Ngày Niên Nhĩ Lạc quay trở lại trường đã là chuyện của một tuần sau, lần nữa biến thành người tối cổ.
Tần Hiên sau hôm cô ngã cầu thang cũng đã rút học bạ chuyển trường không học ở đây nữa.
Cặp Địch Noãn Chính Quốc thì vẫn như cũ lao đầu vào sách vở, thỉnh thoảng cần ngọt ngào thì sẽ ngọt ngào.
Lương Thy San và Phác Trí Mẫn cũng không có khác biệt gì mấy, riêng cặp Lạc Kim Bối và Kim Thái Hanh có sự chuyển biến khá phức tạp.
Lạc Kim Bối tình cờ thấy Kim Thái Hanh đi cùng một nữ sinh khác, cô nàng không vui nên đã đi gây gổ với cô ta, cuối cùng là đánh nhau. Kim Thái Hanh biết được tin đã mắng Lạc Kim Bối tơi tả, không cho cô nàng giải thích đã ôm nữ sinh kia rời đi.
Nghe đâu hôm đó Lạc Kim Bối còn khóc nữa, cũng nghỉ học mấy hôm nay rồi.
Lương Thy San do ngồi một mình cô đơn nên đã chuyển qua ngồi cùng Niên Nhĩ Lạc, tỷ muội chia cắt bấy lâu nay cuối cùng cũng tụ họp.
“Kim Bối nói cậu ấy không kiếm chuyện với con nhỏ kia, là con kia nói khích trước nên mới bị cậu ấy đạp cho hai đạp lăn mấy bậc lầu.” Lương Thy San vừa cắn hột dưa vừa nói.
Niên Nhĩ Lạc trố mắt, nghiêng đầu nhìn Lương Thy San, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Vậy Kim Thái Hanh vẫn không tin sao?”
“Ừ. Anh ta nói cái con nhỏ đó mắc gì phải đi kiếm chuyện với Kim Bối, con nhỏ kia lại châm dầu vào lửa cuối cùng làm Thái Hanh giận đến mức mắng Kim Bối tan nát luôn.”
“Thề. Trí Mẫn mà mắng mình như thế mình khóc chết cho mà xem.”
Niên Nhĩ Lạc mím môi lấy di động ra, mở profile facebook của Lạc Kim Bối ra, phát hiện cô nàng đã khóa luôn tài khoản.
Gì đây trời ơi?
Cuối cùng, do sự tò mò của Niên Nhĩ Lạc, nói đúng hơn là nhiều chuyện, cô đã đi tìm Mẫn Doãn Kì.
Cùng Lương Thy San chạy lên tầng trên, phát hiện Mẫn Doãn Kì đang nói chuyện với Kim Thái Hanh ở góc hành lang.
“Anh sẽ không vì lý do Kim Bối là em gái của anh mà mắng cậu, nên đừng bàn về việc này nữa.”
“Em chỉ muốn xin lỗi em ấy.”
“Thế thì đi tìm con bé đó mà xin lỗi, nãy giờ người cậu xin lỗi toàn là anh đấy.”
Kim Thái Hanh sắc mặt bình thản không một chút cảm xúc, nhưng từ góc nhìn của Niên Nhĩ Lạc có thể bả vai của cậu ta đang run rẩy.
Niên Nhĩ Lạc còn đang muốn nghe thêm, phía sau lưng đã có một bàn tay chạm lên vai cô.
“Ôi mẹ ơi!” Cô giật mình.
Lạc Kim Bối đứng bên cạnh Lương Thy San nhàn nhạt nhìn Niên Nhĩ Lạc, cô nàng mở miệng nói.
“Nghe lén gì đấy? Sắp vào học rồi mà còn nhiều chuyện hả?”
Niên Nhĩ Lạc chớp chớp mắt nhìn gương mặt đã tiều tụy không ít của Lạc Kim Bối, nhíu mày.
Mới vài ngày đã nhợt nhạt như này, xem ra Lạc Kim Bối rất đau buồn.
Tất nhiên lúc Niên Nhĩ Lạc giật mình la lên đã thu hút sự chú ý của ba người kia, Mẫn Doãn Kì nghiêng đầu nhìn cô, Kim Thái Hanh thì hơi kinh ngạc nhìn Lạc Kim Bối, còn Lương Thy San là bay vào lòng Phác Trí Mẫn luôn rồi.
Kim Thái Hanh cắn môi, cậu ta bước lại chỗ Lạc Kim Bối, nhưng còn chưa kịp nói gì cô nàng đã quay lưng đi xuống tầng dưới.
Trước mắt cặp đôi này có lẽ tan nát rồi.
Niên Nhĩ Lạc thầm thở dài, chạy lại hôn Mẫn Doãn Kì hai ba cái rồi chạy xuống, trước khi đi còn không quên lôi Lương Thy San theo.
[...]
“Kim Bối, anh xin lỗi.”
“Anh đừng đi theo tôi nữa, tôi không muốn nghe anh xin lỗi.”
Đây là hai câu mà Niên Nhĩ Lạc mấy hôm nay nghe riết nhàm tai luôn, giải toán mà coi kịch trời ơi nó đã.
Cô yêu anh, nhưng anh không yêu cô, vì hiểu lầm nên cô buông tay, anh hối hận đuổi theo. Hế hế không ngờ tình tiết trong tiểu thuyết Niên Nhĩ Lạc hay đọc giờ được coi bằng mắt thật luôn.
Mẫn Doãn Kì ngồi bên cạnh Niên Nhĩ Lạc ăn quýt, thỉnh thoảng nhét vào miệng cô vài múi, cùng cô xem phim tình cảm ngược tâm.
“Em không thể nói không thích liền không thích được.” Kim Thái Hanh đứng chắn trước mặt Lạc Kim Bối, gằn giọng với cô nàng.
Lạc Kim Bối vốn đã cao như vậy mà đứng cạnh Kim Thái Hanh cô nàng còn có một chút xíu, trời ơi nó đã quá!
“Tôi nói không thích chính là không thích, anh mau dạt ra cho tôi!” Lạc Kim Bối đưa tay đẩy cậu ta ra, sau đó bước đi.
“Nếu em không thích nữa vậy thì thích lại từ đầu cũng được mà?”
“Nói thật buồn cười? Anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ anh là ai mà nói với tôi cái giọng ông nội đó?”
“Em...”
Sau đó cả hai người bọn họ đi ra khỏi lớp, cãi nhau chí chóe.
Mẫn Doãn Kì đút cho Niên Nhĩ Lạc múi quýt cuối cùng thì dọn lại bàn, đem đi vứt rác rồi mới quay lại.
Niên Nhĩ Lạc còn xem cãi nhau chưa có đã, buồn bã quay lại nhìn đề toán.
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì đang nhàn nhã nghịch di động bên cạnh, thắc mắc hỏi.
“Anh không ôn tập hả? Rồi sao thi?”
Mẫn Doãn Kì liếc Niên Nhĩ Lạc một cái, tiếp tục nghịch di động.
“Ôn làm gì? Trước sau gì nó cũng thế mà.”
“Ý anh là dưới trung bình ư?”
Mẫn Doãn Kì nhíu mày không vui nhìn Niên Nhĩ Lạc, hắn nghiến răng.
“Mắc cười quá gì mà dưới trung bình?!”
“Bộ anh không biết hả? Mấy bộ truyện em đọc nam mà trùm trường quậy quậy cà lơ phất phơ như anh toàn đứng chót lớp.”
“...”