Tùy Ngọc tròn to mắt, bất ngờ nhìn khuôn mặt tuấn mĩ như phóng to trước mặt mình, đôi mắt y khẽ gợn sóng. Cảm giác ướt át từ môi xông thẳng lên dây thần kinh não, người tê dại đến khó tả, lại rất dễ chịu và thoải mái.
Khó khăn mới lấy lại ý thức, Tùy Ngọc đưa tay định đẩy Thường An ra nhưng hắn đã nhanh nhẹn hơn, bày tay to lớn vòng qua sau cổ, mạnh mẽ giữ chặt gáy của y. Nở ra nụ cười giảo hoạt, mắt phượng híp lại mang vẻ sung sướng, thỏa mãn cùng hưởng thụ.
Hắn cắn gặm cánh đôi căng mộng kia một hồi, kế đó lại mút lấy như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tùy Ngọc. Đầu lưỡi thích thú luồn vào khoang miệng y mà làm càn, thao túng, giống như nơi đây thuộc quyền sở hữu của hắn.
Mút lấy vị ngòn ngọt kia, sẵn tiện mút luôn chiếc lưỡi nhỏ bé tội nghiệp của Tùy Ngọc mà trêu đùa.
Tay kia rảnh rỗi lại kéo chiếc chăn đang quấn quanh người y xuống, vừa hôn vừa ép y vào bức tường rồi sờ soạng từng điểm nhạy cảm khiến chúng không tự chủ được mà ửng đỏ.
- Ưm...
Tùy Ngọc bị cuốn vào cơn mê, cuối cùng ý thức đấu tranh thành công, cả người run rẩy, theo bản năng lặp tức giãy dụa liên hồi, kịch liệt.
Cũng không vì thế mà Thường An bỏ qua cho y! Cơ hội ngàn năm có một, nếu hắn bỏ qua, hắn chắc chắc là kẻ ngốc!
Nụ hôn kéo dài khiến cho Tùy Ngọc khó thở, sinh khí bị hút hết, đôi tay cố gắng đẩy hắn ra nhưng lại vô cùng khó khăn. Dù vậy Thường An vẫn lòng tham vô đáy, không chịu buông tha.
Cuối cùng cũng tiếc nuối mà dừng lại, lặp tức Tùy Ngọc nhân cơ hội hắn không phòng vệ, đạp hắn một phát. Tay luống cuống nhặt lại chiếc chăn che lấy thân thể trắng trẻo như sứ kia, tay lau lau miệng, nước mắt lưng tròng, mặt vì kích động mà ửng đỏ kia.
- Ngươi....Vô sỉ!!!
Thường An sau màn chới với cũng lấy lại cân bằng, nhếch môi cười.
Tùy Ngọc định chạy trốn thì lại bị hắn giữ chặt lại. Y sợ hãi, đề phòng nhìn kẻ có ánh mắt nguy hiểm trước mặt.
- Ngươi mau buông!!!
- Tại sao ta phải buông?
- Ngươi...muốn làm gì... - Tùy Ngọc run rẩy.
- Ngươi nói xem?
- Ngươi...
Tùy Ngọc phẫn nộ, trừng mắt nhìn kẻ có bộ mặt vô sỉ trước mắt, tay vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi hắn nhưng hắn lại nắm chặt hơn khiến một trận đau nhức truyền tới cho y.
Giờ phút này, Thường An đành dẹp bỏ ý định để y tự nguyện cùng hắn ân ái! Tiểu Nguyên từng bảo con người thì cần phải biết lợi dụng thời cơ! Vậy nên có chết hắn cũng không tha cho y!
Cứ coi như sự vô sỉ này hắn học từ Tuấn Khải đi!
Nhanh chóng áp đảo, đẩy y xuống giường. Điên cuồng cắn mút lấy chiếc cổ nhỏ trắng ngần kia, cưng chiều nó như món bảo vật quý giá độc nhất trên đời này.- Ô...ô...mau thả ta ra! Ta ghét ngươi...ô...ô... - Cảm thấy mình yếu thế, giãy dụa lại vô ích, Tùy Ngọc liền khóc to, nước mũi lẫn nước mắt chảy tùm lum đến đáng thương. Bất quá như vậy với Thường An càng thêm dụ tình, ngọn lửa trong mắt phút chốc bùng cháy mãnh liệt.
Hắn nhếch môi, mắt thâm hiểm như muốn nuốt chửng y vào trong bụng mình.
Tay kéo chiếc chăn xuống một chút. Đầu lưỡi linh hoạt ngậm lấy hạt đậu nhỏ hồng hồng trên khuôn ngực trắng trẻo xinh xắn, lại hài lòng nhìn thành quả của mình, tiếp tục với cái còn lại. Chúng bị khiêu khích đến ửng đỏ, dựng đứng lên.
- Ư...ưm...aha... - Tiếng rên rỉ ái muội không kìm chế được, bất đắc dĩ phát ra từ miệng của Tùy Ngọc khiến y xấu hổ, muốn tát vào mặt mình một phát cho tỉnh rồi trốn đi nơi nào thật khuất người. Cũng nhanh chóng lấy tay che miệng của mình lại.
- Ha, thật đáng yêu!
Nghe được, Tùy Ngọc trừng mắt nhìn hắn.
Đáng yêu? Từ này mà dùng cho nam nhân sao? Giống như sĩ nhục vậy! Bất quá y không biết, bộ dáng này của y thực sự là như thế!
Không phải y không muốn cho hắn, y cũng có thích hắn nha! Chỉ là hành vi này của hắn chính là đang cường bạo y!!! Là cường bạo đó! Có hiểu không?
Gì chứ? Hắn chính là khi dễ y! Y dù sao cũng là một nam nhi! Bị chịu nhục nhã như vậy, thử hỏi có ai cam tâm không chứ hả?
Tùy Ngọc hừ nhẹ, ánh mắt chằm chằm nhìn kẻ đang nằm trên mình, chỉ hận không thể chém hắn ra từng khúc để hả giận!
- Hửm? Ta nói sai sao? - Thường An nhướm mày, lại nhận được cái liếc mắt của y khiến hắn bật cười, cúi xuống gặm lấy tiểu vành tai đáng yêu kia. Đễ lại Tùy Ngọc một thân uất ức nhưng lại không thể phản kháng, tức giận đá loạn xạ.
Hắn đê tiện! Thật đê tiện!!!
Ai kia thích thú ngắm biểu hiện đáng yêu của người trong lòng. Khẽ cười, tay đưa xuống định vứt bỏ chiếc chăn cản trở kia thì cánh cửa đột nhiên bật tung, tiếng nói lanh lảnh đầy vui vẻ truyền tới của một kẻ đến không đúng lúc.
- Yo~~~ thế nào rồi? Xơi được chưa hả Thường A.... A?!
Tiểu Nguyên chưa kịp nói hết câu thì nhìn thấy cảnh tượng ái muội trước mắt, phút chốc đỏ mặt, miệng muốn rớt ra ngoài. Hết nhìn sắc mặt khó coi của Thường An rồi lại nhìn sang Tùy Ngọc đang xấu hổ. Nhận thức được mình là kẻ phát đám liền giật mình.
- Aha...cái này... Cứ...cứ tiếp tục đi....
Nói xong Tiểu Nguyên lặp tức phóng vọt ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại. Trong lòng cũng mừng thầm không ít! Cũng may là cậu đến sớm, chứ nếu trễ hơn một chút thì không biết cậu sẽ không thấy những gì đâu?! Ai, đừng nghĩ! Đừng nghĩ! Thực nguy hiểm a!
Mà trong kia, Thường An muốn hét lớn, hắn chính là muốn chửi Tiểu Nguyên một trận! Thời điểm mấu chốt lại bị phá đám! Bảo hắn tiếp tục? Thử hỏi còn tâm trạng không mà tiếp tục chứ?
Lửa giận tràn ngập trong mắt ai kia. Hắn nghiến răng, đứng phắt dậy, đi tới tủ lấy một bộ y phục rồi mang tới mặc giúp cho Tùy Ngọc.
Nha! Lần đầu tiên Tùy Ngọc thấy Tiểu Nguyên thật đáng yêu biết bao. Trong lòng vui sướng cực độ. Chỉ là y không biết, kẻ chủ mưu khiến y rơi vào tình trạng nào không ai khác chính là Vương Nguyên!!!
Lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh, mới biết là Thường An đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình, bất giác nuốt nước bọt.
- Tạm tha cho ngươi lần này!
Hic, Tùy Ngọc tổn thương nha!
Dù gì cũng mặc xong y phục, có hơi rộng một chút nhưng còn đỡ hơn không có. Lặp tức thân ảnh của y phóng đi ra ngoài cứ như tia chớp.
Y có chết cũng không dám gặp hắn nữa a!
Nguy hiểm!
Cũng không màn đến kẻ đang uất hận mà nhìn.
Lần sau hắn nhất định phải có được y! Nhưng trước hết phải trả thù Tiểu Nguyên trước!!!
Bùng cháy a!!!