NỖI ĐAU CÓ THỂ CHẢY.
Tôi chắc chắn thế.
Nó chảy ra khỏi cơ thể tôi như máu, thấm vào miệng vị mằn mặn, tanh tưởi. Tôi co người và lưng dựa vào bức tường lạnh giá. Mùa đông thật lạnh, tôi nghĩ, lạnh đến mức trái tim nóng hổi của tôi cũng buộc phải chịu thua. Nó đập chậm lại.
Nước mắt tôi lăn xuống sàn và vỡ tan.
Máu tôi lênh láng. Đỏ như những quả táo, và mặn như cơn đau.
Giá lạnh hẳn phải là một gã cơ hội. Hắn đến vào lúc tôi yếu ớt nhất, cúi xuống thì thầm với tôi về thế giới bên kia. Hắn thở vào tôi và tôi như đóng băng.
Tôi như đã chết.
Có thể tôi đã chết rồi. Từ khi mẹ còn sống còn đây địa ngục. Tòa lâu đài này, những kẻ sống nơi đây, Rosetta là quỷ sứ và tôi là kẻ bị trừng phạt. Gry nói tôi phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Tôi đã làm gì nhỉ?
Tôi đã giết bố mẹ mình, theo một cách vô tình nhưng cảm giác thì thật khủng khiếp. Đôi khi tôi hình dung họ đang ở đâu đó trên Thiên Đường và căm giận tôi. Họ có cần loại con gái như thế không? Đãng nhẽ họ nên để tôi chết từ đầu và sinh một đứa con khác.
Tôi đã giết Myris và đứa trẻ sơ sinh đáng thương. Nếu không phải vì chữ E hiểu lầm ấy, mẹ Howl sẽ còn sống. Em gái anh ấy sẽ còn sống. Abigail sẽ còn sống. Chúng sẽ lớn lên, có nhau, xinh đẹp, và hạnh phúc.
Và cả Gry, tôi cũng đã giết bà ấy. Người mẹ đáng thương, người phụ nữ đáng thương với tình yêu con không ai có thể sánh bằng. Tôi không trách bà ấy vì đã giẫn dữ, tôi trách bà ấy vì những sai lầm từ đau khổ.
Maya sẽ ghét tôi vĩnh viễn.
Moldark đã chết. Điều này là không thể chối bỏ, tôi đã giết ông ta, theo nghĩa đen. Ông ta có đáng chết không? Tôi từng nghĩ là có. Ông ta cũng là một nạn nhân của tôi và giờ thì những tội lỗi của ông ta đang mờ dần trong trí nhớ tôi. Tôi đã biến Abigail thành trẻ mồ côi, đó là điều quan trọng nhất.
Và Howl.
Con Quỷ của tôi và chỉ riêng tôi.
Tôi đã giết cả gia đình anh và nói dối anh. Tôi sớm muộn sẽ khiến anh đau khổ, để anh vụn vỡ và căm giận. Howl không phải một trong bọn họ. Anh ấy khác biệt, một quý ông thật sự và một người tình. Đốm lửa duy nhất tôi trông thấy. Cái phao mà tôi bám vào. Tôi cảm thấy, ngay lúc này, nước mắt mình đang tuôn lạnh như băng sông Ner Rill và cơn đau của tôi không chỉ đến từ vết thương. Nỗi đau vỡ toác thành từng mảnh trong ngực tôi như một cú nổ, tôi tưởng như đây là giây phút cuối của mình. Những mảnh đau đớn vô hình găm vào da thịt và máu lại chảy.
Tôi ước nó qua đi thật nhanh.
Tôi tước thần chết đến.
Nếu cái chết có thể giải thoát cho tôi khỏi tất cả những điều này. Tôi cựa quậy để máu chảy nhiều hơn, để nhanh chóng nhận lấy tất cả những gì tôi phải nhận. Tiếng rên rỉ không thể thoát khỏi cổ họng, tôi quằn quại và linh hồn như bị mắc kẹt, cầu cứu.
Tôi thèm nhớ hơn bao giờ hết
sự ấm áp của lò sưởi đang cháy,
của Howl,
và của ánh mặt trời tại chốn thiên đường xa xăm nào đấy.
Cơ thể tôi vặn vẹo, lấy sức, ép cho máu chảy nhiều hơn.
Nhưng cuộc đời không cho tôi cái đặc ân đó.
Cơn đau đang dịu dần.
Và tôi thì thảng thốt nhận ra vết thương ở bụng mình đang lành lại. Chẳng mấy chốc sau đấy, tôi đã có thể bò dậy và đứng lên.
Chương năm bảy
HOWL XÔNG VÀO LÂU ĐÀI NHƯ MỘT CƠN VŨ BÃO.
Giá rét mùa đông làm bắp chân cậu tê dại khi cậu chạy lên trên đoạn cầu thang xoắn ốc, ép vào ngực cậu và làm buồng phổi kiệt sức. Nhưng Howl vẫn chạy. Cậu đến thư viện đầu tiên. Angeline ít khi ở trong phòng khi trời đã sáng tỏ thế này. Cô thường lang thang đâu đó trong lâu đài, Howl biết thế, và nơi cô đến nhiều nhất vẫn là thư viện. Cô sẽ đốt lò sưởi, mở rèm, và ngồi chăm chú bên những cuốn sách cũ.
Cậu biết chắc thế.
Howl kéo mạnh cửa thư viện, cậu bước vào trong nhưng thư viện lạnh ngắt. Rèm cửa đóng kín. Lò sưởi tối om. Và Angeline không ở đây.
Howl lại chạy đi.
Cậu cáu giận nghĩ về mỗi lần mình cần tìm cô thì cô lại biến đâu mất. Lòng cậu nóng như lửa đốt, mỗi giây trôi qua là đội quân của Erik lại một gần hơn.
Tòa lâu đài bỗng như rộng ra. Khi cậu bắt gặp một người hầu nào, cậu đều dừng lại và hỏi, nhưng những gì cậu nhận được là cái lắc đầu hoang mang.
Howl chạy tiếp lên tầng thì bắt gặp Crowley đang đi xuống. Hắn ta giật mình nhìn Howl:
“Không phải ngài có cuộc họp ở thành phố sao?”
“Tìm Angeline cho tôi.” Cậu nói rồi chạy băng qua. Crowley ngẩn người ra một lúc mới như nuốt được lời Howl, vội chạy theo cậu lên lầu.
“Đi tìm ở những hành lang khác, nhất là ở các tháp.” Howl nói. “Tôi sẽ đến phòng cô ấy.”
“Vâng thưa ngài.” Crowley lắp bắp và chạy đi.
Bước chân Howl dậm mạnh trên nền đá, từng thớ cơ bó chắc lại và đau. Cậu chạy thẳng về dãy hành lang đến phòng mình. Từ xa, Howl đã nhìn thấy cửa phòng mình hé mở. Cậu đã định chạy đến, nhưng rồi đột ngột dừng lại và rẽ sang phải.
Howl không thể không thấy nó.
Trước cửa phòng Angeline, một vũng máu to, đỏ lênh láng đọng trên nền gạch, đặc quánh và đang khô lại.
Howl nuốt khan, chạy tới gần vũng máu. Máu chảy khá nhiều, chưa đủ để chết, nhưng đủ để cô ngất đi. Bao tử cậu thắt lại và như có lưỡi dao xẻ dọc từ cổ đến vùng thắt lưng. Howl quay đầu, mở cửa phòng Angeline nhưng nó trống rỗng. Cậu đi ra và chạy về phòng mình.
Cậu đẩy mạnh cửa phòng sang một bên, tưởng sẽ thấy trong đấy Angeline. Nhưng thay vào đó là Rosetta, đang đứng cạnh bàn làm việc của cậu và lơ đãng xem xét mọi thứ. Cô ta giật mình và dường như ngạc nhiên vì trông thấy Howl.
“Cô làm gì ở đây?” Cậu hỏi. “Đáng nhẽ cô phải đi từ cả tiếng trước rồi cơ mà.”
“Em để quên một vài thứ, nên nhờ một xe ngựa chở về đây.” Cô ta nói.
Howl không lấy đâu ra thời gian để quan tâm xem cô ta có nói thật hay không. Cậu nhìn quanh phòng mình, cố tìm kiếm một dấu hiệu nào đó về sự có mặt của Angeline.
“Cô có thấy Angeline không?”
“Gì cơ?” Cô ta ngạc nhiên hỏi lại. “Không phải cô ta đang ở hành lang à?”
“Không.” Cậu cáu kỉnh nói. “Tôi không thấy cô ấy ở đâu hết.”
“Chà, tiếc quá. Chắc cô ấy đang đi đâu đó quanh lâu đài rồi.” Rosetta lơ đãng ghé mắt ra ngoài cửa sổ như kiếm tìm thứ gì. Cô ta đập đập nhẹ tờ giấy trong tay mình. “Cảnh vật thật đẹp quá, nhưng lại hiu quạnh ngài có nghĩ thế không? Thật cô đơn nếu sống ở đây một mình.”
“Ở trước cửa phòng Angeline có máu.” Cậu nói. “Cô có thấy không? Có còn ai khác trong lâu đài không?”
“Vũng máu ư?” Cô ta đảo mắt suy nghĩ. “Không, em đã không thấy Angeline từ sáng. Dù em đã đi khắp nơi để tìm lại cái trâm vàng, hẳn có người hầu nào đấy đã thó mất nó rồi.”
“Đây là cái trâm của cô phải không?”
Angeline từ từ tiến vào từ sau cánh cửa. Cả Howl và Rosetta đều kinh ngạc không nói nên lời. Angeline đi vào, lặng lẽ như một cái bóng. Sự xuất hiện của cô làm Rosetta nín thở. Cô cầm con dao vẫn dính máu trên tay, chuôi dao nạm vàng và sáng loáng. Máu nhuộm bộ váy trắng thành màu đỏ, đỏ ở cánh tay, đỏ ở những vết quẹt mờ trên mặt cô và ở bụng, cái phần lộ ra giữa lớp vải đã bị đâm thủng. Bấy giờ chỉ còn là làn da láng mịn và có một vết đỏ ửng lằn lên, xấu xí.
“Angeline.” Giọng cậu như bị rút hết sinh khí. Cậu nhìn bộ dạng của Angeline và đến gần cô, bước chân có hơi luống cuống. “Em bị thương à? Làm sao...”
“Cũng không có gì cả.” Cô sờ vào vết thương trên bụng, điềm tĩnh ngước nhìn cậu. “Nó lành rồi.” Cô thì thào dịu dàng, rồi nhìn Rosetta, kẻ có gương mặt tái xanh đang đứng đó nhìn cô. Dần dần, màu xanh ấy chuyển thành đỏ lựng vì tức giận.
Howl nhìn theo ánh mắt Angeline. Mặt cậu đanh lại.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Không có gì cả.” Rosetta nói và cố tình để lộ tờ giấy cho Angeline thấy như một lời đe dọa ngầm. “Một tai nạn nhỏ, thế thôi.”
“Có đúng thế không?” Cậu hỏi Angeline.
Angeline nhìn tờ giấy nhàu nát trong tay cô ta và im lặng một lúc, cô có thể thấy vẻ vui mừng thoáng hiện lên gương mặt cô ta vì tưởng cô đã nhận được lời cảnh báo và quy phục.
Nhưng cô ta đã nhầm.
“Không có gì cả.” Cô nói. “Chỉ là một vết thương sau khi bị tiểu thư Beleth đâm.”
Rosetta loạng choạng dưới ánh nhìn của Howl, những đường gân trên cổ cậu hằn rõ. “Cô đâm cô ấy ư?” Cô ta nhận ra Howl đang hỏi mình.
Howl tiến về phía Rosetta và cô ta bắt đầu sợ hãi. Có lẽ cô ta nên sợ hãi sớm hơn, Angeline nghĩ. Rosetta lùi lại phía sau và mặt cắt không giọt máu.
“Em phải làm thế!” Cô ta hét lên trước khi Howl có thể làm gì. “Em phải giết cô ta, Howl. Ngài phải tin em. Nếu em không giết cô ta, ngài sẽ chết.”
Howl khựng lại đột ngột, nhưng giọng cậu vẫn sắc lạnh như gươm thép:
“Đừng ba hoa nữa! Tôi đã chán nhìn thấy cô rồi, đừng mở miệng thêm lần nào nữa, con dao kia không phải của cô thì là của ai? Trong lâu đài này không có ai có con dao như thế!”
“Em phải làm thế!” Rosetta tức giận bật khóc, và đập mạnh vào cậu tờ giấy. “Đọc đi! Xin ngài, hãy đọc đi! Đó là chữ viết của mẹ ngài, lời của mẹ ngài, bà ấy đã biết hết sự thật. Và cô ta đã xé chúng ra trước khi đưa cho ngài, giấu trong ngăn tủ của mình như một kẻ hèn hạ và độc địa, nói dối không chớp mắt về sự thật cô ta là ai! Xin ngài, hãy đọc đi!”
Kể cả đã lường trước điều ấy, Angeline vẫn bàng hoàng. Cô phải siết chặt cán dao và chứng kiến Howl hoang mang cầm lấy tờ giấy. Cô muốn, hơn bao giờ hết, cái vết thương kia quay trở lại. Nỗi đau từ xác thịt và từ lá gan bị đâm thủng của cô vẫn không thể so sánh bằng nỗi đau này. Angeline thấy mình tan ra như băng giá dưới nắng hè, chảy lênh láng trên sàn màu đỏ đặc.
Howl mở tờ giấy ra và nhìn Angeline.
“Đọc đi.” Rosetta nghiến răng nhìn cô và nước mắt chảy xuống cằm cô ta. “Ngài sẽ biết sự thật.”
Howl đã nhận ra nét chữ của Myris và những đường xé cẩn thận ở mép giấy, nhưng cậu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đó là lời của mẹ ngài.” Cô ta nhắc lại. Angeline đứng im như pho tượng gỗ. “Mười tám năm trước, Quỷ Vương Moldark Lucifer đã xuất hiện tại một lễ triệu hồi ở vùng Ánh sáng. Nơi đó thuộc vịnh Thiên Đường ở phía Bắc vùng đất, không xa so với biên giới. Một nhà ngư dân đã sinh hạ được một đứa con gái, thầy lang từng nói họ bị vô sinh nên đứa trẻ là một phép màu.” Cô ta uốn lưỡi mỉa mai. “Nhưng nó đã chết non.” Rosetta mỉm cười, còn Howl lướt nhanh những dòng chữ trên giấy. “Vậy nên họ đã dùng đến một khế ước cổ xưa, từ thuở những con Quỷ còn đi lại trên mặt đất để ký giao ước với Quỷ Vương. Một Cambion bất tử đủ để thỏa thuận giao ước này. Em đã đọc, thưa ngài, nó là một giao ước đã bị cấm, cho phép hồi sinh một mạng sống bằng cách sử dụng năng lượng từ linh hồn của một Cambion. Nhưng đám dân đen có cách nói dân dã hơn. Họ gọi nó rằng, kẻ được hồi sinh mang trái tim của một Cambion.”
“Đủ rồi.” Angeline nói.
Howl buông thõng tờ giấy xuống, nén thở và nhìn cô. Cô ước Howl không nhìn mình như thế, cậu khiến cô muốn bật khóc, nhưng cô cắn chặt vào môi để không nhỏ nước mắt trước Rosetta.
“Nhưng Moldark đã không sử dụng “trái tim” của mình.” Rosetta nói tiếp.
“Tôi nói đủ rồi!”
Cô ta nhếch môi. “Ông ta đã sử dụng “trái tim” của...”
“Tôi.”
Howl nói. Chỉ một từ.
Nhưng một từ ấy tựa mũi tên bằng thép nhọn, đâm xuyên qua ngực Angeline. Nỗi đau làm Angeline vỡ toang ra như một bình hoa thủy tinh bị đập bể. Cô thoi thóp thở, đứng yên, mặc cho những mảnh nhỏ của mình đang nằm dưới sàn nhà.
“Em xin lỗi.” Miệng cô đắng chát.
“Giao kèo cấm là một giao kèo có thời hạn.” Rosetta nói tiếp trong sự khoái trá. “Khi thời hạn đến, giao kèo sẽ hết hiệu lực, kẻ được hồi sinh từ cõi chết sẽ phải trả lại thứ mình đã vay mượn. Nếu Cambion không lấy lại được “trái tim” thì chỉ có kết cục là chết, còn kẻ kia sẽ được sống.”
“Đủ rồi, Rosetta.” Howl nói.
“Đủ ư, không. Ngài không hiểu sao, cô ta đã khiến ngài mụ mị thế nào vậy?” Rosetta phẫn nộ gắt lên. “Cô ta đã im lặng về chuyện này, mặc dù, chỉ hơn một tháng nữa là đến hạn của giao ước! Cô ta đã lợi dụng ngài đấy, xin ngài hãy tỉnh ngộ đi! Cô ta càng ở gần ngài, cô ta càng có nhiều cơ hội để giết ngài và chiếm phần sự sống về cho mình. Đây là cô ta đấy, thưa ngài, một ả ích kỷ, dối trá, nhỏ nhen và độc địa! Ngài sẽ chết dưới tay cô ta giống như cha ngài.”
Angeline buồn bã nhìn Howl. Cô không thể kìm thêm một giây một phút nào dòng nước mắt của mình.
“Không... Không... Đừng... ” Howl nói, như hơi loạng choạng và ôm đầu, ngoảnh đi để không trông thấy cô đang khóc.
“Một sự phản bội, thưa ngài.” Rosetta nói và nhoẻn cười, đôi mắt hằn học nhìn Angeline. “Một sự phản bội kinh tởm!”
“Không phải như thế.” Angeline nói và nấc lên.
“Vậy tại sao em nói dối?” Howl quay lại và như gầm lên. Mắt cậu đỏ. Sống mũi cậu cũng đỏ, và cơn thịnh nộ nhấn chìm sắc vàng trong con ngươi cậu. “Em đã có một ngàn cơ hội để nói với tôi, Angeline, nhưng em vẫn im lặng!”
“Em không phản bội gì cả!” Cô nói, bụng thắt lại.
“Em đã nói dối.” Cậu nói, trong cay đắng. “Đây không phải chuyện nhỏ, Angeline. Đây là chuyện sống và chết. Giao kèo ấy không phải chuyện cỏn con, tôi có thể bỏ qua nhiều điều về em, Angeline, nhưng...”
Cô muốn ngã khuỵu xuống khi Howl nhìn cô bằng tất cả sự thịnh nộ, ngạc nhiên, kinh sợ, như cô là một người xa lạ nào đấy. Rốt cuộc mày đã làm thế rồi, Angeline, cô nghĩ, mày đã làm tổn thương Howl rồi.
“Làm ơn, nghe em đi, làm ơn.” Cô nói. “Em quá sợ hãi, em không thể đột nhiên thốt ra những điều ấy được! Em đã định nói với anh.”
“Định sao?” Cậu gằn lên và lùi lại. “Tôi không chắc tôi tin được điều gì từ miệng em nữa.”
Angeline mở miệng toan nói, thì đột nhiên cánh cửa phòng Howl như bị giật tung ra. Cả ba người giật nảy mình vì âm thanh ấy. Từ ngoài hành lang, đội quân Hắc Kỵ binh, những kẻ dưới quyền và quân lính của Hội đồng đang tiến vào tựa một cơn bão tuyết kinh hoàng. Những tấm giáp đen như vảy rắn bao quanh Angeline và tất cả đồng loạt tuốt gươm.
Cô kinh sợ nhìn họ. Howl và Rosetta lùi lại. Một người bước đến tước mạnh con dao của Angeline ra khỏi tay mà như giật bay luôn những ngón tay của cô. Cô kêu lên đau đớn.
Người đó là Erik. Anh ta không mặc giáp, nhưng bộ đồ len và nhung đen tuyền khiến anh ta lẫn vào đội quân. Erik lạnh lùng ném con dao xuống đất. Angeline đưa mắt nhìn Howl đầy sợ hãi.
“Erik...” Cậu lên tiếng, dạm bước lên trước, nhưng Rosetta kéo cậu lùi lại.
Erik quay sang nhìn cậu. Howl lần đầu tiên bỗng thấy mình như một đứa trẻ phiền phức và quấy nhiễu. Cậu câm lặng trước sức nặng từ cái nhìn của Erik. Anh ta chỉ thẳng vào cậu:
“Tôi sẽ gặp cậu ở Hội Đồng.”
Đó là tất cả những gì anh ta nói.
Đội quân áp giải Angeline đi, cô cố ngoái nhìn theo và giãy dụa, miệng vẫn gào thét tên Howl.