“Tần Hiên?!”
“Niên Nhĩ Lạc?!”
Niên Nhĩ Lạc vừa nhìn thấy Tần Hiên liền bày ra tư thế phòng bị, phòng hờ cậu ta điên lên bay lại đẩy cô té lầu nữa.
“Thiên linh linh địa linh linh cô hồn cút giùm tao nha.”
Tần Hiên: “...”
Ngôn Ninh Đàm nhìn hai người vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nàng nhíu mày khó hiểu hỏi.
“Hai người quen nhau sao?”
Niên Nhĩ Lạc hung dữ liếc Tần Hiên sau đó quay đầu đi, còn cậu ta thì khẽ thở dài.
“Vâng ạ, bọn em từng là bạn học.” Tần Hiên nói với Ngôn Ninh Đàm, có chút mệt mỏi với Niên Nhĩ Lạc.
“Không có thằng bạn học nào mà nó đẩy bạn mình té lầu hết á.” Niên Nhĩ Lạc bĩu môi, liếc xéo Tần Hiên, giọng nói còn mang theo tia châm chọc.
“...”
Ngôn Ninh Đàm cũng không biết phải làm thế nào với cái bầu không khí này, vì thế quay đầu chỉ nốt mấy thứ nữa cho Niên Nhĩ Lạc, sau đó mới nói.
“Hiện tại em cần một mẫu thử, lấy Tần Hiên ra cho em thử đã nhé.”
“Gì cơ?” Niên Nhĩ Lạc nghe Ngôn Ninh Đàm nói xong suýt chút nữa làm rơi luôn cọ trang điểm xuống đất.
Ngôn Ninh Đàm đưa tay qua kéo lấy Tần Hiên rồi cười cười với Niên Nhĩ Lạc.
“Tần Hiên dù sao cũng là người mẫu của studio chúng ta mà, em cứ thử với cậu ta trước.”
Niên Nhĩ Lạc nhìn Tần Hiên có chút không cam tâm, cô miết miết cọ trang điểm, sau đó trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng.
Trang điểm cho cậu ta thành chú hề mới được.
Vừa nghĩ xong như thế, Niên Nhĩ Lạc liền cười hề hề, gian xảo nhìn Tần Hiên.
Mày chết mày với tao.
“À đúng rồi, không được nghịch bậy đâu nhé Lạc Lạc.” Ngôn Ninh Đàm xếp đồ nghề ra bàn rồi quay đầu với Niên Nhĩ Lạc.
“Em thử với Tần Hiên theo mẫu chị đưa, lát sau chị lại dẫn tới một người nữa cho em.”
Nếu trên đầu Niên Nhĩ Lạc đang có một bông hoa nhảy múa thì có lẽ bây giờ nó đã xỉu ngang xỉu dọc, héo queo chết tức tưởi.
Vậy mà Tần Hiên còn dám nhoẻn miệng cười, dáng vẻ như đang trêu chọc Niên Nhĩ Lạc.
Ghét quá đi!
Nói thêm vài câu nữa Ngôn Ninh Đàm mới rời phòng, để cho Niên Nhĩ Lạc ở lại với Tần Hiên.
Tần Hiên phong độ vuốt tóc một cái, cậu ta nhếch môi cười tươi với Niên Nhĩ Lạc sau đó thì ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm.
“Nghe rồi đấy nhé, em mà làm bậy bạ là chị Đàm phạt đó.”
“Vậy hén?” Niên Nhĩ Lạc cầm trên tay cây kéo cắt tóc, lạnh lẽo nhìn Tần Hiên.
Sau đó, nụ cười trên môi Tần Hiên tắt ngúm, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cử động cũng không dám cử động. Bạn đang đọc truyện tại { TrumTru yen.O RG }
Niên Nhĩ Lạc lúc này mới quăng cây kéo sang một bên, rồi mới từ từ lấy dụng cụ ra, dựa theo mẫu mà Ngôn Ninh Đàm đưa rồi thực hành.
Thôi được rồi, không được trả thù bằng cách makeup bậy bạ thì thôi, mình trả thù bằng cách khác.
Vẫn là trang điểm đấy, nhưng trang điểm kiểu nhai đầu con nhà người ta.
Niên Nhĩ Lạc dậm phấn cho Tần Hiên, cú nào cú nấy cũng đều khiến cậu ta choáng váng.
“Lạc, đừng có dậm thế, đau...”
“Im coi.”
“Em thấy có ai makeup như em hay không?”
“Người thành công luôn có hướng đi riêng của họ, nói tiếng nữa tôi cho anh ăn luôn cây son đó.” Niên Nhĩ Lạc trợn tròn mắt với Tần Hiên, nghiến răng mà nói.
Tần Hiên chỉ có thể thở dài, mặc kệ Niên Nhĩ Lạc tiếp tục làm bừa trên mặt cậu ta.
Lúc makeup xong, suy xét một hồi vẫn xem ra là giống mẫu, chỉ có điều mặt của Tần Hiên hơi đỏ một chút.
Niên Nhĩ Lạc hài lòng nhìn gương mặt của Tần Hiên rồi đặt cọ xuống, sau đó quay người dọn dẹp.
“Lạc này.” Tần Hiên nhỏ giọng gọi cô.
Niên Nhĩ Lạc cũng không có quay đầu, nhàm chán trả lời.
“Sao?”
“Xin lỗi.”
Động tác dọn dẹp của Niên Nhĩ Lạc có chút cứng đờ, cô ngơ ngác nhìn Tần Hiên, sau đó lại cầm lấy cây kéo phòng bị mà nhìn cậu ta.
“Muốn làm gì tôi nữa có đúng không?”
“Đừng như vây, anh không làm hại em đâu.” Tần Hiên khẽ thở dài, ủ rũ nhìn Niên Nhĩ Lạc.
“Anh không còn thích em nữa, anh chỉ muốn xin lỗi thôi.”
Niên Nhĩ Lạc nghe Tần Hiên nói như thế thì mới thả lỏng cảnh giác, cô thả cây kéo xuống sau đó liếc cậu ta.
“Năm đó anh đúng là bị điên.”
“Ừ anh biết, ngẫm lại mới thấy anh đúng là điên rồi.” Tần Hiên híp mắt, cười khổ nói.
“Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Niên Nhĩ Lạc bĩu môi, cô rũ mắt suy nghĩ hồi lâu, lát sau mới miễn cưỡng mở miệng nói.
“Xem như anh nợ tôi đi, nào cần tôi đòi là được.”
Tần Hiên nghe thấy thế thì vui lắm, cậu ta ngẩng đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc mỉm cười rạng rỡ.
“Cảm ơn em.”
Nói xong còn đứng bật dậy, dang hai tay muốn ôm lấy Niên Nhĩ Lạc. Niên Nhĩ Lạc có chút bất ngờ muốn tránh né, vậy mà còn chưa kịp làm gì hết ở ngoài cửa đã có tiếng gào đầy giận dữ vang lên.
“Trời ơi, sáu năm rồi mày vẫn không tha cho người yêu tao hả?!”