Âm thanh không lớn, nhưng trên ban công chỉ có hai bọn họ nên nghe được cực kỳ rõ ràng.
Rất nhanh, người đằng trước xoay đầu lại, khẽ nhướng mày nhìn cô một cái.
“Bị đánh thức à?”
Kiều Nhân vuốt tóc: “Vâng.”
Vừa mới đáp xong, liền nghe thấy giọng Kỷ Hàn Thanh nói chuyện với người ở đầu bên kia càng lạnh thêm mấy độ, “Không muốn nhận tiền thưởng thật sao?”
Lục Kỳ vội trả lời: “Dĩ nhiên là muốn ạ.”
Làm gì có ai không muốn nhận tiền thưởng.
Kiều Nhân vừa nghe liền biết anh có ý gì, cô ho nhẹ một tiếng, “Bị anh đánh thức.”
Bị ai đánh thức cũng không quan trọng, quan trọng là nếu như Lục Kỳ vì thế mà không có tiền thưởng thì trong lòng Kiều Nhân cũng rất ái ngại.
Kỷ Hàn Thanh vẫn đặt điện thoại bên tai, tay phải đặt trên lan can của ban công, ngón tay trỏ hơi cong lên mấy lần, vài giây sau mới chậm rãi đáp: “Vậy cậu cứ mơ đi.”
Lục Kỳ khóc không ra nước mắt, còn chưa kịp nói thêm gì, điện thoại đã bị ngắt.
Kiều Nhân xoa đôi mắt hơi sưng lên, bởi vì vừa rời giường nên cổ họng hơi khàn, “Vẫn muốn trừ tiền thưởng của cậu ta sao?”
Anh thu lại điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vì sao vẫn trừ?”
Kỷ Hàn Thanh hỏi ngược lại: “Đúng là bị anh đánh thức?”
Kiều Nhân: “......Không phải.”
“Biết tại sao lại trừ chưa?”
Kiều Nhân: “...”
Nói cho cùng cũng là vì cô nói đỡ cho Lục Kỳ một câu.
Kiều Nhân còn không nghĩ ra nên nói giúp cậu ta thế nào, trong lòng càng lúc càng băn khoăn, cô nhíu mày: “Vẫn là đừng trừ đi...”
Anh hơi nhướng mày, khóe miệng nửa cười nửa không: “Vẫn còn nói?”
Câu “Anh có thể nói có lý một chút không” vừa tới bên miệng đã bị Kiều Nhân mạnh mẽ nín lại, cô nhìn ra, người như Kỷ Hàn Thanh căn bản không có cách nào nói lý được.
Bất kể có phải loại chuyện đó hay không, chỉ cần có liên quan tới cô anh sẽ không nói đạo lý.
Kiều Nhân bĩu môi, cũng không thèm cãi lý với anh nữa, giọng cứng rắn hơn so với ban nãy: “Kỷ Hàn Thanh...”
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Thời điểm này ánh mặt trời rất vừa phải, không quá nóng nhưng vẫn sáng rực rỡ, chiếu tới từ phía sau Kỷ Hàn Thanh, khiến gương mặt của anh sáng tối rõ ràng. Kiều Nhân mắt đối mắt với anh, “Anh không thể trừ tiền thưởng của cậu ấy được.”
“Tại sao?”
“Em không muốn để anh trừ.”
Lời vừa dứt, anh trầm mặc vài giây, đột nhiên nở nụ cười trầm thấp.
Cười cười cười, chỉ biết cười.
Kiều Nhân hiếm khi cứng đầu với Kỷ Hàn Thanh như vậy, kết quả người này chẳng thèm phối hợp, cứ cười tới khi hai tai cô nóng lên. Kiều Nhân cau mày hỏi: “Anh có ý gì?”
Nụ cười trên môi anh vẫn chưa tắt, đôi mắt sáng trong. Anh bước đến gần, cúi người kéo lại dây áo trên vai Kiều Nhân: “Ý tốt.”
Kiều Nhân ngước mắt nhìn, Kỷ Hàn Thanh đã đứng thẳng người lại: “Anh ngủ tiếp một lát, mười giờ gọi anh.”
Giọng anh có chút uể oải, còn có mấy phần mệt mỏi không thể hiện ra. Đáy lòng Kiều Nhân như bị người ta nhẹ nhàng đâm một cái, cô hơi cong môi lên, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, Kỷ Hàn Thanh chưa chắc đã tốt hơn cô.
Dù sao hôm qua trong ấn tượng của Kiều Nhân, mỗi lần bản thân tỉnh khỏi ác mộng, dường như chưa tới một phút cô đã có thể ngay thấy giọng nói của anh trong bóng tối.
Rất có tác dụng vỗ về.
Kiều Nhân được trấn an một đêm, suýt chút nữa đã quên anh cũng chăm sóc cô cả một đêm.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Hàn Thanh vài giây, mãi tới khi anh lên giường nằm xuống rồi, cô mới đi tới chiếc ghế trên ban công nằm xuống.
Ghế này làm từ trúc, mới sáng sớm ngồi lên còn có chút hơi lạnh thấm trên đó, cảm nhận thoáng qua. Kiều Nhân nheo mắt đợi một lúc, sau đó thấy màn hình điện thoại trên bàn sáng lên một cái.
Kỷ Hàn Thanh không cầm điện thoại vào trong phòng.
Màn hình sáng rồi lại tối đi, Kiều Nhân chống bàn ngồi dậy.
Đợi tới khi nó sáng lên lần thứ ba, cô nhìn thấy nội dung trên đó...
[Kỷ tổng, tiền thưởng có thể không trừ được không ạ?]
[Nếu như nhất định phải trừ, xét tới việc em sắp trở thành chồng của em gái anh, có thể trừ ít một chút không?]
Kiều Nhân bị chọc bật cười, gõ chữ trả lời cậu ta: [Được.]
Còn chưa tới nửa phút, Lục Kỳ: [Chị Kiều?]
[Sao cậu biết là tôi?]
[Bởi vì anh ấy chưa bao giờ nói với em chữ “Được” hết.]
Khóe miệng Kiều Nhân càng cong hơn, ngón tay dừng trên bàn phím vài giây không trả lời, cầm điện thoại của mình lên xem tin tức hôm nay.
Ánh nắng bên ngoài dần lên cao.
Kiều Nhân lướt tin tức nửa ngày, tới chín giờ rưỡi, vừa định xuống lầu làm đồ ăn sáng, Lục Kỳ liền nhắn wechat tới: [Chị Kiều, sau ngày 1 tháng 5 thực tập sinh phải trở lại trường.]
Mấy hôm trước có người đã báo cho cô rồi.
Kiều Nhân trả lời vài câu đơn giản, đặt điện thoại xuống bên cạnh điện thoại của Kỷ Hàn Thanh sau đó đứng dậy đi xuống lầu.
Đồ ăn sáng làm đơn giản, chính là cháo trắng và rau cải bình thường.
Kiều Nhân ra khỏi phòng bếp, đã hơn mười giờ mấy phút,
Cô múc thêm một bát cháo bê lên lầu, động tác mở cửa nhẹ nhàng hơn nhiều. Cửa vừa mở ra, người bên trong quả nhiên còn chưa tỉnh dậy.
Lúc Kỷ Hàn Thanh ngủ đặc biệt yên tĩnh, không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng rất nhẹ. Kiều Nhân sợ tiếng dép lê lớn nên dứt khoát bỏ dép ở bên ngoài đi chân trần vào. Sau khi đặt bát cháo lên tủ đầu giường thì ngồi xổm xuống, tựa đầu vào giường nhìn anh.
Người này quả thật rất đẹp trai, đôi mắt lúc nhắm lại đuôi mắt hơi cong lên, đường cong tuyệt đẹp, ngay cả lông mi dường như cũng dài hơn người khác. Kiều Nhân nhìn một chút, vô thức đưa tay ra nhẹ nhàng chạm lên mi mắt anh một cái.
Cứ như vậy chưa được nửa giây, cổ tay cô đã bị người đó cực kì chuẩn xác nắm chặt lấy, Kỷ Hàn Thanh không mở mắt, “Mấy giờ rồi?”
“10 giờ 10.”
Anh đáp một tiếng.
Kiều Nhân: “Buổi trưa có việc gì à?”
Anh tiếp tục đáp, mơ màng, dường như lại ngủ thiếp đi.
Kiều Nhân còn đang do dự có nên tiếp tục làm phiền anh không, Kỷ Hàn Thanh đã mở mắt, đôi mắt anh chưa hoàn toàn tỉnh táo, nheo lại liếc nhìn cô một cái, giọng có chút khàn khàn: “Nhìn đẹp không?”
“...”
Kiều Nhân rời tầm mắt sang nơi khác, mặt không biến sắc: “Đồ ăn sáng em để ở đó.”
Cô hất cằm chỉ vào chiếc bát trên tủ đầu giường, “Anh nhớ ăn.”
Kỷ Hàn Thanh vẫn nheo mắt nhìn cô.
Lúc này Kiều Nhân đã thay xong quần áo, nét mặt bình tĩnh, nhìn thế nào cũng thấy có cảm giác nhẹ nhàng, hiền dịu.
Môi anh khẽ cong lên, “Em đi đâu?”
“Đến trường học một chuyến.”
“Anh đưa em đi?”
“Không cần,“ Kiều Nhân chải tóc, “Anh ngủ thêm một lát đi.”
Đuôi mắt Kỷ Hàn Thanh nhướng lên, nhìn cô chăm chú vài lần.
Kiều Nhân làm xong một lượt, lát sau học theo giọng điệu của anh hỏi: “Nhìn đẹp không?”
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh càng sâu, nheo lại, có thâm ý khác đáp: “Đẹp.”
Kiều Nhân: “...”
Đúng là không thể sánh được.
Kỷ Niệm đi tới Thanh Hải một tuần, Kiều Nhân ở trong nhà Kỷ Hàn Thanh một tuần.
Mấy ngày đầu, Kỷ Niệm còn định gửi chuyển phát nhanh chìa khóa về cho cô, sau khi biết Kiều Nhân ở cùng Kỷ Hàn Thanh thì dứt khoát gạt bỏ ý định này.
Kiều Nhân gần tới ngày tốt nghiệp, công việc thực tập ở tòa soạn đều giảm bớt không ít.
Vốn là có một tháng trước đó để tự do hoạt động, hiện tại lại biến thành đi lấy tin tức cùng thầy Vương. Cân nhắc đến việc mấy ngày nay cô bận nhiều chuyện ở trường nên thầy Vương đều giao cho cô nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, một tuần cũng không phải ra khỏi văn phòng mấy lần.
Đến cuối tháng tư, cuối cùng Kỷ Niệm cũng từ Thanh Hải trở về.
Kỳ thực tập của Kiều Nhân cũng đúng lúc kết thúc. Thứ sáu hôm đó, Lục Hạ ôm cô không chịu buông tay: “Tiểu Kiều, vị trí này tới sẽ giúp cậu giữ lại, cậu nhất định phải trở về nhé...”
“...”
Nói như cô không thể quay lại được nữa vậy.
Kiều Nhân: “Bỏ tay ra nào, tớ còn phải thu dọn đồ đạc.”
Lục Hạ thu tay về như bình thường, lập tức lau lau khóe mắt căn bản chẳng có giọt nước mắt nào, tiếp tục chạy đến trước máy tính viết bản thảo.
Hơn bốn giờ chiều, Tiểu Hắc chạy tin tức ở bên ngoài quay về, vừa vào văn phòng liền rót cốc nước: “Các cậu đoán xem vừa nãy ở dưới lầu tớ nhìn thấy ai?”
Mấy người trong phòng đều đang bận rộn, chỉ có Kiều Nhân thu dọn xong đồ đạc không có việc gì làm, phối hợp tiếp lời: “Ai vậy?”
“Đại boss.”
“...”
“Chính là chủ tịch đó, hơn ba tháng chưa đến đây, cũng không biết lần này tới làm gì?”
Lục Hạ chen miệng vào: “Thị sát?”
Tiểu Hắc lắc đầu: “Cấp trên không thông báo mà.”
Theo lý mà nói mỗi lần có lãnh đạo đi thị sát, từ ban giám đốc cho tới văn phòng, rồi đến thầy phụ trách của bọn họ chắc chắn sẽ thông báo trước, nghiêm túc trấn chỉnh.
Không thể đi sớm về muộn, cũng không thể buôn chuyện trong giờ làm việc.
Nhưng căn bản lần này không nghe thấy phong thanh gì, nếu không phải Tiểu Hắc tình cờ nhìn thấy thì có khi còn không biết là có lãnh đạo đến.
Kiều Nhân không quá chú ý tới lãnh đạo cấp cao, cô ngồi trước bàn làm việc đợi tới giờ tan ca sẽ cầm đồ đạc đi về.
Kết quả trước khi tan ca khoảng nửa tiếng, điện thoại của Kiều Nhân vang lên.
Kỷ Hàn Thanh: [Đến phòng làm việc của anh một chuyến.]
Kiều Nhân cũng không lề mề nhiều, cất điện thoại sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Tầng của cô cách tầng của Kỷ Hàn Thanh rất xa, Kiều Nhân chờ các thang máy đang sử dụng khoảng hai phút. Hai phút sau, cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy hai người ở bên trong.
Một trẻ, một già.
Bước chân cô hơi khựng lại hai giây, sau đó nhấc chân đi vào.
Cửa thang máy đóng lại, người lớn tuổi hơn mở miệng: “Chú nghe Phó Yến nói cháu định yêu đương ở nơi làm việc?”
Người đàn ông bên cạnh liếc nhìn cô một chút: “Không định ạ.”
“Vậy thì tốt...”
“Đã bắt đầu rồi.”
P.s: Đúng như chị Kiều nói, chỉ cần là chuyện có liên quan tới bạn gái, chú Kỷ không bao giờ nói đạo lý =))) Chương 61 dài quá các cô gái ạ TvT