Nói qua nói lại Kiều Nhân nghe vài câu cũng đại khái đoán được thân phận của người này.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đeo kính, âu phục giày da, ánh mắt ôn hòa, mỗi một điểm đều khớp với miêu tả của Tiểu Hắc về chủ tịch.
Quan trọng là vào lúc này, ông ấy và Kỷ Hàn Thanh cùng nhau xuất hiện trong thang máy.
Có thể đoán được, người này tám phần chính là chủ tịch của bọn họ hôm nay đột nhiên tới thị sát.
Kiều Nhân lặng lẽ dịch về bên cạnh vài bước.
Chữ “tốt” của chủ tịch còn chưa kịp trôi xuống, ngừng vài giây mới hỏi câu thăm dò: “Hàn Thanh, cháu nói đùa chú đấy à?”
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn Kiều Nhân đã chui vào trong góc, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Không ạ.”
“Cháu như vậy không phải là làm loạn sao?”
Chủ tịch nhíu mày, ánh mắt cũng đặc biệt trở nên nghiêm túc hơn.
Tòa soạn của bọn họ trước đây đúng là từng có quy định trên văn bản không cho phép yêu đương ở nơi làm việc, mãi tới mấy năm trước nhân viên kháng nghị về việc ở tòa soạn không có thời gian ra ngoài tìm đối tượng, chỉ còn thiếu nước một vạn người viết huyết thư, cấp trên mới hủy bỏ quy định này.
Tuy nói là hủy nhưng tóm lại lãnh đạo vẫn không hài lòng với chuyện này lắm.
Dù sao số liệu mấy năm qua đều rành rành ra đó.
Nếu người yêu không phải là đồng nghiệp thì thành tích rõ ràng tốt hơn so với đám người yêu đương ở nơi làm việc nhiều.
Hiện tại chủ tịch nghĩ lại vẫn cảm thấy phiền muộn, ông vốn cho rằng trong tòa soạn người mà khiến ông yên tâm nhất chính là Kỷ Hàn Thanh. Kết quả hóa ra lại ngược lại... không thể khiến người ta bớt lo chút nào. Ông hít mấy hơi liên tiếp, nói: “Rốt cục cháu nghĩ cái gì vậy?”
“Chính là thích cô ấy,“ Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh nâng lên, nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu gương mặt cô trên cửa thang máy, khóe môi hơi cong lên: “Muốn ở bên cô ấy ạ.”
Chủ tịch tiếp tục thở dài.
Mấy phút sau, dường như ông đem toàn bộ hơi thở trong vòng một năm đều thở ra, “Bộ phận nào?”
Kỷ Hàn Thanh: “Bộ phận xã hội.”
Ông vốn định tiếp tục điều tra hộ khẩu, kết quả vừa nghe thấy mấy chữ “Bộ phận xã hội”, ngay cả hộ khẩu cũng không cần tra nữa. Ông ho nhẹ một tiếng: “Viết tin tức về Vu Minh?”
Kiều Nhân: “...”
Không hổ là chủ tịch, chuyện như vậy cũng có thể đoán chính xác được.
Kiều Nhân lại lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, lúc này hoàn toàn dán vào vách tường, giống như học sinh bị bắt đứng phạt.
Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng di chuyển theo cô, dừng hai giây mới “Vâng“.
“Chú cũng biết là cô ấy,“ Ánh mắt chủ tịch nhìn anh càng lúc càng chỉ tiếc mài sắt mà không thể nên kim, “Loại bản thảo kia bình thường căn bản cháu không thể đồng ý đăng được.”
Kiều Nhân: “...”
Đúng là lúc đó Kỷ Hàn Thanh không đồng ý.
Nét mặt chủ tịch vẫn không được tốt, giống như bị Kỷ Hàn Thanh làm cho tức giận không nhẹ.
Bản thảo đó vài ngày trước ông mới nhìn qua một lần, vì thế vẫn khá nhạy cảm với tin tức khắc sâu trong ấn tượng của mình, rõ ràng có lực chọn tốt hơn, cô gái kia lại một mực lựa chọn góc độ không bình thường nhất để viết.
“Không bị cấp trên sờ gáy coi như mấy người số may.”
Giọng ông vang lên, “Có điều nói đi nói lại, nếu thật sự không may bị sờ đến, cháu còn định thay nó chịu trách nhiệm à?”
“Vâng.” Kỷ Hàn Thanh cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, hờ hững đáp, “Chữ là do cháu ký, nếu có gặp sự cố chắc chắn cũng là cháu chịu.”
Anh còn có mặt mũi nói vậy.
Chủ tịch: “Rõ ràng cháu có thể không ký.”
“Hết cách rồi,“ Kỷ Hàn Thanh cụp mắt, nghiêng đầu cười với ông, “Cô ấy làm nũng với cháu, vì thế không thể khống chế được ạ.”
Chủ tịch nhất thời nghẹn lời.
Hừ.
Tuổi tác ông cũng lớn rồi, thực sự càng ngày càng không hiểu được mấy thanh niên này nghĩ gì trong đầu.
Hẹn hò thôi mà, chán ngắt.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, ông liếc nhìn Kỷ Hàn Thanh một cái, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Từ khi nào lại giống y hệt Phó Yến, một chút tự chủ cũng không có.”
Chủ tịch một mình đi phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn.
Trong thang máy, Kỷ Hàn Thanh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Kiều Nhân. Sau đó vừa ra khỏi thang máy, anh lại làm như người không liên quan mà buông tay ra, nói với người trước mặt, “Đúng rồi chú Phó, sao chú lại không quan tâm đến Phó Yến?”
“...”
Phó Yến cần gì ông quan tâm, bạn gái đã không biết đổi bao nhiêu lần rồi.
Xem như ông cũng nhìn ra rồi, Kỷ Hàn Thanh hôm nay muốn làm ông tức chết.
“Nói chuyện khác đi,“ chủ tịch lạnh lùng khẽ “hừ” một tiếng, “Lúc nào đưa tới cho chú gặp?”
“Ai ạ?”
Còn có thể là ai.
Chủ tịch dừng chân, quay đầu nhìn anh, “Bạn gái cháu.”
Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng cười, “Đã đưa tới rồi ạ.”
“Chỗ nào?”
“Vừa nãy đứng sau lưng chú hơn nửa ngày rồi.”
“...”
Vừa nãy ông tới tìm Kỷ Hàn Thanh tính sổ, từ lúc bắt đầu đã không để ý tới cô gái đang đứng trong thang máy kia.
Nhìn hay không nhìn không quan trọng, quan trọng là ông vừa mới nói một đống lời không hài lòng.
Kỷ Hàn Thanh cũng không thèm nhắn nhở, lúc này thì hay rồi, đều bị người trong cuộc nghe thấy rồi.
Mặc dù Phó Trường Tùng đã sống mấy chục năm nhưng lúc này khuôn mặt già nua cũng có chút ái ngại. Ông lúng túng ho, mau mày nhìn về phía cô gái đang đứng sau Kỷ Hàn Thanh khoảng hai bước chân.
Đúng là xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo, long lanh như mang theo ánh sáng.
Cô bé này có một điểm đặc biệt hơn so với những cô gái trẻ tuổi theo chuyên đề xã hội khác, đó là trong máy mắt dường như có một sự trong sáng và kiên định.
Kỷ Hàn Thanh kéo Kiều Nhân đến bên người, tay anh vẫn đang đặt trên cổ tay cô, ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay mềm mịn của cô mấy lần, giọng cũng nhẹ nhàng: “Chủ tịch Phó.”
Kiều Nhân gật đầu, lại cảm thấy chưa đủ nghiêm chỉnh liền cúi người chào hỏi một cách cẩn thận: “Chào chủ tịch Phó ạ.”
Cổ họng Phó Trường Tùng như bị người ta nhét một cây bông vào, chặn ngang họng, ông khẽ ho, “Kiều...”
Kỷ Hàn Thanh thay ông bổ sung: “Nhân.”
“Kiều Nhân đúng không, vừa rồi chú nói không phải nhắm vào cháu đâu.”
Kiều Nhân gật đầu.
Kỷ Hàn Thanh thấp giọng: “Chú ấy nhắm vào anh.”
Phó Trường Tùng dứt khoát vớ được cọc liền leo lên: “Đúng, chú nhắm vào con thỏ nhỏ...”
Vẻ mặt và ngữ điệu của ông rất nghiêm túc, khiến câu nói này càng nghe càng buồn cười, Kiều Nhân không kìm được bật cười khẽ.
Cô gái nhỏ cười vui tai vui mắt, lúc cười lên đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Phó Trường Tùng nhìn qua, sau đó quay đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh, “Cha mẹ cháu biết chưa?”
“Chưa biết ạ.”
“Định lúc nào nói cho họ biết?”
Kỷ Hàn Thanh cũng không lảng tránh vấn đề này, “Bất cứ lúc nào.”
Kiều Nhân: “...”
Anh nói nhẹ nhàng thật.
Nhưng với quan hệ hiện nay của bọn họ, muốn nói cho cha mẹ hai bên biết thì trước tiên cũng phải làm công tác tư tưởng trước.
Phó Trường Tùng không biết quan hệ này, chỉ nghĩ là thời cơ chưa phù hợp, “Ừ” một tiếng, “Vậy cháu xem mà làm.”
Ba người đi tới trước cửa phòng làm việc của Kỷ Hàn Thanh, người phía trước dừng lại, “Hai đứa có phải có việc cần trao đổi không?”
Phó Trường Tùng định, nếu như hai người có chuyện cần bàn bạc vậy thì ông sẽ không đợi ở đây nữa.
Ngày hôm nay vốn không phải là thị sát, không có việc gì quan trọng. Chỉ là ông nghe Phó Yến kể Kỷ Hàn Thanh có coi trọng một cô gái trong tòa soạn, muốn tới nhắc nhở Kỷ Hàn Thanh vài câu chú ý đúng mực.
Kết quả không đúng dịp, lúc ông đang nhắc nhở thì lại bị chính cô gái ấy nghe được.
Cả người Phó Trường Tùng không thoải mái, vừa liếc nhìn Kiều Nhân liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: “Phê chuẩn.”
“Phê chuẩn cái gì?”
Một giây sau, không đợi Kỷ Hàn Thanh trả lời, Phó Trường Tùng liền phản ứng trước, “Chưa tốt nghiệp à?”
“Vâng.”
“Có phải là hơi nhỏ không?”
“Vẫn ổn ạ.”
Phó Trường Tùng không nói gì, vung tay ra hiệu tự biết, “Vậy chú không làm lỡ thời gian hai đứa nói chuyện công việc nữa.”
Ông hết sức nhấn mạnh hai chữ “công việc”, lúc đi qua người Kỷ Hàn Thanh còn nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Chú ý đúng mực một chút.”
Kỷ Hàn Thanh nở nụ cười, không lên tiếng.
Kiều Nhân không nghe rõ, đợi tới khi chủ tịch nghiêm nghị đi vào trong thang máy rồi mới hỏi: “Chủ tịch Phó nói gì với anh thế?”
Kỷ Hàn Thanh hơi cúi đầu, đưa tay mở cửa: “Bảo anh mau chóng đưa em về gặp phụ huynh.”
Hai tai Kiều Nhân nóng lên, vẫn tin câu chuyện hoang đường của anh, nửa ngày không lên tiếng, yên lặng theo anh đi vào phòng.
Tòa soạn quy định trong lúc thực tập sinh tốt nghiệp có thể xin nghỉ một tháng.
Kiều Nhân đã đến phòng nhân sự xin giấy nghỉ phép trước rồi, đợi sau khi đóng cửa lại mới hỏi: “Giấy xin phép của em đã kí rồi mà.”
“Anh biết.”
Kiều Nhân không rõ: “Vậy còn phê chuẩn cái gì?”
Đầu tháng năm đến đầu tháng sáu, cô có thể xử lý xong hết chuyện tốt nghiệp rồi.
“Có hai tuần lễ nghỉ có lương, phê duyệt cho em rồi.”
Kiều Nhân: “Không cần...”
“Chỉ thực tập sinh mới có.”
Trong nháy mắt Kiều Nhân không biết nói gì.
Cô biết nếu như trở thành phóng viên thật rồi thì sẽ bận rộn tới mức nào, vì vậy cô cố gom góp mới được thời gian nghỉ hai tuần lễ. Hơn nữa đầu tháng sáu là kỷ niệm ba năm ngày cưới của Tân Nhan, có lẽ đến lúc đó cô sẽ lại phải xin nghỉ phép để tham gia. Cô chỉ do dự mấy giây sau đó đáp: “Được.”
Dừng một chút Kiều Nhân lại hỏi: “Lục Kỳ cũng được phê duyệt sao?”
Phía sau bàn làm việc, anh đang ngồi ký giấy tờ, một giây sau ngước mắt nhìn sang.
Kiều Nhân đứng trước bàn làm việc, rõ ràng cao hơn Kỷ Hàn Thanh không chỉ một chút, nhưng ánh mắt anh vừa quét qua khí thế của cô dường như lập tức bị ép xuống.
Ngón tay Kỷ Hàn Thanh cầm bút nhẹ nhàng đặt ở mép bàn: “Lặp lại lần nữa, anh không nghe rõ.”
Kiều Nhân: “Tối hôm nay ăn gì?”
Kỷ Hàn Thanh nhếch môi, “Ăn em.”
Kiều Nhân: “...”
Cô dứt khoát không nói nữa.
Mấy giây sau, Kỷ Hàn Thanh ký tên xong, đưa giấy nghỉ phép đến.
“Trước khi tan làm đưa qua cho bộ phận nhân sự.”
Kỷ Hàn Thanh dừng một chút, “Buổi tối cùng ăn cơm.”
Kiều Nhân đáp một tiếng, cũng không từ chối.
Cô cầm tờ giấy kia, nhìn chằm chằm ba chữ “Kỷ Hàn Thanh” trên đó mấy lần, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Nếu như bản thảo tin tức về Vu Minh là người khác viết, anh sẽ không duyệt đúng không?”
Kỷ Hàn Thanh nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”
“Vì sao lúc đó lại duyệt cho em?”
“Không phải vừa nói rồi sao?” Kỷ Hàn Thanh đứng dậy, cầm áo vest trên ghế vắt lên khuỷu tay, anh vòng qua bàn làm việc đi tới, sau đó dừng trước mũi chân cô nghiêng đầu nhìn: “Vì em làm nũng với anh.”
Kiều Nhân vô thức nhíu mày.
Lúc đó cô cho rằng vấn đề không lớn lắm nên mới đánh bạo nắm lấy tay anh.
Kết quả ban nãy nghe Phó Trường Tùng nói mấy câu, cô cũng biết rõ ràng lần này Kỷ Hàn Thanh đã làm sai rồi.
Thấy cô không nói gì, anh cúi đầu ghé sát vào tai cô, giọng có chút nhẹ nhàng. Rõ ràng không phải động tác đứng đắn gì nhưng lời nói trong miệng anh đều rất nghiêm túc: “Em là phóng viên xã hội, viết cái gì thì phải giải quyết được vấn đề xã hội.”
Bản thảo Kiều Nhân viết tuy rằng ảnh hưởng không nhỏ, nhưng căn bản không giải quyết được vấn đề thực tế.
Đủ hay, đủ tò mò nhưng không đủ khách quan.
Bản thân chuyện đồng tính không phải là một vấn đề, huống hồ số người như vậy vốn không chiếm quá nhiều.
“Về nghĩ lại xem trọng tâm nên đặt ở đâu,“ Kỷ Hàn Thanh còn chưa đứng thẳng người, môi vẫn kề bên tai cô, lúc nói chuyện có thể tiếp xúc với cô. Anh nói: “Em là phóng viên, không thể quá chủ quan theo ý mình như Kỷ Niệm được.”
Thật lâu, Kiều Nhân mới rầu rĩ đáp một tiếng.
Kỷ Hàn Thanh đứng thẳng người dậy, ống tay áo đã bị người ta kéo lại, Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh: “Kỷ tổng, vừa nãy là anh phê bình em sao?”
“Không phải.”
Kỷ Hàn Thanh thấp giọng cười: “Anh không phê bình người khác ở ngoài phòng họp.”
Ngừng lại, khóe miệng anh hơi cười cười: “Nếu như còn có lần sau, sẽ trực tiếp phê bình ở phòng họp.”
Kiều Nhân hơi mím môi, cũng không biết nghĩ gì, bỗng thốt lên: “Anh nỡ lòng sao?”
Vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả Kiều Nhân cũng sửng sốt.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên kì lạ, loại kì lạ này kéo dài hơn mười giây, không ai nói năng gì, chỉ có âm thanh của máy điều hòa không khí vang lên.
Một hồi lâu, Kỷ Hàn Thanh mới nở nụ cười: “Không nỡ.”
Nhưng nếu Kỷ Hàn Thanh không nỡ thì sẽ phải phạm sai lầm.
Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô: “Vì thế Tiểu Kiều, em ngoan ngoãn một chút, đừng để anh phải phạm sai lầm.”
Kiều Nhân nuốt nước bọt, lần đầu tiên nghe lời như vậy, kiễng chân nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Kỷ Hàn Thanh một cái.
Vài giây, lông mi cô hơi rung rung, “Được.”
Đầu tháng năm, Kiều Nhân trải qua một kì nghỉ cực kỳ ung dung.
Ngụy Dịch Liên có kì nghỉ hiếm hoi vào dịp Lễ Quốc tế Lao Động trong thời gian lớp 12, cuối tháng tư vừa về nhà đã nhõng nhẽo đòi gọi Kiều Nhân về nhà bằng được.
Sau đó suốt ba ngày nghỉ, Kiều Nhân chỉ liên tục chơi game với Ngụy Dịch Liên.
Ba ngày sau, cô đã luyện thành một thân game thủ chuyên nghiệp.
Kỷ Niệm mắng cô: [Tớ mà còn chơi game với cậu nữa tớ chính là chó.]
Vài ngày sau Ngụy Dịch Liên về trường, Kỷ Niệm lại chạy tới: [Gâu.]
Kiều Nhân: [Làm gì?]
Kỷ Niệm: [Chơi đấu địa chủ đi Tiểu Kiều.]
Kiều Nhân: [Không chơi.]
Kỷ Niệm: [Không sao, anh của tớ cũng chơi.]
Kiều Nhân: [...]
Chưa tới mấy phút, Kỷ Niệm đã gửi link tới.
Kiều Nhân không ấn vào ngay, mở khung chat với Kỷ Hàn Thanh ra hỏi: [Anh rảnh rỗi vậy sao?]
Mấy hôm nay cô chỉ ở lì trong Ngụy gia, cơ bản không ra khỏi nhà, vì thế nên mấy ngày chưa gặp hai anh em họ.
Kiều Nhân đợi mấy giây, đầu kia nhanh chóng trả lời: [Sao vậy?]
[Sao anh lại có thời gian chơi đấu địa chủ với bọn em thế?]
[Kiếm tiền.]
[Có ý gì?]
[Kỷ Niệm thua một lần thì 100 đồng.]
Kiều Nhân: [Vậy em thua thì sao?]
[Thua một lần thì cởi một thứ trang phục.]
“.........”
Kiều Nhân: [Vậy anh thua thì sao?]
[Cởi một thứ trang phục của em.] (Toy chết =))))))))))
[Cút.]
Kiều Nhân tán gẫu với anh vài câu, cuối cùng vào phòng chơi muộn hơn vài phút.
Kỷ Niệm đã sắp chờ tới mức hết kiên nhẫn, mở voice chat ra hỏi cô: “Tiểu Kiều, sao cậu chậm thế?”
Kiều Nhân thuận miệng đáp: “Vừa nãy tới đi vệ sinh.”
Kỷ Niệm nói: “Mau chuẩn bị đi.”
Không tới mấy giây đã bắt đầu chia bài.
Kiều Nhân không hay chơi đấu địa chủ, nhưng vẫn hiểu biết một chút, có thể nhìn ra bài tốt hay xấu.
Hôm nay vận may của cô rất tốt, vì thế gần như đều có bài đẹp, chỉ là kỹ năng không đuổi kịp vận may, lần nào cũng chết trong tay Kỷ Hàn Thanh.
Kiều Nhân vừa bắt đầu đã thua hai ván.
Kỷ Niệm ở đầu bên kia hỏi: “Tiểu Kiều, hôm nay cậu mặc nhiều quần áo không?”
Kiều Nhân cúi đầu liếc nhìn trên người mình, “Một cái váy ngủ, sao thế?”
Kỷ Niệm: “Bắt đầu cởi rồi à?”
Kiều Nhân cắn răng: “Cút.”
Kỷ Niệm miễn cưỡng nói: “Quên đi, có thể chấp nhận cậu thua ba lần thì cởi một thứ.”
Kiều Nhân: “Tớ không chấp nhận.”
Kỷ Niệm lại hỏi Kỷ Hàn Thanh: “Anh, anh chấp nhận không?”
Kỷ Hàn Thanh không nói lời nào.
Ván thứ ba nhanh chóng bắt đầu, sau đó lại nhanh chóng kết thúc.
Kiều Nhân làm địa chủ, lần thứ hai bị nông dân vùng lên đánh bại.
Kỷ Niệm: “Cởi đi Tiểu Kiều, chấp nhận thua cuộc.”
Nửa phút sau, Kỷ Niệm: “Cởi chưa?”
Kiều Nhân: “Cởi rồi.”
Dù sao trong phòng cũng chỉ có mình cô, cởi váy ngủ rồi thì còn có áo lót, sau khi cởi xong Kiều Nhân trực tiếp chui vào trong chăn.
Cô vừa nói xong chưa được vài giây, Kỷ Hàn Thanh liền nhắn tin tới: [Cởi thật sao?]
Kiều Nhân: [.........vâng.]
Dừng vài giây, Kiều Nhân: [Em không muốn phải cởi nữa đâu.]
Câu này gửi đi, một hồi lâu người kia không trả lời.
Kiều Nhân đợi một lúc, sau đó lại bị Kỷ Niệm giục vào game.
Lần này kết quả khá hơn nhiều.
Liên tiếp mấy lần cô đều không chết trên tay Kỷ Hàn Thanh.
Kỷ Niệm thấy lạ, “Anh, anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỷ Hàn Thanh: “Không sao.”
Một buổi tối trôi qua, Kỷ Niệm biến thành cỏ cây dưới gót chân người khác, thua táng gia bại sản.
Kiều Nhân: “Chuyển khoản cho tớ là được.”
Kỷ Niệm không phục: “Còn phần của anh tớ nữa...”
Lời chưa nói hết, Kỷ Hàn Thanh đã cắt ngang: “Cho cô ấy là được.”
Kỷ Niệm: “...”
Một hồi chiến dịch thuận lợi kết thúc, cũng không lâu lắm, Kiều Nhân nhận được chuyển khoản của Kỷ Niệm.
Cô vừa đắc ý liếc nhìn số dư, còn chưa đếm số con số 0 phía sau, Kỷ Hàn Thanh đã gọi điện tới.
Kiều Nhân vẫn đang hào hứng, giọng cũng như mang theo mật ngọt: “Alo?”
“Kiều Nhân.”
“Ừ.”
“Anh nhường em mười ba lần.”
“Cái gì?”
“Lần sau cởi cho anh xem.”
Đầu óc Kiều Nhân nóng lên, cảm thấy cả người cũng nóng theo, cô nhấc một góc chăn lên: “Em không mặc nhiều như vậy.”
“Thì nợ,“ giọng anh càng lúc càng trầm, còn có chút khàn khàn, “Trả từng lần từng lần một.”
Kiều Nhân mở miệng phản bác: “Nhường bạn gái không phải là việc bạn trai nên làm sao?”
“Ừ,“ giọng anh ngừng lại, Kiều Nhân dường như còn nghe được cả tiếng yết hầu của anh chuyển động, nhẹ nhàng mà gợi cảm: “Để bạn gái cởi quần áo cũng là việc bạn trai nên làm.”
SPOIL Chương 62: Thật sự là mình cũng không biết nên spoil thế nào về cái chương sau nữa, vì nó quá... TRẦN TRỤI =)))))) Mẹ Thời Câm thật sự quá đỉnh, thịt thà không thấy đâu mà câu chuyện nó vẫn khiến những con cẩu độc thân phải gào thét. Ngày mai các bạn sẽ hiểu =)))
P.s: Hơn 3 ngàn chữ, hành tôi muốn chết mà TvT