưa, triền miên không dứt, khiến người khác mặt đỏ tía tai tim rớt lộp bộp……..
Cơn kích tình qua đi, mĩ nữ yếu ớt, phóng đãng nằm dang hai tay, thở hổn
hển, cơ thể không còn chút sức để mà động đậy, khẽ quay sang, nhìn vào
đôi mắt đen, sâu thăm thẳm, vẫn còn tràn đầy dục hỏa của nam nhân, có
ngượng ngùng lại càng có đắc ý, nhịn không nổi, nhẹ giọng hờn oán:
“Không được yêu nha đầu đó….”
“Yêu ai…….Hử…….” Thầm thì cười cợt trêu chọc mĩ nữ trong lòng, trong màn
đêm, đôi mắt thâm trầm của nam nhân không hề dấy lên một tia yêu thương, trìu mến.
“Không được yêu nha đầu ục ịch đó!”
“Đừng lo! Huynh sẽ không bao giờ!”
“Biểu huynh! Thân thể của người ta đã dâng trọn cho huynh rồi! Xin đừng phụ
bạc muội!” Nữ tử ôm chặt lấy chỗ dựa duy nhất trên thế gian, lộ ra biểu
cảm nhu mì, dịu dàng, có thể dung hòa cả người có lòng dạ sắt đá nhất.
“Yên Nhiên! Đừng lo lắng! Sau đại thọ của tổ phụ, ta sẽ thưa với tổ phụ, thê tử của ta, chỉ có muội mà thôi!” Thâm tình trong câu nói đó, chan chứa
chân thành không thể nói ra, cũng chất chứa cả hàm ý ma mị không thể
thốt thành lời , thật thật gả giả, cũng chỉ có kẻ nói ra mới hiểu rõ
được!
“Ừ! Biểu huynh! Huynh thật tốt!” Nói xong, khuôn mặt đỏ ửng, giống như được dặm thêm một lớp phấn hồng, bộ dạng e ấp yêu kiều đó khiến người khác
chỉ hận một nỗi, không thể cắn một miếng rồi nuốt xuống bụng.
Ôm chặt lấy cơ thể mềm mại thơm tho tự động sà vào lòng mình, bỗng nhìn
thấy bóng đen bay vút qua cửa sổ, nam nhân liền điểm nhẹ vào thụy huyệt
của nữ tử…….
“Kế hoạch tiến triển thế nào rồi?”
“Không phải ngài đã nhìn thấy rồi sao? Tất cả đều thuận lợi!”
“Rất tốt! Hai mươi vạn đại quân của Hồ Thiết Hùng rất mau sẽ rơi vào tay chúng ta!”
“Đúng thế ạ! Đến lúc đó, không có một ai trong Lang quốc dám cả gan đụng tới ngài!”
“Ha ha! Nhã Thần! Ngươi quả nhiên là đồng minh đắc lực nhất của bổn vương!”
“Thần cũng chỉ muốn Lang quốc có thể xưng bá thiên hạ mà thôi!”
“Nhã Thần! Bổn vương quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Ngươi! Có cùng dã tâm với bổn vương!”
“Ha ha! Quả đúng là vậy!”
“Vậy, Hồ Yên Nhiên, ngươi định xử trí thế nào? Thật sự muốn rước về làm chính thê sao?”
“Nàng ta là một mĩ nhân tuyệt sắc! Hơn nữa, có nàng ta trong tay, đối phó với Hồ Thiết Hùng sẽ càng dễ dàng hơn!”
“Nghe nói, tiểu biểu muội của ngươi đã đến rồi!”
“Dạ! Là một nha đầu mập mạp, chỉ biết mỗi ăn thôi ạ!”
“Nhớ kỹ! Không được đụng vào nàng!”
“Ồ? Tứ vương gia có hứng thú với nha đầu đó sao?”
“Không sai!”
Ánh trăng bàng bạc chiếu trên khuôn mặt tuấn tú tà mị của hắc y nam tử,
luồng lam quang trong đôi mắt phượng hẹp dài như ẩn như hiện: “Nàng là
người con gái của ta