Trái Tim Của Quỷ

Chương 55: Chương 55




TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI HẦU ĐỀU CHẠY RA CỔNG TRƯỚC. Họ nhìn Hắc Kỵ binh đưa Angeline lên một cỗ xe với những song sắt song song nhau và đi xa dần.

Rosetta nhẹ nhàng đóng cửa lại và thở phào. Cô ta quay lại nhìn Howl, người đang ngồi trên ghế, hai tay chống lên trán và chăm chăm nhìn những đường vân gỗ trên bàn mà tâm trí để đi đâu.

“Mọi chuyện ổn rồi.” Cô nhẹ nhàng nói. “Cô ta sẽ bị xử tử, và chúng ta sẽ không cần lo về giao ước nữa.”

“Về đi.” Cậu nói.

“Em phải ở đây.” Cô ta bối rối.

“Về!”

Rosetta giật mình trước thái độ đó của Howl. Cậu không thèm nhìn cô lấy một lần. Cô dậm chân tức giận ra khỏi căn phòng, mặt tối sầm lại.

Chỉ còn mình Howl trong phòng.

Cậu đứng dậy, kéo rèm lại thật nhanh và tránh nhìn qua cửa sổ. Ánh sáng ban ngày làm cơn nhức đầu của cậu tệ hơn. Cậu đi lại tủ rượu, lấy ra chai Mad Wine, thứ rượu nặng nổi tiếng ở Rethala. Lá thuốc Ullila được sử dụng như một công thức gia truyền và khiến loại rượu này có thể mang đến ảo giác. Nó là thứ khuấy động những bữa tiệc, và đúng như cái tên, mang đến sự điên loạn. Howl nhấc cốc rượu khỏi khay và đổ một ly đầy sóng sánh màu vàng nâu.

Rượu có vị của Ullila, đắng và cay, nhưng lại xoa dịu cơn đau đầu cho cậu. Howl ngồi xuống cái trường kỷ của cây piano, đặt cốc rượu ở thành cây đàn và nhìn chằm chằm những phím đàn.

Nửa tiếng sau, cậu đã nằm ở trên giường và ngủ, thậm chí vẫn mặc nguyên áo khoác với giày.

Iolite đến đánh thức cậu vào xế chiều. Cô ta cầm một cốc nước lạnh ngắt xối thẳng vào đầu Howl và cậu choàng dậy, vùng vẫy như định đánh cô ta. Iolite trố mắt nhìn, đá chai rượu lăn vào gầm giường ra và cầm lên, săm soi cái chai.

“Tôi ngạc nhiên cậu vẫn còn sống sau khi uống thứ này đấy.”

Iolite đặt chai rượu lên bàn. Howl mệt mỏi lăn lộn trên giường, chẳng buồn hỏi tại sao cô ta có thể vào phòng ngủ của cậu dễ như không thế.

“Để tôi yên.” Howl nói, và dần nhận thức được cơn đau đầu như một chiếc khoan bằng sắt, khoan sâu vào bộ não cậu. Mọi âm thanh dù là nhỏ nhất cũng khiến cơn đau đầu nhấp nhối.

“Erik đã mang cô ta về Hội Đồng rồi.” Iolite nói. “Và thần kỳ làm sao, họ đã có đủ bằng chứng.”

“Tôi không quan tâm.” Cậu lừ đừ đưa mắt quanh phòng.

“Phải.” Iolite nói, vặn nắp chai rượu, mỉa mai. “Tôi có thể thấy điều đó.”

“Đó không phải việc của tôi nữa.” Cậu nói. “Tôi đã giúp cô ta nhưng cô ta lại nói dối tôi. Cô biết cảm giác đó như thế nào không?”

Iolite uống một hơi dài. “Không.” Cô ta lau miệng. “Cô ta chẳng nói dối ai cả, Howl, ít nhất hãy nghe cô ta nói.”

“Tôi không cần nữa.”

“Cậu đang hành xử như một đứa con nít vậy!” Iolite cáu kỉnh đặt chai rượu xuống. “Erik nói đúng, cậu vẫn quá trẻ, ngu ngốc và mê muội. Tại sao tôi lại phí thời gian cho cậu ngay từ đầu nhỉ?”

“À.” Howl lẩm bẩm, nhưng Iolite đã nghe thấy. “Có thể vì cô không thông minh hơn thằng ngu ngốc này nhiều lắm.”

“Tôi đang nghiêm túc đấy.”

“Tôi cũng thế.”

Howl ngẩng đầu lên để chứng minh với Iolite mình tỉnh táo. Nhưng như có một cái búa tạ giáng xuống đầu cậu, Howl lại nằm xuống, thầm rên rỉ.

“Cậu biết gì về giao kèo cấm nào?”

“Không nhiều.” Howl nói, lật ngửa người. Cậu nồng nặc mùi rượu, Iolite khẽ chun mũi mặc dù cô ta đứng tít gần cửa phòng ngủ. “Nó chỉ được thực hiện bởi Quỷ, hoặc một Cambion bất tử. Nhưng sự sống có thể chọn từ bất kỳ Cambion nào.” Tiếng thở dài của Howl nghe não nề. “Và nó có hạn, như một miếng thịt lợn ấy.”

“Vậy là chỉ một trong hai người được sống.” Iolite kết luận. “Cậu nghĩ sao, cô ta đã bị bắt rồi. Dịp hoàn hảo đấy chứ?”

Dù vẫn mơ màng say, nhưng Howl có thể ngửi được mùi mỉa mai từ lời của Iolite rõ như mùi rượu của cậu. Cậu hơi hé mắt ra để trông thấy cô ta, nhưng rồi lại nhắm lại.

“Tôi có thể bỏ qua nhiều việc lắm, Iolite.” Cậu nói. “Nhưng Giao ước không phải chuyện đùa.”

“Có thể giải quyết mà.” Iolite nhẫn nại.

“Một trong hai phải chết, Iolite.” Howl khùng khục cười. “Tôi thề, tôi sẽ không hỏi thêm đâu.”

Iolite im lặng một lúc, lâu đến mức Howl tưởng cô ta đã đi khỏi rồi. Cô ta không uống thêm chút rượu nào, xoay cái chai trong hai bàn tay.

“Nếu cậu không đứng dậy bây giờ, cậu sẽ phải hối hận đấy.”

“Để làm gì nào?” Howl cáu kỉnh bốp chát lại. “Cô nói tôi phải làm gì đây?”

“Tôi sẽ chẳng sai khiến cậu làm gì cả.” Cô ta nói, lời mơ hồ tựa như sương khói. “Có những thứ khi đã tuột mất thì vĩnh viễn không lấy lại được, Howl. Nếu có bất cứ cơ hội nào,...” Howl đang nhắm mắt thì cảm thấy những ngón tay của Iolite luồn vào trong tóc mình, dịu dàng như một người mẹ. Cô ta đột nhiên như già đi hàng trăm tuổi. “... hãy nắm lấy nó, dù cho cậu có phải chết đi nữa.”

*

HOWL CHOÀNG MỞ MẮT.

Không khí sương giá ban đêm lặng lẽ trườn bò vào phòng. Hơi lạnh khiến Howl run rẩy. Cậu thắp nến và tỉnh dậy giữa đêm.

Cậu không nhớ mình đã ngủ bao lâu. Iolite rõ ràng vừa chỉ ở đây vài phút trước, nhưng bấy giờ, những gì cô ta đã nói với cậu chẳng khác nào một giấc mơ xa xôi. Có lẽ cậu đã mơ thấy cô ta thật, nhưng khi Howl liếc lên chiếc bàn thì chai rượu đang đặt ở đấy, xoay lưng về phía cậu.

Ban đêm lạnh giá và buồn. Cậu đốt lò sưởi, không thể chợp mắt thêm. Nỗi cô đơn thấm vào da thịt Howl tựa cái lạnh mùa đông. Howl run rẩy và cố lắc chúng rơi ra, nhưng chúng bám chắc lấy cậu và ngấm sâu vào xương tủy.

Lần đầu tiên cậu nhận ra lâu đài yên ắng đến thế. Nó như đang thở, với tiếng gió thốc bên ngoài những ô cửa kính. Cậu như đã ngủ cả thế kỷ, và những sự việc ngày hôm qua mới thật xa xôi. Cơn nhức đầu biến mất, cậu tỉnh táo nhìn quanh căn phòng mình, và những gì cậu muốn là thêm rượu. Cậu không muốn tỉnh táo, không phải lúc này.

Howl bỗng nghĩ đến Angeline.

Cậu vội xua tan hình ảnh cô trong đầu bằng cách cho thêm củi vào lò sưởi. Howl đốt thêm lò sưởi ở ngoài phòng làm việc, và cầm một khay nến đặt lên bàn. Mọi thứ vẫn y nguyên, cho thấy rằng sự việc hôm qua không phải của một thế kỷ trước. Nó là của hôm qua, điều đó có nghĩa cậu không thể nằm ngủ chờ nó kết thúc. Cái lạnh của mùa đông thật buồn bã. Howl không thể cảm thấy ấm nổi khi trong cả căn phòng mênh mông rộng lớn chỉ có mình cậu.

Khi Howl đặt chai rượu lên bàn, và lấy một cái cốc sạch ra, thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Howl mệt mỏi nói. “Không khóa.”

Cậu đoán đó là Crowley. Thật kỳ lạ rằng hắn ta thức muộn thế. Nhưng hắn lại không mở cửa vào, mà tiếp tục gõ.

Howl đặt cốc rượu xuống khi những tiếng gõ trở nên sốt ruột. Cậu đi ra mở cửa.

Howl giật lùi lại khi vừa kéo cửa ra, đến mức cậu suýt ngã xuống sàn nhà. Người gõ cửa không phải Crowley, mà là Abigail.

Cậu kinh ngạc nhìn con bé. Bấy giờ nó nhợt nhạt với nước da giống thứ nước xanh loét ở đầm lầy, người ướt sũng, đôi mắt sâu hốc hác và thâm quầng. Howl ngoảnh nhìn quanh nhưng không có Annalise ở đây.

Bỗng nhiên, Abigail giơ hai bàn tay nó lên.

Howl nhăn mày không hiểu. Nó vẫn giơ thẳng hai bàn tay, hướng về cậu và kiễng chân như muốn chạm vào cậu. Howl ngần ngừ rồi hơi cúi mình xuống. Đoạn hai bàn tay Abigail áp chặt lấy hai bên xương hàm của cậu và kéo Howl xuống đến khi gương mặt cậu sát cạnh nó. Bàn tay nó lạnh như băng giá. Abigail hơi nghiêng mình, ghé vào tai Howl và mấp máy môi.

Howl thậm chí không nghĩ nó đã nói gì.

Nó chỉ thở.

Và tiếng thở ấy thổi vào tai Howl như những lời nói. Cậu ngạc nhiên nhìn con bé, mặt đối mặt. Abigail buông tay mình xuống và lùi lại đằng sau, cho đến khi nó biến mất vào trong bóng tối.

Nửa đêm hôm ấy, Howl ra khỏi lâu đài.

*

WEINBERG CHÌM TRONG SƯƠNG. Tòa lâu đài Bóng đêm của Erik Amodeus khoác vẻ ảm đảm và rùng rợn, chìm sâu trong sương khói vùng Weinberg. Ở miền đất này, mùa đông không có tuyết. Thay vào đó là hơi sương ẩm ướt cả ngày và đêm, cùng với những trận mưa phùn rả rích. Erik là người nắm giữ quyền lực cao nhất về quân đội trong Hội Đồng. Khi anh ta vẫn còn say giấc nồng với hai cô gái tóc đỏ xinh đẹp trên cái giường chừng như rộng hơn bình thường, thì một người tiểu quản xuất hiện.

“Ngươi đang làm phiền ta đấy.” Erik nói và cựa mình. Anh ta chẳng mặc gì, vắt ngang qua người chỉ có một cái mền mỏng, vắt một tay qua bụng cô gái nằm bên trái mình.

“Xin ngài đấy, Đức Ngài.” Tên tiểu quản run rẩy. “Ngài Lucifer đang đứng chờ ở bên ngoài, và có vẻ ngài ấy đang tức giận chuyện gì đó.”

Erik ngóc đầu dậy.

“Thật sao?”

Tên kia gật đầu.

Anh ta thở dài một tiếng và uể oải dậy.

Howl đứng ngoài hành lang tầng bốn, ngay bên ngoài phòng ngủ của Erik. Hành lang này bao gồm những ô cửa kính rất lớn, kê sát nhau và không có rèm, toàn bộ đều là hình tròn nhưng không thể mở ra. Weinberg trắng sương, hơi sương mờ đọng lên cửa kính và chảy xuống như nước mắt.

“Đừng nói cậu đến đây vì vụ việc cô gái kia.” Erik bước ra với người tiểu quản đi sau. Anh ta ra hiệu cho ông ta đi khỏi, tay vẫn bận xắn cổ áo.

“Phải.” Howl nói, hai bàn tay xỏ túi áo. Cậu quan sát Erik, xét ra, anh ta trông chẳng hơn tuổi cậu là bao, với vẻ ngoài quyến rũ và trẻ trung ấy. Nhưng Howl biết tuổi của Erik không dưới năm mươi; anh ta đã làm việc trong Hội đồng từ rất lâu rồi.

Erik trông không hứng thú lắm. “Chuyện đó ngoài tầm kiểm soát của tôi.”

“Tôi muốn mãn hạn tử cho cô ấy.” Cậu nói thẳng với Erik.

“Tôi không thể.” Erik gằn giọng. “Tôi không hiểu sao cậu có thể tha thứ cho kẻ đã giết người nhà của mình, nhưng tôi không thể! Hội Đồng là người quyết định.”

“Chúng ta là Hội đồng.”

“Hai người.” Erik sửa lại.

“Iolite sẽ giúp.”

“Vẫn là hai.” Erik nói. “Tôi chưa từng nói tôi sẽ giúp đỡ cậu. Đó là tội phạm lục địa, Howl. Cô ta đã giết Quỷ Vương. Tôi nghĩ Tòa Tư pháp Hội đồng sẽ xử thiêu theo đúng luật dành cho nữ tử tù, nếu cô ta may mắn không bị đánh gãy xương trước.”

Howl nuốt khan.

“Cậu nợ Hội đồng một lời giải thích.” Erik nói. “Họ đang chờ để xét phạt cậu đấy Howl.”

“Hy vọng họ phế truất tôi.” Howl lẩm bẩm.

“Gì cơ?”

“Không có gì.”

Nhưng Erik đã nghe thấy. Anh ta chau mày, đáy mắt ánh lên sự bực bội:

“Tôi không hiểu, Howl, cậu đang đặt cược cả cuộc đời mình vào một cô gái đấy. Như thế có đáng không?”

“Anh cũng cả đời chỉ biết đến gái còn gì?”

Erik bối rối, nóng mặt. “Ít nhất tôi chẳng quan tâm đến họ sống chết ra sao. Tôi không mù quáng trước họ!”

“Vậy đó là cách anh gọi hả? Mù quáng ấy.”

“Không phải sao? Hãy nghĩ về việc này đi, Howl. Vào phiên tòa xét xử cậu cũng sẽ phải có mặt đấy. Đừng làm gì dại dột.”

Anh ta nói rồi bỏ vào phòng luôn. Howl bám lấy thành tường trong cơn chóng mặt mà rượu để lại. Cậu ngước nhìn bầu trời, quay cuồng như chong chóng. Erik sẽ không thể hiểu, anh ta không bao giờ hiểu được.

Và điều cậu làm hoàn toàn đi ngược lại với lời của anh ta.

Dại dột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.