Khi ta và Cổ hồ bước vào đại sảnh, mọi người đều đã ngồi vây kín quanh bàn
ăn, ông ngoại bảo thủ cùng bà ngoại phúc hậu ngồi hàng ghế đầu. Bị ánh
mắt lôi phóng điện xẹt của ông ngoại quét cho một nhát, ông già đẹp lão
bất lực chỉ còn cách ngồi đối diện với mẹ mĩ nhân, đầu bốc hỏa, mắt gườm gườm nhìn mỗ Hồ dính chặt lấy ta cùng nhau ngồi xuống, Dược Vương cha
càng bi ai vạn phần, đăm đăm ngồi ngắm mẹ mĩ nhân đối diện, hại mẹ mĩ
nhân thẹn thùng đỏ lựng mặt mày, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn ổng dăm ba lần để an ủi.
“Ngồi hẳn hoi tử tế vào cho ta! Liếc mắt đưa tình còn ra thể thống gì nữa?”
“Không liên can tới Đại Đại! Là lỗi của tiểu tế!”
“Hừ! Biết là tốt!”
“Cha! Xin cha bớt giận! Muội phu cũng không cố ý mà!” Cậu của ta, lễ bộ thượng thư hào hoa phong nhã, ôn tồn khuyên nhủ.
“Đúng vậy! Cha à! Muội muội lâu lắm mới trở về sum vầy, cả nhà chúng ta nên
hòa thuận vui vẻ!” Mợ của ta, xuất thân tiểu thư khuê các, hiền từ mở
miệng: “Nhã Hiên, lại đây! Thỉnh an cô cô, cô phụ, còn Nha Nha biểu muội của con nữa!”
“Cô cô, cô phụ, Nha Nha biểu muội!” Giọng nói thanh nhã hợp lòng già trẻ
gái trai vang lên, có điều, ánh mắt nhìn ta thoáng lóe lên tia khinh
thường dè bỉu…….
Ta há hốc mồm, chết đứ đừ ngắm mĩ nhân trước mặt, dung mạo đó còn đánh bại cả thần tiên trên trời, ăn đứt cả tuyệt sắc giai nhân, da dẻ trắng nõn
trắng nà. Hận một nỗi, mĩ nhân đó lại là đàn ông! Hức! Quả là lãng phí
“của quý trời cho”!!!!
“Sao thế, nhìn đến si ngốc rồi à?” Vuốt Hồ thuôn dài khẽ hợp cái cằm sắp rớt ra ngoài của ta lại, lời nói dịu dàng của mỗ Hồ mang theo độc dược trí
mạng.
“Ha ha! Biểu huynh dung mạo như tiên, Nha Nha lần đầu tiên được diện kiến
đó!” Né tránh câu hỏi của mỗ Hồ, ta thầm kêu ai oán! Ông trời quả nhiên
không công bằng mà! Nhã Hiên biểu huynh đó thân hình yêu kiều, mảnh mai
yếu ớt, sao lại có thể đẹp hơn cả con gái chứ????
“Ha ha! Tỷ tỷ, xem ra lại có một nữ oa nhi si mê dung mạo của Nhã Hiên rồi
kìa ~~~~~” Giọng cười ỏn ẻn khiến người khác mềm nhũn toàn thân bất chợt vang lên, đập vào mắt là một mĩ nhân xinh đẹp như hoa, rung động lòng
người.
“Nha Nha! Đây là tiểu cữu ma! Nhị phu nhân của cữu cữu con!” Bà ngoại phúc
hậu bình tĩnh giới thiệu, nhưng nét mặt thì hoàn toàn bất mãn.
“Tiểu cữu ma ạ!” Bà mợ hai xinh hơn hoa này, thiết nghĩ, chắc hẳn là thanh
lâu tri kỷ của ông cậu, Lâu Phán Phán, qua lời kể của Dược Vương cha năm xưa rồi! ( Lâu Phán Phán???? Lâu là lầu, lầu trong lầu xanh, phán nghĩa là chờ mong mòn mỏi, còn có nghĩa là quan tâm chiếu cố, nên hiểu theo
nghĩa nào đây nhỉ =”=!!!!!!)
“Đây là đại biểu tỷ của con Mẫn Kiều, còn đây là nhị biểu tỷ Lệ Kiều!” Bà mợ hai thanh lâu kiêu ngạo giới thiệu hai nữ tử ngồi bên bả, một người thì xinh tươi, một người thì thanh lệ: “Mẫn Kiều sở trường thư họa, Lệ Kiều tinh thông âm luật. Đều là tài nữ vang danh chốn kinh thành! Từ lúc đến tuổi cập kê tới giờ, công tử danh gia vọng tộc đều nườm nượp tới xếp
hàng cầu thân, sắp sửa chen nát cả ngưỡng cửa nhà ta rồi đó~~~”
“Phán Phán! Câm miệng!” Nghe xong ngữ khí khoa trương vô cùng “khiêm tốn” đó, ông cậu của ta nhịn không nổi quay sang quở mắng: “Đừng để muội muội,
muội phu chê cười!”
“Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ! Hai biểu tỷ dung mạo như hoa, đa tài đa
nghệ! Nha Nha con nên học hỏi, xin chỉ giáo mới đúng ạ!” Nhìn hai biểu
tỷ đẹp câu hồn đoạt phách, thiết nghĩ, bất cứ nam nhân nào nhìn thấy
dung nhan của họ, e rằng, sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà đi nhìn nữ tử khác nữa! Có điều, vẻ ngạo mạn và đắc ý trong mắt của họ, càng nhìn càng
thấy chướng!
“Vị này là Nguyệt công tử phải không? Quả nhiên là tướng mạo xuất chúng!
Chẳng hay, công tử đã có hôn ước nào chưa?” Từ lúc Cổ hồ ly bước vào tới giờ, Lâu Phán Phán luôn cố ý muốn tìm cách chiếm thiện cảm, đôi mắt đẹp đẽ lóe lên lòng tham không đáy: “Mẫn Kiều nhà ta vừa hay tròn mười sáu
tuổi, không biết công tử……..”
“Mẹ!!!” Ngữ khí dịu dàng truyền tới, biểu tỷ Mẫn Kiều dung nhan như ngọc, khẽ
ửng đỏ khuôn mặt tựa tranh vẽ, đôi mắt tuyệt đẹp chốc chốc lại liếc nhìn nam nhân ưu nhã thanh tao tuyệt mạo kỳ tài, lòng ái mộ sớm đã lộ rõ như ban ngày.
“Thật thất lễ! Trái tim tại hạ đã sớm có chủ!” Nhẹ nhàng nắm lấy tay ta ở
dưới bàn, mỗ Hồ không sợ chết, trước mặt ba quân, thâm tình nhìn đắm
đuối vào mắt ta, ý tứ đầy ám chỉ, nói: “Cổ mỗ chỉ cần có một mình nàng
là đủ! Cho nên, Nhị phu nhân, Cổ mỗ chỉ có thể xin lĩnh ý tốt của phu
nhân mà thôi!”
“Nguyệt công tử!” Lâm Mẫn Kiều mặt mày xám ngoét nhìn nam nhân phong thần tuấn
lãng trước mắt, nghĩ tới nam nhân quỳ dưới chân nhiều không kể xiết, sao có thể để người khác cự tuyệt! Nàng ta quyết không cho phép người đàn
ông lần đầu gặp mặt đã đem lòng ái mộ, phải lòng kẻ khác, cho nên, nàng
ta nhất định phải cướp chàng về làm của riêng!
“Ta không tin, trên thế gian này còn có người con gái nào so với Mẫn Kiều
nhà ta…..” Lâu Phán Phán đang định nói tiếp thì nhìn thấy hai kẻ từ
ngoài bước vào, liền lập tức khựng lại, ý đồ xấu xa quay sang liếc ta
một cái……..
Dưới ánh đèn, Hồ Yên Nhiên sánh vai bước vào cùng Lâm Nhã Thần, nữ thì mái
tóc đen nhánh như thác nước, hiền thục thả sau lưng, thanh thoát mà diễm lệ, nam thì cao lớn đi bên cạnh, ưu nhã tuấn tú, quả nhiên là trời sinh một cặp!
“Xin lỗi! Chúng con đã đến muộn!” Ngữ khí mềm mại mang theo tia áy náy, cộng với cử chỉ lễ phép khiến cho người khác không nỡ trách mắng.
“Yên Nhiên! Ngồi xuống đi!” Mợ cả tràn ngập thương xót giải thích cho chúng
ta: “Yên Nhiên là con gái muội muội quá cố của ta, cha của nó lại triền
miên chinh chiến biên cương, cho nên, ta mới nhận nó về nuôi………”
“Cô cô, cô phụ, hai người vẫn khỏe chứ ạ?” Lâm Nhã Thần khi quay sang nhìn
ta, trong ngữ khí nho nhã ẩn giấu vẻ ngang ngược và sắc bén: “Nha Nha
biểu muội, quả nhiên là xinh đẹp yêu kiều!”
“Ha ha! Biểu huynh quá khen rồi! So với Yên Nhiên biểu tỷ, Nha Nha vẫn còn
thua xa!” Nhìn mĩ nữ, tuấn nam ngồi vây xung quanh, xem ra, Vương Nha
Nha ta là kẻ tầm thường nhất rồi!
“Tiểu nha đầu! Trong mắt sư phụ, nàng là xinh đẹp nhất thế gian!” Cảm nhận
thấy ta ngồi trầm tư mặc tưởng, mỗ Hồ nhẹ nhàng ghé sát vào cái tai xinh xinh, sau khi thỏ thẻ lời bày tỏ đầy cảm tính xong, quay sang, ưu nhã
gắp một miếng thịt ngon miệng vào trong bát ta: “Mau ăn đi, mũm mĩm thêm chút càng đáng yêu hơn!”
“…….” Hầm hầm ném miếng thịt sang bát hắn, hừ, Vương Nha Nha ta, từ giờ phút
này, nhất định sẽ quyết tâm giảm béo, ta nhất định sẽ trở thành đại mĩ
nhân nhìn thấy là mê………
Lâm Nhã Thần vừa ân cần chăm sóc cho Hồ Yên Nhiên ngồi bên cạnh, vừa dùng
đôi mắt phượng hẹp dài liếc sang bé con ngồi phía đối diện đang há to,
và từng miếng cơm trắng vào miệng!
“Nha Nha! Ăn chậm một chút…….” Đôi mắt hồ ly ngọc bích nheo lại, luồng hàn
quang mãnh liệt phóng về gã đàn ông đối diện, trên khuôn mặt lạnh lẽo
tới rét run là vẻ cuồng vọng, cao ngạo……..
Notice: Lúc đầu me định để bà mợ hai thanh lâu của Nha Nha tên Lầu Phán Phán
cơ, nghe nó hay ho hơn cái tên Lâu Phán Phán nhiều, vì Lâu là lầu mà,
nhưng lại thôi, tôn trọng họ của người ta một tí nên k xuống tay chém
nữa