Trải Nghiệm Yêu Đương Cùng Với Trùm Trường

Chương 70: Chương 70




Sáng ngày hôm sau Niên Nhĩ Lạc bị Trịnh Hạo Thạc lôi dậy, sửa soạn ăn sáng các thứ rồi được anh ta mang đến studio.

Niên Nhĩ Lạc vẫn còn ngáy ngủ dụi dụi mắt, cô nghiêng ngả ngồi trên xe, nheo mắt nhìn ra ngoài.

Khi đã đến nơi, Trịnh Hạo Thạc nghiêng người tính gọi Niên Nhĩ Lạc, phát hiện cô thế mà lại ngủ gục mất rồi.

Đêm qua làm gì mà giờ ngủ gà ngủ gật thế này?

“Nè Đậu phộng, dậy đi.” Anh ta đưa tay qua khều khều cô, nhỏ giọng gọi.

Niên Nhĩ Lạc bị gọi lúc này mới giật mình, cô ngơ ngác nhìn xung quanh sau đó mới uể oải bước xuống xe.

Nếu không phải hôm qua nấu cháo điện thoại với Mẫn Doãn Kì thì hôm nay cô đâu có ngáp lên ngáp xuống như này đâu.

Studio mà Niên Nhĩ Lạc được chuyển công tác là một studio khá nổi tiếng, chủ của studio này là một cô gái 25 tuổi, tên Ngôn Ninh Đàm, là một cô gái với vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đã vậy còn rất tài năng.

Ngôn Ninh Đàm đang ngồi ở phòng tiếp tân, hình như là đang đợi Trịnh Hạo Thạc cùng Niên Nhĩ Lạc, khi thấy họ lại còn lịch sự đứng lên mỉm cười.

“Cô gái anh nói đây á hả?” Ngôn Ninh Đàm cúi đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc, một cô bé khá nhỏ nhắn.

Không phải tại Niên Nhĩ Lạc lùn nhé, do Ngôn Ninh Đàm cao thôi!

Trịnh Hạo Thạc gật gật đầu đẩy Niên Nhĩ Lạc lên trước mặt Ngôn Ninh Đàm.

“Chiếu cố con bé giúp tôi nhé.”

Ngôn Ninh Đàm gật gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi Niên Nhĩ Lạc, như đang xem xét cô.

Niên Nhĩ Lạc bị nhìn có chút lúng túng muốn quay đầu cầu cứu Trịnh Hạo Thạc, vậy mà quay lại đã thấy anh ta đi ra tới cửa.

“Anh tính bỏ em hả?!” Niên Nhĩ Lạc ngơ ngác hỏi.

“Anh có tí việc, đi trước.” Trịnh Hạo Thạc cười tươi nói, sau đó lên xe rồi phóng đi mất dạng.

“...”

Ngôn Ninh Đàm bật cười, cô nàng đưa tay nắm lấy tay của Niên Nhĩ Lạc kéo đi, nhỏ giọng nói.

“Anh trai cô chắc là đến chỗ của Trịnh tiểu thư rồi.”

Á à, anh em tồi!

Ngôn Ninh Đàm đưa Niên Nhĩ Lạc lên tầng một, là nơi của thực tập sinh, sau đó chỉ dẫn kĩ càng từng thứ từng thứ một.

Niên Nhĩ Lạc chăm chú nghe theo, ngoan ngoãn ghi nhớ từng chi tiết.

“Ngôn Ninh Đàm!” Bỗng dưng ở ngoài cửa phát ra tiếng của đàn ông, mang theo đó là sự gấp gáp khó che giấu. Ngôn Ninh Đàm nhíu mày quay đầu, Niên Nhĩ Lạc cũng nhìn theo hóng hớt.

Trời ơi trai đẹp kìa.

Người đàn ông mặc sơ mi đen, hai khuy đầu không cài, có chút nóng nảy bước vào.

“Em nói em sửa soạn cho tôi, vậy mà sáng sớm em biến mất là thế nào?”

“Em phải đón người của anh Trịnh, khá gấp nên không kịp báo với anh, xin lỗi nhé.” Ngôn Ninh Đàm đưa tay cài khuy áo lại cho người đàn ông, nhỏ giọng nói.

Người đàn ông lúc này mới có hài lòng mà thả lỏng, anh ta mỉm cười đưa tay véo má Ngôn Ninh Đàm, lại nghiêng đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc cũng đang ngơ ngác nhìn anh ta.

“Chào em nhé.” Anh ta mỉm cười.

Niên Nhĩ Lạc cũng mỉm cười đáp lại.

Lại nói với Ngôn Ninh Đàm hai ba câu, người đàn ông mới rời phòng đi lên tầng trên.

“Ai vậy chị?” Niên Nhĩ Lạc nghiêng đầu nhìn Ngôn Ninh Đàm.

Ngôn Ninh Đàm soạn ra cọ trang điểm, cũng không có nâng mắt nhìn Niên Nhĩ Lạc.

“Anh ấy là người mẫu của studio mình ấy, và là bạn trai của chị, tên Kim Thạc Trân.”

“À. Bạn trai của em cũng là người mẫu á.” Niên Nhĩ Lạc nói.

Ngôn Ninh Đàm lúc này mới ngẩng đầu, cô nàng có chút hiếu kì nhìn Niên Nhĩ Lạc sau đó mới mở miệng.

“Tên gì ấy?”

“Tên Mẫn...”

Niên Nhĩ Lạc còn chưa nói xong cái tên của người thương đã bị chặn họng, cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, không chớp mắt nhìn cậu trai mới bước vào, mà cậu ta cũng bất ngờ nhìn cô.

“Tần Hiên?!”

“Niên Nhĩ Lạc?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.