Lúc Niên Nhĩ Lạc bị đẩy và hụt chân, tim cô như ngừng đập trong giây lát.
Cô sợ, sợ sau khi bản thân ngã xuống đó sẽ hôn mê, có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
Dù khoảnh nhắc đó chỉ xảy ra trong vài giây, nhưng cũng đủ để Niên Nhĩ Lạc kịp suy nghĩ tới vài người.
Ba mẹ, bạn bè, mọi người, nếu như mãi mãi không tỉnh lại... sẽ không bao giờ có thể gặp họ nữa.
Doãn Kì, khi nào anh mới tới...
Em vẫn đang chờ anh tới...
Em không muốn lúc nhắm mắt đến nhìn anh cũng không được nhìn.
Sau đó cô vẫn không đợi được hắn tới, ý thức tan rã, nằm bất động ở góc cầu thang.
Cô nghĩ bản thân tiêu rồi, cô sẽ chết mất.
Nhưng khi nhìn thấy ánh sáng của phòng bệnh, Niên Nhĩ Lạc mừng đến muốn khóc, cô nghiêng đầu nhìn ba mẹ, cảm thấy bản thân thật may mắn.
Lại nghe kể đến vụ thần kinh bất ổn, Niên Nhĩ Lạc càng cảm thấy may mắn hơn vì cô không bị mất trí. Nếu không, quên đi Mẫn Doãn Kì chắc hắn sẽ buồn bã lắm.
Niên Nhĩ Lạc nhìn khắp nơi trong phòng, tìm tìm kiếm kiếm cũng không thấy Mẫn Doãn Kì, trong lòng cô có chút thất vọng.
Từ lúc ngất đi đến tỉnh dậy anh cũng không có đến, anh muốn làm em buồn chết hay sao?
Sau đó cánh cửa kia mở ra, một Mẫn Doãn Kì nhợt nhạt bước vào, lúc hắn nhìn cô cơ hồ còn lộ ra nét sợ sệt.
Làm sao vậy?
Nhưng Niên Nhĩ Lạc không quan tâm đến vấn đề đó cho lắm, cô mỉm cười đưa tay về phía hắn.
“Cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Em chờ anh lâu chết đi được.
Thấy được hắn, mọi phẫn uất tủi thân do Tần Hiên gây ra trong lòng cô đều biến sạch.
Ba mẹ Niên thấy Mẫn Doãn Kì, to nhỏ gì đó một hồi cười với Niên Nhĩ Lạc, lấy lý do đi mua thức ăn nên để cô ở lại với hắn.
Trong phòng chỉ còn lại Mẫn Doãn Kì và Niên Nhĩ Lạc.
Ông bà Niên rời đi, Mẫn Doãn Kì lập tức tháo xuống bộ mặt bình thản, trên mặt đều là sự lo lắng đau lòng, hắn bước lại chỗ cô, dáng vẻ xót xa.
“Anh xin lỗi, anh đến quá trễ, vì còn trong tiết học nên rất khó để có thể ra ngoài.”
Lúc hắn biết tin cô bị mang đi đã đứng dậy đi một mạch ra khỏi lớp, nhưng sau đó bị giám thị cùng giáo viên đứng lớp chặn lại cả buổi, đó là lý do vì sao hắn kéo người tới trễ.
Niên Nhĩ Lạc không trách hắn, thú thật được nhìn hắn ngồi đây là cô mừng đến muốn nhảy tưng tưng lên rồi.
“Không sao không sao mà.”
Mẫn Doãn Kì mím môi, hắn nhướng người tới ôm Niên Nhĩ Lạc vào lòng, giọng nói mang theo sự tự trách.
“Là anh không tốt, đã để em phải cùng tên kia giằng co lâu như vậy.”
“Đừng tự trách mà.” Niên Nhĩ Lạc vỗ vỗ vai Mẫn Doãn Kì dịu dàng an ủi hắn.
Trời ạ, cô mới là người cần được an ủi đây, sao giờ lại phải dỗ mèo con thế này?
Có trời mới biết, Mẫn Doãn Kì nhìn Niên Nhĩ Lạc cả người đầy máu hắn đã sợ đến mức nào, đến nỗi suýt nữa là khóc luôn rồi.
Bây giờ được ôm một Niên Nhĩ Lạc tỉnh táo tươi tắn như này hắn mừng cũng suýt khóc luôn.
Ôm nhau một hồi Mẫn Doãn Kì mới buông Niên Nhĩ Lạc, hắn hôn hôn lên má của cô sau đó nhẹ nhàng để cô nằm xuống, bản thân ngồi bên cạnh cùng cô nói chuyện.
Niên Nhĩ Lạc còn đang cười vui vẻ, bỗng dưng sắc mặt cô cứng đờ, nhìn có vẻ khá tồi tệ, cô cắn môi, âm trầm nhìn hắn.
“Doãn Kì ơi không xong rồi, không xong rồi!”
Mẫn Doãn Kì thấy cô như thế cũng lo lắng theo, hắn mở to mắt nhìn cô.
“Em làm sao vậy? Em bị gì? Đau ở đâu sao?”
“Không.” Niên Nhĩ Lạc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng sầu não.
“Thế em bị gì?” Mẫn Doãn Kì gấp đến loạn xạ tay chân.
Niên Nhĩ Lạc thở dài, nằm dẹp ra trên giường, bĩu môi nói.
“Em chưa giải xong đề toán, u nu.”
“...”
Ngộ ha?
Mẫn Doãn Kì liếc xéo Niên Nhĩ Lạc, hắn cúi người hôn nhẹ lên môi cô, chóp mũi cọ chóp mũi, cười cười.
“Em dám hù anh hả?”
“Ai hù anh? Đó là chuyện khẩn cấp đó nha.”
Hắn với cô cười cười nói, vẫn giữ khoảng cách đó cho tới khi ngoài cửa có tiếng động vang lên.
“Lạc Lạc, mẫu hậu về rồi.”
“?”
Bà Niên cười tươi như hoa trên tay cầm theo một phần cháo, còn lại là cơm hộp. Cháo cho Niên Nhĩ Lạc còn cơm cho ba mẹ Niên và Mẫn Doãn Kì.
“Bé Doãn Kì, con cũng chưa ăn gì đúng không? Nhạc mẫu mua cho con nè.”
“Đa tạ nhạc mẫu.”
Niên Nhĩ Lạc hai mắt mở to nhìn mẹ và bạn trai của mình, không biết nên nói gì cho được.
Mẫn Doãn Kì nhận lấy hộp cơm nhưng để lên trên bàn, lại lấy hộp cháo mở ra rồi quay sang Niên Nhĩ Lạc.
“Vương phi ta bồi nàng ăn nhé?”
“Nam mô a di đà phật, đừng có dùng mấy cái này nữa!”