Trái Tim Loạn Nhịp

Chương 82: Chương 82: Chương 79




Hai chữ này thực sự quá đơn giản, đơn giản đến mức Kiều Nhân chỉ nhìn mấy lần đã cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Lúc này bánh gato như nghẹn ở cổ họng, Kiều Nhân nuốt hai lần vẫn không thể thuận lợi trôi xuống. Cô vừa mới giơ tay ấn ấn vào cổ họng, bên cạnh đã đưa tới một chai nước lọc.

Nắp được mở sẵn, nhưng vẫn đầy.

Rõ ràng là vừa được mở ra.

Kiều Nhân nhận lấy uống một ngụm, không ngờ nuốt một một ngụm nước như thế thì bánh gato cũng trôi xuống luôn.

Kỷ Hàn Thanh còn chưa họp xong, thản nhiên liếc mắt nhìn sang bên này, sau đó khóe môi anh khẽ cử động, rất nhẹ nhàng nói ra vài chữ: “Sao vậy?”

Kiều Nhân giơ màn hình điện thoại lên cho anh xem, bên trên hoàn toàn trống không nên dòng trạng thái kia càng trở nên bắt mắt hơn không ít.

Kỷ Hàn Thanh nhìn chằm chằm vài giây, sau đó lông mày khẽ nhíu lại.

Nhưng tầm mắt anh cũng không dừng trên mấy chữ kia quá lâu, nhanh chóng thu lại, quay về phía màn hình laptop nói: “Tháng bảy đến các bản làng trong vùng núi đưa tin vấn đề dạy học. Đầu tháng tám là tròn bảy năm xảy ra vụ động đất ở huyện Huệ An, làm một bài chuyên đề.”

Ngón tay anh tùy ý lật qua lật lại tập tài liệu trên tay, “Bộ phận xã hội tạm thời như vậy đi.”

Dừng vài giây, anh đóng tập tài liệu lại, đưa tay lên chuẩn bị tắt tai nghe bên tai phải, “Những bộ phận khác thứ hai họp rồi nói.”

Động tác này của anh rõ ràng là ý muốn kết thúc cuộc họp.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm vài giây mãi tới khi người đàn ông bên cạnh đóng laptop lại, toàn bộ quá trình anh không hề liếc mắt sang. Mãi tới tới khi cất laptop ra ghế sau xe mới nghiêng đầu nhìn cô.

“Sao không ăn?”

Kiều Nhân: “...”

Cô sợ bị nghẹn chết.

Tay phải của Kỷ Hàn Thanh còn đang nhẹ nhàng khoác lên trên ghế lái, đều ngón tay chỉ vào màn hình điện thoại của Kiều Nhân: “Ai vậy?”

Kiều Nhân khẽ thở dài, “Anh còn nhớ lần trước lúc chúng ta đến trường trung học không, em và chủ nhiệm Ngô có nhắc tới một nữ sinh muốn nhảy lầu ấy?”

Tầm mắt của anh rơi trên khuôn mặt cô, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Quên rồi.”

Anh chỉ nhớ buổi tối hôm ấy Kiều Nhân hiếm khi chủ động hôn anh trước.

Ấn tượng về những thứ khác cũng không sâu sắc. Anh như bị trúng độc, một cái hôn của Kiều Nhân có thể dễ dàng khiến anh bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Kiều Nhân không biết anh nghĩ gì, chỉ cho là lúc đó anh không để chuyện này trong lòng nên kiên trì tốt bụng giải thích: “Vì lúc đó tự sát không thành, chuyện này không gây ra quá nhiều lời bàn tán, là Dịch Liên nói em mới biết.”

Cô hơi nghiêng người, đôi mắt ẩn trong bóng tối càng trở nên sáng lấp lánh, “Dịch Liên nói là một cô bé rất xinh đẹp.”

Kỷ Hàn Thanh không bị tâm trạng của cô ảnh hưởng, không chút cảm xúc “Ừ” một tiếng, “Xinh đẹp hơn em sao?”

Kiều Nhân lườm anh một cái, “...em đang nói chuyện công việc với anh đó.”

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng Kiều Nhân vẫn vô thức sờ lên mái tóc ngắn bên tai.

May mà hôm nay thợ làm tóc chỉ uốn cho cô một chút, chứ nếu không thì có lẽ cô phải cạo trọc luôn rồi.

Kiều Nhân vuốt tóc ra sau tai một lúc, lại nhích gần về bên này, “Khi nào chúng ta quay về?”

“Sao vậy?”

“Lần trước không phải chủ nhiệm Ngô có cho em địa chỉ nhà cô bé kia sao...”

Kiều Nhân mím môi, dù sao Kỷ Hàn Thanh hoàn toàn không hề có ấn tượng với chuyện này, cô cũng không cần quá chi tiết mà chỉ nói đơn giản mục đích của mình, “Em muốn đến xem thế nào.”

Dừng một chút, “Nhà nữ sinh kia cùng một tiểu khu với anh.”

Kỷ Hàn Thanh ngước mắt nhìn cô.

Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, “Vì thế, khi nào chúng ta về?”

Kỷ Hàn Thanh thu lại cánh tay đang đặt trên ghế, nhẹ nhàng gõ lên tay lái vài lần, “Ngày mai.”

Đúng lúc, ngày mai là thứ bảy.

Từ Tây Thành đến Bắc Thành dù sao cũng không mất tới mấy tiếng, cô có nhiều thời gian nói chuyện với nữ sinh kia.

Kiều Nhân vừa thở phào, liền nghe thấy tiếng khởi động xe, cùng lúc đó giọng người bên cạnh vang lên: “Ăn xong rồi à?”

“Không,“ Kiều Nhân vừa trả lời anh vừa nhắn tin cho cô bé kia, “Ăn không vào nữa.”

Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn cô, “Vì chuyện này?”

Ý anh là tình hình của nữ sinh đó.

Kiều Nhân không hé răng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Sau khi tin tức gửi đi, giống như ném đá xuống biển rộng, hoàn toàn không có chút bọt nước nào nổi lên.

Nháy mắt Kiều Nhân mất tâm trạng chờ đợi cô bé trả lời, cất điện thoại đi, vừa dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại chưa được hai giây liền nghe Kỷ Hàn Thanh hỏi: “Không ăn thật à?”

Kiều Nhân nhắm mắt lắc đầu.

Người đàn ông bên cạnh khẽ đáp, sau đó mở miệng, nói một câu ý tứ không rõ: “Lát nữa đừng hối hận là được.”

Kiều Nhân nghe không hiểu ý anh, hé mắt nhìn sang, đúng lúc Kỷ Hàn Thanh nhìn cô. Cửa sổ xe đang được mở ra, gió bên ngoài lùa vào khiến mái tóc ngắn của anh hơi rối loạn.

Anh mở miệng, không ngờ gió đêm mát mẻ như vậy mà nhiệt độ trong lời nói vẫn có chút nóng bỏng: “Đêm nay ngủ với anh.”

Kiều Nhân từ chối theo bản năng: “Em không...”

“Ai nói đợi anh đi công tác về sẽ tự đóng gói mình đưa tới?”

Kiều Nhân: “...”

Hậu quả của việc mạnh miệng quá sớm chính là ngã từ trên cây cao xuống.

Đêm đó đúng là Kiều Nhân vẫn phải tự đóng gói mình đưa đến phòng Kỷ Hàn Thanh.

Trước khi đi, Lục Hạ còn ở bên cạnh đề xuất mấy ý tưởng xấu cho cô. Ví dụ như thắt nơ trên cổ, hay ví dụ như mặc một chiếc váy khiêu gợi.

Các loại ý tưởng xấu này đều bị Kiều Nhân phủ quyết hết.

Cô chỉ đơn giản tắm rửa ở phòng mình, đợi sau khi sấy tóc khô đã gần mười một giờ. Sau khi phần tóc uốn được thấm nước duỗi ra, lúc này nhẹ nhàng rũ xuống bên tai, cuối cùng mới coi như là tạm nhìn được.

Bởi vì trước đó thầy Vương có nhắc nhở các cô không thể quay về trong ngày một ngày hai được, nên Kiều Nhân đã đặc biệt giặt một vài bộ quần áo. Lúc này cô tiện tay lấy được một chiếc váy liền ở dưới đáy vali mặc vào, sau đó cầm điện thoại rón rén lên lầu cầm thẻ phòng mở cửa phòng anh.

Trong phòng ngủ không có ai, nhưng đèn trong phòng tắm bật sáng.

Tiếng nước chảy từng đợt từng đợt truyền đến, Kiều Nhân ngồi ở đầu giường, chỉ nghe âm thanh này cũng đã cảm thấy chân như mềm nhũn ra. Dường như có thứ gì đó đang gãi lên lòng bàn chân cô. Cô nhẹ nhàng hít một hơi thật sau, ép buộc rời sự chú ý của mình đi, mở wechat ra.

Nữ sinh kia vẫn chưa trả lời cô.

Người vài giờ trước đã kéo cô vào danh sách đen là Kỷ Niệm, mấy phút trước vừa nhắn tin cho cô: [Tiểu Kiều, đấu địa chủ không?]

Kiều Nhân: [Sao cậu lại chặn tớ?]

Kỷ Niệm: [Ai bảo cậu nửa đêm còn bỏ thuốc độc cho tớ.]

Kỷ Niệm không thẳng tay xóa cô khỏi danh bạ đã là nhân từ lắm rồi.

Kiều Nhân: [Với ai?]

[Anh tớ đó,] Kỷ Niệm gửi một biểu tượng vẻ mặt bì ổi tới, [Vẫn là luật chơi như lần trước, thế nào?]

Kiều Nhân: [Cậu hình như rất có tiền.]

Kỷ Niệm: [Lăn.]

Lần trước cô ấy thua số tiền dùng hai bàn tay không đếm hết, lúc này bị Kiều Nhân nhắc đến chuyện đó vẫn còn thấy thương tâm, nổi giận đùng đùng gõ vài chữ: [Tớ đồng ý.]

Kỷ Niệm nhanh chóng nhắn tin đến: [Dùng tiền mang lại phúc lợi cho anh trai, đây là việc mà một em gái như tớ phải làm.]

Kiều Nhân cảm thấy có gì đó sai sai.

Đặc biệt là câu nói tiếp theo của Kỷ Niệm...

[Anh tớ đã ra chưa?]

[Sao cậu biết tớ ở cùng với anh cậu?]

[Vừa nãy anh tớ nói với tớ mà.]

Đầu bên kia yên tĩnh vài giây, Kỷ Niệm: [Nếu không thì sao muộn thế này tớ còn tìm cậu đấu địa chủ làm gì?]

Kiều Nhân hít sâu mấy hơi, cô chẳng muốn gõ chữ nữa, dứt khoát gọi điện thoại cho Kỷ Niệm.

Sau đó đầu bên kia vừa nghe máy, Kiều Nhân liền nói luôn: “Cậu cứ như thế muốn thấy tớ phải cởi quần áo à?”

“Xin chú ý từ ngữ,“ Kỷ Niệm sửa lời cô, “Hẳn là anh tớ muốn nhìn cậu cởi quần áo.”

Kiều Nhân: “...”

Kỷ Niệm: “Tiểu Kiều, cậu biết cái gì gọi là bỏ cái lợi nhỏ cầu cái lợi lớn chưa?”

Kiều Nhân còn chưa kịp trả lời, tiếng nước chảy bỗng dừng lại, ngay sau đó tiếng mở cửa vang lên.

Giọng Kỷ Niệm cũng dừng lại, hồi lâu mới hỏi: “Sao không nói gì?”

Kiều Nhân không để ý đến cô ấy, trực tiếp cúp máy.

Anh đã đi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa đi về phía này, “Điện thoại của ai vậy?”

Kiều Nhân: “Kỷ Niệm.”

Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, “Con bé nói gì với em?”

Kiều Nhân nghiêm chỉnh đáp: “Gọi em chơi đấu địa chủ.”

Người kia nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới nhẹ nhàng mỉm cười, “Vậy còn em?”

Anh có đôi mắt rất đẹp, đáy mắt sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu cả lòng cô.

Kiều Nhân dễ dàng bị anh đầu độc, lời nhanh hơn so với phản ứng của đại não: “Chơi...”

Kiều Nhân đúng là bị sắc đẹp quyến rũ làm mất lí trí.

Đợi tới khi não cô tỉnh táo lại thì game đã mở ra.

Kĩ thuật của Kiều Nhân vốn không tốt, hơn nữa lại không tập trung, chưa được một phút, ván này cô và Kỷ Niệm đã cùng nhau thua trận.

Kỷ Niệm ở đầu bên kia không hề ủ rũ vì thua tiền, giọng điệu lại rất vui mừng: “Tiểu Kiều, cậu nên cởi quần áo rồi.”

Kiều Nhân mặt không đổi sắc sửa lại: “Thua ba ván cởi một cái.”

Kỷ Niệm: “...Ồ.”

Ba người nhanh chóng chơi van tiếp theo.

Qua khoảng ba phút, rốt cục Kiều Nhân ý thức được một đạo lý, thua một ván hay thua ba ván cơ bản cũng không khác nhau là bao.

Khác biệt duy nhất đại khái chính là lãng phí thời gian.

Sau khi Kiều Nhân thua ba ván liên tiếp, cô dứt khoát trốn vào trong chăn, Kỷ Niệm ở đầu bên kia kiếm cớ giục cô: “Cởi chưa Tiểu Kiều?”

Bên dưới chăn, Kiều Nhân kéo váy lên trên, một lúc sau mới trả lời: “...Cời rồi.”

Kỷ Niệm: “Anh, anh giúp em kiểm tra một chút.”

Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn Kiều Nhân, cả người nha đầu này đều giấu dưới chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, không thấy được là cởi hay không.

Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Kỷ Niệm: “Vậy chúng ta chơi tiếp?”

Kiều Nhân tắt hội thoại, bám vào góc chăn nhìn anh: “Không chơi.”

Kỷ Hàn Thanh quay lại nhìn, sau khi tầm mắt nhẹ nhàng đảo một vòng trên mặt cô, hô hấp nặng hơn nửa phần: “Sao vậy?”

“Không cởi được nữa.”

Kỷ Hàn Thanh cau mày, Kiều Nhân cũng cau mày.

Cô lặp lại: “Thật sự không có cách nào cởi được nữa.”

Anh cụp mắt nhìn cô.

Hai người một nằm trên giường, một ngồi dựa vào đầu giường, khoảng cách không xa. Sau khi đối diện vài giây, Kiều Nhân nghe thấy từ miệng anh phát ra một nụ cười khẽ rất ngắn.

Vô cùng nhỏ, vô cùng ngắn.

Kiều Nhân còn chưa kịp phản ứng, góc chăn đột nhiên bị nhấc lên.

Tay của Kỷ Hàn Thanh dọc theo eo cô tiến lên trên, nửa giây sau, yết hầu anh chuyển động, ánh mắt như bị bao phủ bởi một màn đêm dày đặc.

Nửa phút sau, Kỷ Niệm vẫn đang chờ đợi một trận mới, phát hiện hai người đã cùng nhau thoát ra.

Trong phòng game bỗng chỉ còn một mình cô ấy.

Kỷ Niệm nhìn chằm chằm hai ô trống rỗng vài giây, sau đó cực kì tức giận thoát ra. Não nhất thời bốc hỏa nhắn tin cho Kiều Nhân: [Lần trước là anh tớ không cho tớ thắng.]

[Tớ thua tiền cậu, anh ấy trả lại tớ gấp mấy lần.]

Kỷ Niệm: [Tiểu Kiều, cậu bị anh tớ lừa rồi.]

Kỉ Niệm bị hai người đang cấu kết làm việc xấu ruồng bỏ khiến đầu óc choáng váng, đợi tới khi phản ứng lại muốn thu về, thì tin nhắn đã gửi đi được hai phút.

Kỷ Niệm nhìn chằm chằm mấy dòng chữ trên màn hình, nghĩ thầm, xong rồi.

Cô ấy đã tiết lộ bí mật của Kỷ Hàn Thanh ra rồi.

Đêm nay mãi tới rạng sáng Kiều Nhân mới có thể đi ngủ.

Mấy hôm nay phần lớn cô đều nghỉ ngơi trên giường, vì thế nên sinh hoạt rất có quy luật. Hôm nay đột nhiên ngủ muộn một lần, sáng hôm sau mở mắt ra đã hơn mười giờ.

Kiều Nhân nhớ trước khi ngủ mình có đặt báo thức, kết quả sáng sớm quá buồn ngủ, mơ màng không biết đã tắt mấy cái.

Chỗ bên cạnh giường đã trống không, Kiều Nhân dưa tay sờ sang, nhiệt độ trên giường cũng không còn lưu lại mấy.

Hẳn là đã rời giường từ sớm.

Tối qua Kiều Nhân không ăn uống gì mất, sau khi bận rộn một đêm, cả người không còn chút sức lực nào.

Cô nằm trên giường hồi lâu, mãi tới khi tiếng tin nhắn wechat vang lên.

Lục Hạ nhắn: [Tiểu Kiều, vì phải trả phòng nên tớ đã đem hành lý của cậu về cùng rồi.]

Kiều Nhân nhanh chóng trả lời lại một chữ “Được.”

Sau đó, cô xem mấy tin nhắn mà Kỷ Niệm nhắn cho mình hôm qua.

Quả thật là chữ châu chữ ngọc.

Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, chụp màn hình lại gửi cho Kỷ Hàn Thanh.

Bên dưới nhắn: [Giải thích một chút?]

[Giải thích cái gì?]

Lần này Kiều Nhân cắt hẳn phần trọng tâm trong tấm ảnh kia gửi qua.

Kỷ Hàn Thanh: [Không có gì để giải thích.]

Dừng vài giây, anh lại nhắn tin tới: [Chính là giống như Kỷ Niệm nói.]

“........”

[Còn có,] Dường như Kỷ Hàn Thanh suy nghĩ xem nên nói như thế nào, nửa phút sau mới nhắn tin tiếp: [Tóc ngắn cũng rất tốt.]

Kiều Nhân: [Đẹp không?]

[Dễ quản lý.]

Lời này đúng là không sai, sau khi cắt tóc xong đầu Kiều Nhân nhẹ hơn trước không ít.

Kỷ Hàn Thanh vất vả lắm mới nói được một câu bình thường, Kiều Nhân cũng bắt đầu gõ chữ định khen anh vài câu. Kết quả còn chưa gửi đi, đầu bên kia lại nói...

[Hôm qua sau khi làm xong, dọn dẹp ga trải giường không nhìn thấy tóc của em.]

Kiều Nhân: [..........]

Những người khác trong tòa soạn đều trở về từ sáng, chỉ có Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh tới chiều mới lái xe về Bắc Thành.

Dọc đường Kiều Nhân buồn ngủ, sau mấy lần liên tục lắc lư đầu trên ghế, mãi tới khi xe dừng lại đầu cô trực tiếp đụng vào bả vai anh.

Trong nháy mắt bị đụng đến tỉnh táo, vừa mở mắt đã phát hiện ra đến trước cổng tiểu khu nhà Kỷ Hàn Thanh.

Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô, “Địa chỉ.”

Kiều Nhân vẫn đang dựa vào vai anh, vài giây mới hiểu được ý anh là gì, cầm điện thoại mở ghi chú ra xem: “Tòa số 13.”

Xe dừng lại chưa tới ba phút đã khởi động lần hai.

Kiều Nhân hạ cửa kính xe xuống, nằm nhoài người trên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Ánh nắng bên ngoài không hề nhẹ, cô nheo mắt, định đưa tay lên che bớt ánh sáng chói chang bên ngoài, vừa nhìn thấy trên sân thượng của tòa nhà bên trái có một bóng đen thì lập tức thu lại.

Kiều Nhân dường như thẳng người ngay tức khắc, xe vẫn đang chạy lên phái trước, lúc nói chuyện giọng Kiều Nhân run lên, “Đợt chút, anh nhìn có phải san thượng tòa nhà phái trước có người không...”

Kỷ Hàn Thanh dừng xe lại, nhìn theo hướng Kiều Nhân chỉ.

Anh cận nhẹ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, hơi mím môi “Ừ” một tiếng.

Tim Kiều Nhân đột nhiên đập nhanh gấp mấy lần, da đầu cũng có chút tê dại, lập tức mở cửa xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.