Tin nhắn này của Kiều Nhân còn có ý nghĩa khác.
Nhưng cô cũng không có ý gì, chỉ là hai ngày nay nhàm chán quá nên lướt trên weibo tình cờ thấy một tiết mục ngắn, cảm thấy có chút thú vị nên nổi lên hứng thú muốn đùa vui một chút, nhân tiên giải tỏa chút tâm tình nặng nề gần đây của mình.
Kết quả người kia rõ ràng không chịu phối hợp với cô.
Năm phút sau, điện thoại của cô không có bất kì động tĩnh nào.
Kiều Nhân: [Sao anh không hỏi em là phẫu thuật gì?]
Người kia vẫn không trả lời.
Cứ thế chớp mắt, Kiều Nhân thậm chí còn tưởng mình bị Kỷ Hàn Thanh cho vào danh sách đen. Vừa định gọi điện qua thì bỗng ngoài cửa vang lên “cạch” một tiếng.
Kiều Nhân tưởng Lục Hạ quên đồ nên quay lại, không ngẩng đầu, ngón tay dừng trên số điện thoại ki nửa giây sau đó ấn xuống.
Một giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên ngay phía trước.
Kiều Nhân còn tưởng rằng mình nghe nhầm, sửng sốt một giây mới ngước mắt lên.
Ngoài cửa, người đàn ông thân thể như ngọc đứng ở đó, tay trái đang nắm chặt điện thoại đang rung lên khe khẽ. Sau đó anh đưa tay phải lên, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt, “Phẫu thuật cái gì?”
Bảo sao vừa nãy không để ý đến cô.
Kiều Nhân mím môi, lời nói đến bên môi rồi đành phải cứng rắn nuốt ngược xuống: “Lát nữa đến bệnh viện rồi nói.”
Kỷ Hàn Thanh cau mày, phản ứng này của Kiều Nhân không thể không khiến anh nghĩ nhiều.
Trầm mặc vài giây, anh mới nói tiếp: “Lần trước làm đã dùng biện pháp rồi.”
(Chú nhỏ Kỷ tưởng mình trúng thưởng đó =))))))))
Kiều Nhân: “...”
Cô nghiêng đầu, căn bản không ngờ được là anh sẽ nghĩ tới vấn đề này, mặt nóng bừng, giọng cũng yếu đi một nửa: “Anh nghĩ gì thế?”
Kỷ Hàn Thanh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng?”
“........không đúng.”
Kỷ Hàn Thanh không nói gì, cũng không tiến gần lại phía cô, cứ thế nặng nề nhìn cô. Tầm mắt lướt từ trên xuống dưới, trực tiếp nhìn Kiều Nhân một lực từ đầu đến chân.
Kiều Nhân bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, tầm mắt kiên trì được nửa phút, vừa định tước vũ khí đầu hàng, liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: “Phẫu thuật cắt bỏ dây thần kinh của người*?”
(*Đây là một câu nói đùa của dân mạng Trung Quốc, thật ra ý nghĩa của nó là cắt tóc, nhưng dùng cách nói nghiêm trọng lên.)
Kiều Nhân: “...”
Cô lại không dám nói gì.
Người này là ma quỷ sao, rõ ràng cô chưa nói gì mà đã có thể đoán được rồi.
Kiều Nhân rụt về phía đầu giường, giương mắt nhìn Kỷ Hàn Thanh ung dung thong thả tháo cà vạt ra, sau đó đầu ngón tay khẽ cử động cởi hai cúc áo sơ mi.
Động tác của anh không nhanh, giống như đang cố tình dày vò người khác, mỗi phút mỗi giây đều như bị kéo dài vô tận.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm đôi tay đẹp đẽ kia, vừa định kiếm cớ nói là mình đau chân trước, tầm mắt anh lại lướt xuống cổ chân cô: “Thích ăn đòn phải không?”
Anh vốn cho rằng Kiều Nhân thật sự không thoải mái ở đâu đó, ngay cả tin nhắn cũng không kịp trả lời, điện thoại công việc cũng không nghe. Kết quả vừa đến nơi, phát hiện nha đầu này như người ngoài cuộc ngồi ở đây.
Thân thể không phải là không thoải mái, cũng không phải là bất ngờ mang thai.
Thứ mà anh có thể nghĩ đến chỉ sót lại chuyện này.
Kiều Nhân tiếp tục lùi sát vào đầu giường: “Chân em còn chưa khỏi, anh đừng làm bậy...”
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, bước vài bước ngắn đi từ cửa tới cuối giường, sau đó anh tùy tiện ném cà vạt xuống cuối giường Kiều Nhân, “Không sao, anh không động vào chân em...”
Kiều Nhân thật sự khóc không ra nước mắt: “....”
Cô vốn cho rằng Kỷ Hàn Thanh học truyền thông, bình thường tin tức bát quái nhiều như vậy, chắc chắn anh sẽ không rảnh xem mấy tiết mục ngắn trên weibo, cũng sẽ không biết cách nói về loại phẫu thuật cắt bỏ dây thần kinh này, cho nên cô mới đánh liều trêu đùa anh như vậy.
Kết quả thật sự quá mức tàn nhẫn.
Ai nghĩ người này không chỉ không biết, mà còn thẳng thắn vạch trần cô ngay lập tức?
Kiều Nhân càng lúc càng cảm thấy mình không sợ chết tự kề dao lên cổ.
Cô khẽ nuốt nước bọt, “Em chỉ đùa một chút...”
Kỷ Hàn Thanh cúi người, thu hẹp khoảng cách với cô: “Chuyện này có thể tùy tiện đùa được sao?”
Dừng lại vài giây, khóe môi anh hơi cong lên, cười khẽ: “Trước đây người từng nói đùa với Đường Mộ Bạch kiểu này, đã đi làm muộn buổi sáng suốt một tuần.”
Kiều Nhân: “...”
Cô còn chưa hiểu ý tứ câu nói này, lại nghe thấy anh nói: “Anh không thể không biết xấu hổ như cậu ta được.”
Kiều Nhân: “...”
Tim cô nhảy một nhịp, hai chân theo bản năng khép chặt lại.
“Kiều Nhân,“ Anh gọi tên cô, trầm thấp dịu dàng, hơi thở nóng bỏng phả lên tai Kiều Nhân, anh nói: “Em đi làm muộn ba ngày, được không?”
Kiều Nhân: “......đương nhiên không được.”
“Vậy thì một tuần?”
Kiều Nhân cắn răng gọi tên anh: “Kỷ Hàn Thanh.”
“Sao?”
Kiều Nhân chớp chớp mắt, dáng vẻ tội nghiệp, từ trước đến nay cô rất giỏi làm nũng Kiều này, giống như đòn sát thủ, nắm chắc độ chính xác. Cô mím môi: “Em không muốn đi làm muộn.”
Kiều Nhân ngước mắt nhìn anh, không hề nghĩ anh sẽ dễ dàng buông tha như vậy.
Kỷ Hàn Thanh nhanh chóng đứng thẳng người dậy, một giây sau, Kiều Nhân còn chưa kịp vui mừng liền nghe anh nói: “Mai là thứ bảy.”
Kiều Nhân sững sờ, khi phản ứng lại mới vừa cầm cái gối lên, nổi giận đùng đùng còn chưa kịp đánh anh thì cổ tay đã bị nắm lấy. Tay anh dễ dàng rời từ cổ tay đến chiếc gối, cầm lất chiếc gối mềm mại trong tay cô. Anh tiện tay nhét nó lên giường, “Hiện tại ngoan ngoãn một chút, buổi tối anh sẽ cố hết sức nhẹ nhàng.”
“.....”
Người này giỏi nhất là nghiêm túc nói ra những lời không đứng đắn.
Kiều Nhân thậm chí không hề nhìn thấy một chút dục vọng nào trong mắt anh, giọng anh rất rõ ràng, ngữ điệu cũng lạnh nhạt.
Nhưng Kiều Nhân vẫn cảm thấy sợ.
Chắc mọi người đều biết một đạo lý thế này: đàn ông mặc quần áo chính là mặt người dạ thú.
Kỷ Hàn Thanh cũng không ngoại lệ, mặc quần áo thì là mặt người dạ thú... Cởi quần áo thì sao?
Là không bằng cầm thú.
Kỷ Hàn Thanh cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, cúi đầu nửa phút, Kiều Nhân ngoan ngoãn không nói chuyện linh tĩnh. Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt long lanh của cô gái nhỏ lúc này đang nhìn anh không chớp mắt.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, yết hầu anh nhẹ nhàng chuyển động: “Anh thu lại câu nói trên.”
Kiều Nhân sững sờ, hoàn toàn quên mất câu nói trước đó của Kỷ Hàn Thanh là gì.
Kỷ Hàn Thanh cũng không nhiều lời với cô, rời tầm mắt từ đôi mắt ươn ướt sang mái tóc của cô, nói không rõ ý tứ: “Khi nào đi làm phẫu thuật?”
Kiều Nhân: “.....sau khi đi viện về.”
Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, ý cười trong đáy mắt càng lúc càng sâu: “Ăn cơm tối chưa?”
“Ăn một chút.”
Khách sạn có dịch vụ giao đồ ăn, lúc xế chiều cô đã ăn một vài thứ, quy rằng không nhiều nhưng để lót dạ thì không thành vấn đề.
Hiện tại bụng Kiều Nhân cũng không đói, cô nhẹ nhàng nâng cằm, chỉ vào tủ quần áo đối diện, “Lấy quần áo giúp em đi.”
Kỷ Hàn Thanh đi lất, quay lưng về phía cô hỏi: “Mấy giờ?”
Kiều Nhân: “Tám giờ rưỡi.”
Cô và bác sĩ xương khớp đã hẹn thời gian cẩn thận.
Vừa dứt lời một chiếc váy liền được đưa tới.
Kiều Nhân không đưa tay nhận lấy, vài giây sau, cô vừa ho khẽ, còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì Kỷ Hàn Thanh đã tự giác xoay người đi.
Người đàn ông này, hôm nay thật sự tự giác, hơn nữa chính nhân quân tử một cách kì lạ.
Kiều Nhân nhanh chóng thay quần áo xong. Mấy phút sau, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một thân hình cao lớn xuất hiện trong chiếc gương trên tủ quần áo.
Kiều Nhân: “...”
Cô còn đang nghĩ sao Kỷ Hàn Thanh lại thoải mái quay người đi như vậy được.
Kiều Nhân nghĩ đến việc dáng vẻ mình vừa thay quần áo đều lọt vào trong mắt anh, cả mặt lẫn tai đều nóng lên, đầu óc vô cùng choáng cáng, mặt mũi nhăn nhó xuống giường.
Lúc này Kỷ Hàn Thanh mới nghiêng đầu nhìn cô.
Gương mặt Kiều Nhân đỏ ửng lên không bình thường, Kỷ Hàn Thanh nhìn chằm chằm, một lát sau mới cười khẽ: “Anh không nhìn thấy.”
“.....”
Kiều Nhân không nói gì, rõ ràng là không tin tưởng cho lắm.
“Thật sự không nhìn.”
Nếu anh nhìn, hiện tại làm sao Kiều Nhân còn có thể cẩn thận đứng ở đây được.
Hơn nữa, Kỷ Hàn Thanh mà muốn nhìn cô thay quần áo thì ban nãy cũng chẳng cần chủ động quay lưng đi.
Anh cảm thấy Kiều Nhân có hiểu lầm gì đó với mình.
Vừa định nói tiếp thì đuôi mắt Kiều Nhân nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt dừng ở nơi nào đó chưa tới một giây rồi lập tức thu lại, “Biết anh không nhìn thấy rồi.”
(Chị Kiều nhìn vào đâu thì các cô gái hiểu cả chứ =))))
“......”
Hai người đi đến bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân trước, sau khi xác nhận đã hoàn toàn hồi phục, Kiều Nhân mới đi tìm thợ cắt tóc.
Thợ cắt tóc xuống tay rất mạnh, chỉ mấy đường kéo, độ dài tóc cô đã giảm đi một nửa.
Vốn dĩ tóc đã dài qua vai khá nhiều, hiện tại chỉ miễn cưỡng chạm tới vai, hơn nữa còn bị uốn xoăn như bờm sư tử.
Kiều Nhân nhíu mày cả buổi tối, chụp hình gửi cho Kỷ Niệm: [Niệm Niệm, có phải là xấu kinh khủng không?]
Kỷ Niệm nhanh chóng trả lời: [Ừ... Thật ra cũng không sao.]
Chưa được nửa phút, Kỷ Niệm lại nói: [Được rồi, cậu bị cái gì kích thích vậy?]
............
Ý chính là cực kì xấu.
Kỷ Niệm thấy cô không đáp, đoán mò: [Cãi nhau với anh tớ à?]
Kiều Nhân đáp: [Không.]
Dừng một chút, cô giải thích ngắn gọn: [Mấy hôm trước đi đưa tin ở hiện trường vụ nổ, tóc bị hun cháy một ít.]
[Anh tớ có nhìn thấy cậu như này không?]
[Anh ấy chờ ở bên ngoài.]
[Không sao đâu,] Kỷ Niệm tiếp tục an ủi cô, [Dù xấu hơn nữa thì anh tớ vẫn thích cậu.]
Kiều Nhân: “....”
Cô dứt khoát cất điện thoại đi, không để ý tới cô ấy.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt của cô gái, môi hồng răng trắng rất xinh đẹp, cho dù đầu như sư tử cũng vẫn đẹp.
Thợ cắt tóc: “Tiểu thư, cô nhìn mái tóc này có phải rất đẹp không?”
Kiều Nhân: “...”
Cô nhìn cái đầu nhuộm bảy sắc cầu vồng của thợ cắt tóc, bi quan sờ tóc, “Có thể lại cắt ngắn hơn một chút không?”
Người kia khua kéo, “Cắt tới đâu?”
Kiều Nhân liền đưa tay chỉ vào tai.
Nửa giờ sau, cuối cùng Kiều Nhân cũng ra khỏi tiệm làm tóc.
Xe của Kỷ Hàn Thanh đỗ ở ven đường, Kiều Nhân đi vài bước tới, lúc mở cửa xe còn theo bản năng che tóc.
Anh đang họp qua video, mãi tới khi cửa phía bên ghế phụ được đóng lại, anh mới liếc mắt sang,
Sau đó chỉ nhìn một chút, tầm mắt của anh liền ngừng lại vài giây.
Mí mắt Kiều Nhân cụp xuống, kéo dây an toàn không nói gì.
Khoảng nửa phút trôi qua, lúc người bên cạnh mở miệng, Kiều Nhân nghe thấy tiếng cười bị đè nén như có như không của anh.
Kiều Nhân: “...”
Cô không nói gì, yên lặng nghe Kỷ Hàn Thanh xử lý công việc.
Cũng không biết qua mấy phút, Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng hỏi: “Đói không?”
Kiều Nhân quay đầu nhìn anh.
Đúng là nói với cô.
Kiều Nhân sờ sờ bụng, vừa gật đầu nhẹ, anh đã đưa cái hộp nhỏ trong tay cho cô.
Khá nhiều loại, đều là điểm tâm ngọt mà bình thường Kiều Nhân thích ăn.
Chắc là trong lúc cô đang cắt tóc đã mua.
Trước mũi Kiều Nhân nháy mắt tràn ngập mùi thơm của đồ ngọt, cô lấy một tờ khăn giấy lau tay, chụp hình gửi cho Kỷ Niệm trước.
Nửa phút sau, Kiều Nhân nhật được tin trả lời, đặt trước có một dấu chấm than đỏ thẫm.
Phía dưới còn có một hàng chữ.
Đối phương yêu cầu kiểm chứng thông tin, bạn không còn là bạn thân của đối phương, không cách nào gửi tin nhắn nữa.
Cô cứ thế bị Kỷ Niệm cho vào danh sách đen.
Kiều Nhân cũng không sốt ruột, đưa tay lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng. Còn chưa nuốt xuống trong wechat đã có người chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Có thêm một liên lạc.
Kiều Nhân mở thông tin ra nhìn kỹ, mới nhớ lại lúc chiều mình đã add nữ sinh trung học kia.
Vòng bạn bè của cô bé trốn trơn, gần nhất chỉ có một bài viết, nội dung cực kì ngắn gọn...
Vô vị.
SPOIL vu vơ: Chương sau chị Kiều lại tự chui đầu vào bẫy, đồng ý chơi đấu địa chủ cởi quần áo. Quan trọng là lần này chơi ở trong phòng của chú Kỷ =)))))))))
Lời editor: Đọc ngôn tình làm tôi triệt để tin rằng, mấy ông thợ cắt tóc ở Trung Quốc toàn là đồ bỏ đi. 10 cô nữ chính đi cắt tóc thì đến 9.5 cô cắt hỏng, khó hiểu thật sự =)))