Trước tiếng hét thất thanh của Thường An, Tùy Ngọc hoảng sợ, lần mò hắn trong không gian tuyết trắng dày đặc khó nhìn.
- Thường An...ngươi ở đâu?!
- Thường An....
- ...
Không có tiếng trả lời.
Tùy
Ngọc cuối xuống, đôi tay không ngừng xoa xuống mặt đất đầy tuyết kia để
tìm kiếm hắn khiến nó ửng hồng lên, cảm giác tê tái truyền đến làm y
không thể cảm nhận được mình đang lạnh hay đang nóng?
Gió thổi mạnh hơn nữa, trước mắt chỉ toàn lại màu trắng.
Vốn dĩ mắt của Tùy Ngọc rất kém, lại trong hoàn cảnh thế này khiến y khó khăn không thôi!
Rốt
cuộc cơ thể của Tùy Ngọc không còn đủ sức để tiếp tục chịu lạnh, hơi
thở y yếu dần, cả người không hiểu sao lại nóng ran cả lên rồi ngất đi
trong màn trắng xóa.
Trong khi đó, Thường An nhíu mày, tay ôm chặt chân, cảm giác tuyết đang len lỏi trên khắp người hắn, vào cả trong lớp y phục.
...
Mi mắt một trận run rẩy, dần dần nâng lên để lộ đôi mắt đen như ngọc lưu ly. Ý thúc cũng bắt đầu trở lại.
Tùy
Ngọc mở mắt, một trận đau đầu lặp tức truyền đến khiến y khó chịu, nhăn
mặt, trước mắt cũng không thấy rõ gì, cả người cũng không có nổi một tí
sức lực, mềm nhũn.
Sau
một lúc choáng, y mới nhận ra rằng cả người mình đang bị ai đè lên, ôm
chặt. Nhưng lại rất ấm áp. Hơi thở đầy nam tính phả vào vành tai y khiến
nó ửng đỏ.
Tùy Ngọc khẽ cựa quậy một chút.
- Ngươi tỉnh rồi sao?
- Thường...Thường An?
- Tỉnh dậy là tốt rồi. - Hắn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nóng như lửa của cậu.
- Ngươi...vì sao? A? Sao ngươi lại nằm lên người ta? - Y trừng mắt nhìn.
- Ngươi bị lạnh. Ta là đang truyền nhiệt cho ngươi.
Thường An thản nhiên đáp, sau đó đứng dậy mặc lại y phục rồi bước tới bàn cầm lấy chén canh nóng mang tới cho Tùy Ngọc.
Trong
khi đó, Tùy Ngọc trợn mắt nhìn những hành động vừa rồi, lại quay xuống
nhìn cơ thể không một mảnh che thân của mình, phút chốc bóc hỏa.
Cái gì chứ? Truyền nhiệt? Hắn là đang lợi đụng “ăn đậu hủ” của đi!!! Tên dâm đãng! Y khinh!
Ai đó mặt mày đỏ ửng lên, quấn ngay chiếc chăn bao lấy thân thể mình, ánh mắt đảo một lượt xung quanh tìm lại y phục.
Ngô? Vì sao không thấy?
- Ngươi đang trong tẩm cung của ta! Y phục của ngươi ta sai người đem đi giặt rồi. - Như đoán được tâm ý, hắn liền trả lời.
- Vậy...vậy ta mặc cái gì?!
- Không liên quan đến ta!
Tiên sư nhà hắn chứ!
Bạn cũng sẽ thích
Short fic [KaiYuan - XiHong] Thỏ Tinh Của Tổ...
Bởi ThuVng7 24.3K 1.8K
Author : Vương Thùy
Thể loại : HE, Ngược, H(18+)
Một con thỏ tinh nhỏ nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của tổng tài lãnh khốc khiến trái tim hắn tan chảy sau 10 năm kể từ ngày ấy ....
Tên fic : Thỏ tinh của tổng tài
Thể loại : HE , SE nhẹ , Waring H , pink , sinh tử văn
Đây là truyện về boy×boy , ai ko thích xin mời click back
[Longfic] [KY-XH] [Please don't leave me alo...
Bởi Mia_Meo 86.6K 5.2K
Có nhiều cảnh H kg phù hợp với 16- ! [mặc dù ta mới 15 ]
.
Vương Nguyên, ca sĩ nổi tiếng.
Vương Tuấn Khải, chủ tịch tập đoàn KY.
.
.
Sẽ là HE nhưng ngược bb hơi bị nhiều
___________________________
Lịch post chap: khi nào rảnh ta post một tuần ít nhất 1 chap
[edit-chuyển ver]-[kaiyuan]- “Hoa yêu” công...
Bởi YuLin183 86.5K 7.1K
Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San
Thể loại: hài hước, giang hồ
Đây là phần 2 của Tuyệt mỹ công tử
ai chưa đọc phần 1 vẫn có thể đọc luôn phần này vì đoạn đầu đã giải thích sơ qua. Nhưng ta khuyến khích đọc phần 1, phần 1 rất hay.
Văn án
Từ khi xuyên qua đến chốn giang hồ này, ba chuyện khiến Vương Nguyên đau đầu nhất chính là:
Thứ nhất fan quá nhiều, thứ hai fan quá nhiều, thứ ba vẫn là fan quá nhiều.
Vương Tuấn Khải: Phu nhân, dưới chân núi lại có một nhóm dân chúng tới nữa, nói muốn theo ngươi học cầu mưa.
Vương Nguyên khiếp sợ, ta sở hữu loại năng lực cao siêu này từ bao giờ a?
Vương Tuấn Khải: Phu nhân, dân chúng còn nói họ nhìn thấy ngươi ở trà lâu nôn khan, dặn dò ngươi cần phải dưỡng thai thật tốt.
Vương Nguyên khóc không ra nước mắt, thật sự ngày đó là do ta ăn quá nhiều.
Giang hồ chẳng lẽ không phải là nơi hết có huyết vũ lại đến tinh phong sao, các ngươi không dựa theo nội dung vở kịch một chút đi a!
[Kaiyuan] [Nc21] Hoàng hậu à, ta sủng nàng!!!
Bởi Linh_sociu 33K 1.6K
[Khải Nguyên ver]: Thác liễu! Thác liễu(hoàn...
Bởi Annhien_98715 38.2K 3.4K
Tên tác giả: Vô ti
Pairing: Tả Thụy Nham và Trì Vị Phong
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản eidt: Hoàn. *tung bông* TT^TT
Thể hoại: hiện đại, bá đạo thủ trưởng công vs ngốc nghếch nhân viên thụ, hài, tình cảm nhẹ nhàng, công sủng thụ, H, HE.
* War: Đừng tin văn án, nó chém đấy muahahahah!!!
Văn án:
Bởi vì một tin nhắn sai mà em “thụ” xui xẻo bị sếp “công” của mình theo dõi.....
Em- nhân viên dưới quyền anh một ngày đẹp trời nhắn tin chúc mừng sinh nhật mẹ “ Trên đời này người yêu mẹ nhất là con!” Chẳng may lại nhắn nhầm sang máy anh.
Anh- sếp trên đầu em, nhận được tin nhắn “ Trên đời này người em yêu nhất là anh!” đã đinh ninh em yêu mình chết đi sống lại, anh đã reply “ Anh hiểu”
*Tại TQ chỉ xưng wo-ni nên anh công mới hiểu lầm ý
Mọi chuyện cứ như vậy đi lệch theo một lộ tuyến kỳ cmn lạ mà cả hai không ai ngờ tới
Anh công thập phần đáng yêu a~. Anh ý ít nói, hiền lành, mặt không biểu cảm ( mặt than đấy ạ) nên bị coi là vô tâm, có chút bá đạo nhưng coi em người yêu như là bảo bối nhaaa... Còn em chính là một tội nhân a~~~.
* Truyên này mình chuyển ver khi chưa có sự đồng ý của tác giả nên thỉnh mọi người đừng đem đi đâu. Cảm ơn rất nhiều a~~~
[Khải Nguyên ver] Truy Ái Tiểu Tình Nhân
Bởi ThcMnNg 11.8K 872
Tác giả: Vi Hân
Thể loại: hiện đại, hắc bang, bá đạo ôn nhu công x đáng yêu khả ái dụ thụ, 1×1, HE.
Nhân vật chính: Vương Tuấn Khải x Vương Nguyên
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Hoàn
Editor: Vân Du
Short Fic [KaiYuan - XiHong] Báo Tuyết Sao...
Bởi ThuVng7 27.7K 2.3K
Author : Vương Thùy
Thể loại : H(18+), HE,...
Hắn là chủ tịch tập đoàn KR , là ông trùm của cả hắc đạo và bạch đạo . Hắn thật sự ko phải con người , hắn là báo tuyết . Ko những thế , hắn còn là người mạnh nhất trong dòng tộc , là vua của loài báo .
Cậu là con cưng của chủ tịch tập đoàn Vương Thị . Cực kì xinh đẹp
Thể loại : H , HE , SE , sinh tử văn
-
Ngươi...ngươi lấy giúp ta y phục được không? - Tùy Ngọc nuốt cục tức
xuống, cố gắng nhẫn nhịn nói nhỏ nhẹ, không kìm được mà nghiến răng.
- Vì sao ta phải giúp ngươi? - Thường An dán chặt ánh mắt của mình trên người Tùy Ngọc, nở nụ cười giảo hoạt.
Hắn là có ý đồ! Có ý đồ!
Tùy Ngọc giận đến đỏ
mặt, hừ nhẹ một tiếng, tay giữ chặt chiếc chăn trên người, leo xuống
giường. Sau đó nhảy như thỏ con ra đến cửa, bộ dáng mười phần đáng yêu!
Định trở về tẩm cung của mình.
- Trả chăn lại cho ta,
sau đó muốn đi đâu thì đi. - Thường An lười nhác trả lời, sau đó nhếch
môi, vẻ mặt không hiểu sao nhìn vào lại có cảm giác thật gian manh nha!
Hắn rốt cuộc là đang muốn cái gì đây?!
Y khựng người lại vì câu
nói đó, phút chốc cứng đờ. Khóe môi không tự chủ được mà run rẩy. Sau
đó hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, xoay người nhìn hắn, cố gắng nở ra nụ
cười nhẹ nhàng như ánh mai, động lòng người.
- Thường An, ngươi cho ta mượn một chút được không? Ta hứa sẽ trả a!
Giọng nói muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
- Đương nhiên không! - Hắn đáp gỏn lọn, trong lòng vui sướng không thể tả!
Gì chứ! Cơ hội trời ban!
Hắn có mù cũng không thể bỏ qua được! Đây cũng là Vương Nguyên bảo hắn
làm như vậy mà. Hợp tác với Tiểu Nguyên có phần rắc rối. Bất quá người
hưởng lợi lại là hắn.
Cái này là biến thù thành bạn!
1
- Ngươi... ngươi làm ơn
đi mà...- Tùy Ngọc thật rất tức giận nha! Hận không thể nhào vào giết
chết hắn! Nhưng bây giờ y là người yếu thế! Nhịn! Nhất định phải nhịn.
- Không!
- Ta xin ngươi đấy.
Trước ánh mắt cầu khẩn kia, Thường An cười thích thú. Muốn hắn tha cho? Không bao giờ!
- Cứ ở đây đi! Khi nào ta cảm thấy vui, ta liền đi lấy y phục cho ngươi.
Ba đường hắc tuyến hiện
rõ rệt trên người Tùy Ngọc. Sớm biết như vậy thì lúc đó y sẽ bỏ đi! Để
mặc hắn ở trong đám tuyết kia. Mặc dù... người mang y về đây lại là hắn!
Thật đáng tức!!!
Y nguyền rủa hắn! Vạn lần nguyền rủa! Nhưng trên mặt lại nở ra nụ cười lấy lòng. Cố gắng nặn ra hai chữ trong khó khăn.
- Cảm...ơn...
Thường An ngáp một hơi, trút bỏ hết y phục của mình, leo lên giường, nằm sấp lại.
- Tới, đấm bóp cho ta!
Nhịn! Phải nhịn cho bằng được!
- Đ...ư...ợ...c...!
Tùy Ngọc nhanh chóng
nhảy tới chỗ Thường An. Bàn tay khéo léo, lại nhỏ nhắn mềm mại chạm vào
da rắn chắc kia, xoa xoa bóp bóp từng chi tiết, lướt nhẹ nhàng lên
xuống. Xem chừng vẫn có đôi phần cứng nhắc.
Còn Thường An á? Đang nhắm mắt mà hưởng thụ, nụ cười gian trá không thể nào thiếu được?
Ai bảo hắn ôn nhu? Chỉ là hắn thích hành hạ người hắn để ý như thế này thôi!
Thật là tình thú nha!
Mà Tùy Ngọc sau một hồi
tức giận lại ngây ngất, bị mê hoặc bởi tấm lưng rắn rỏi hấp hẫn vạn
người kia, bàn tay y khẽ vuốt ve lấy nó, từng chút một!
Thì nói thẳng ra là y có đôi chút thích hắn đó! Thì sao nào?! Cũng chỉ là...chỉ là...Aishi, quên đi!
...
Khung cảnh này thật lãng mạn...
- Này! Chén canh nóng ta làm cho ngươi đấy, mau uống đi!
- Ngươi có bỏ độc không? Thật đáng nghi ngờ!
- Độc cái đầu ngươi! Không uống thì ta đem đi đổ!
- Nha, không được! Ta uống, để ta uống!
Tùy Ngọc vươn tay với tới chén canh đang bị Thường An giữ. Bất ngờ trượt chân...
Môi chạm môi...
+
Bốn mắt chạm nhau...
Bốn phía đột nhiên chìm trong im lặng...