-
Thường An... - Tùy Ngọc khuôn mặt trắng bệt như không còn một giọt máu
vì sợ hãi, y mấp máy môi, cố gắng lên tiếng gọi, âm thanh yếu ớt, run
run.
Thường
An giật mình, xoay người, bước chân dài hơn tới chỗ Tùy Ngọc, ôm trọn
lấy thân hình nhỏ bé kia. Đầu hắn cọ sát vào cổ y, tay đan xen vào mớ
tóc rối, vuốt ve yêu chiều.
- Đừng sợ, có ta ở đây! Ta bảo vệ ngươi!
Tùy
Ngọc nhắm mắt, hàng mi cong che đi đôi mắt đang run lên vì hạnh phúc
đi, khẽ dụi vào lòng ngực rộng lớn tưởng chừng bao la và vô cùng ấm áp
kia. Nhỏ nhẹ lên tiếng.
- Ân!
Hắn
cởi lớp áo ngoài của chính mình, khoát lên người y, che đậy làn da
trắng trẻo không một chút tì vết cùng những điểm nhạy cảm trên cơ thể mà
chỉ thuộc riêng về mình hắn.
1
Mắt
phượng nheo lại, nhuốm tia nguy hiểm, người đầy nộ khí. Hắn nhanh chống
bế Tùy Ngọc tránh né sang chổ khác khi lũ sơn tặc vừa định thần lại,
đánh lén sau người hắn.
Hắn
hừ nhẹ, ánh mắt âm ngoan nhìn chúng. Tộc độ nhanh còn hơn tia chớp cùng
lực đánh chỉ kém Thiên Viễn một chút, nháy mắt lũ sơn tặc bị hạ gục.
Hắn ra chiêu vô cùng độc ác! Mạnh bạo!
Sau đó ôm Tùy Ngọc phi thân trở về hoàng cung.
...
-
Ta xin lỗi...ta...ta không nghĩ sẽ xảy ra sự việc
này...ta...ta...hức...hức - Tiểu Nguyên khóc nấc lên, bàn tay quẹt đi
nước mắt đang chảy ra như mưa.
Cậu thật hối hận! Nếu Thường An không tới nơi sớm, cậu e rằng mình sẽ cắn rứt lương tâm đến chết.
Tuấn Khải nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, lòng đau xót không thôi, ôm trọn cậu mà an ủi.
- Nguyên Nguyên, không sao rồi... ngoan... nín...nín!
Còn
Thường An, hai tay vuốt ve lấy Tùy Ngọc nhà hắn đang ngủ say trong lòng
mà há hốc mồm. Rốt cuộc người cần an ủi là kẻ nào chứ? Thật vô lý!
- Các người... MAU BIẾN ĐI VỀ CHỔ KHÁC MÀ TÂM SỰ!!! NGỌC NGỌC CỦA TA CẦN NGHỈ NGƠI!!!
-
“Ngọc Ngọc”? Ngươi gọi thân thiết như vậy từ lúc nào thế? - Tiểu Nguyên
giật mình, liếm liếm môi, vẻ mặt đê tiện nhìn kẻ vừa phát ngôn.
- Ta...thì... - Mắt Thường An đảo liên tục, gương mặt tuấn mĩ phút chóc ửng đỏ. Sau đó thẹn quá hóa giận mà hét lên.
- Liên quan gì tới ngươi!!! Mau đi đi! Đi đi!
Hắn chính là đang đuổi người a!!!
-
Vậy ra cách của ta cũng có kết quả không ít nha! Ngươi phải biết ơn ta
đó~~~! - Cậu sung sướng, ánh mắt sáng rực rỡ, se se đầu ngón tay. Trên
mặt hiện rõ bốn chữ : ta cần châu báu!!! . Thật vô liêm sỉ!!!
Tiếp
đó bị một cái trừng mắt rợn người, tiểu hồ ly sợ hãi, mếu máo, làm nũng
với phu quân của nó rồi ba chân bốn cẳng chạy về tẩm cung của mình,
cũng không quên kéo theo người bên cạnh. Để lại trong căn phòng này là
Thường An cùng Tùy Ngọc đang trong lòng hắn, thoải mái an giấc.
Lúc
này sắc mặt hắn mới trở lại vẻ ôn nhu, ấm áp như ánh dương, đủ sức để
làm tan chảy tảng băng lạnh lẽo. Hắn nhẹ nhàng dùng tay chải lại mái tóc
có chút rối nhưng vẫn mền mại, đôi lúc vuốt ve nó.
Ngón
tay rời khỏi tóc của y, di chuyển vào khuôn mặt tuyệt mĩ, chạm tới khóe
môi hồng hồng, rồi dán chặt môi của chính mình vào nó. Chiếc lưỡi tinh
nghịch liếm cánh môi y, khiến nó từ khô rạn thành ướt át. Ngang tà chui
vào trong khoang miệng mà tự xưng bá chủ, đụng chạm từng ngóc ngách, hút
lấy vị ngòn ngọt riêng biệt của Tùy Ngọc, sau đó không tự chủ được,
quấn lấy, ve vản chiếc lưỡi nhỏ bé của y để chiếm độc. Một hôn kéo dài
dai dẳng.
Một
tay giữ sau gáy, một tay rất biết nghe ngời chủ nhân mà sờ soạng, khám
phá, ngao du khắp cơ thể Tùy Ngọc. Tay luồn vào tà áo, đùa nghịch hạt
đậu nhỏ màu hồng trước ngực. Bộ dạng vô cùng thích thú!
Đột
nhiên chiếc lưỡi của người kia nhiệt tình đáp trả lại Thường An, khiến
hắn giật mình, lập tức mở to đôi mắt xem xét sự việc bất ngờ này, lại
phát hiện được người đó đang chăm chú nhìn mình, niềm vui vẻ pha lẫn
hạnh phúc hiện rõ rệt trong đôi mắt trong veo như hồ thu đang chút gợn
sóng động lòng người.
Hắn
đưa tay, định đẩy y ra một chút nhưng lần này người chủ động lại chính
là Tùy Ngọc! Y vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, những chiếc răng không ngứng
cắn mút lấy môi hắn, đầu lưỡi ngốc nghếch chui vào khoang miệng hắn một
cách ngây ngô, vụng về nhưng cũng đủ kích thích thêm thứ đang dâng trào
trong hắn.
Thường An ôm y, cả hai cùng ngả xuống giường, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi y, giành co, mút mát lẫn nhau đầy thích thú.
Tùy
Ngọc nhanh chóng giúp hắn cởi bỏ bộ y phục màu ngọc lam quyền quý trên
người, tay vuốt ve lấy bờ vai săn chắc, rộng lớn kia. Bộ dáng câu dẫn,
mị hoặc...
- Ưm...ưm... - Tùy Ngọc không tự chủ, cất tiếng rên. Cả tiếng “chùn chụt “ cũng theo đó phát lên như tiếng ngân nga.
Nước bọt cả hai thấm vào nhau, hòa làm một, tạo nên một sợ chỉ bạc óng ánh liên kết hai người lại với nhau.
Cảnh sắc giờ đây nhuộm màu của ái muội, lay động tâm can...