Trái Ý Trẫm! Sẽ Chết!

Chương 37: Chương 37




- Tránh xa ta ra!!! Ta không muốn mặc cái thứ gớm ghiếc ấy!

- Đúng a! Ta cũng đếu có muốn!!!

Tiếng thét thất thanh in ỏi của hai “tân nương” vang vọng trong khắp căn phòng được trang trí bằng những vật dụng màu đỏ.

Chúng nó cũng chả thèm để ý hình tượng, nhảy từ nơi này sang nơi khác như con khỉ, có khi leo lên cột nhà để chạy trốn khỏi mấy cung nữ lẫn thái giám ở phía dưới!

Lí do á? Là bị bắt y phục của tân nương đó!!!

Thế quái nào chứ??? Họ là nam nhân! Là nam nhân đó? Có thấu hiểu được không?!!!

Cả hai tên tiểu quỷ kia không ngừng nghiến răng nghiến lợi, đều thề một điều rằng khi họ thoát khỏi đây thì nhất định sẽ hành hạ hai tên sói đói khó ưa kia đến chết!!!

- Xin hai vị... hãy mau mặc y phục này vào... nếu không chúng nô tài sẽ bị trách phạt...

- KHÔNG MẶC!!! ĐƯA ĐỒ TÂN LANG ĐÂY!!!

- Nhưng hai vị là tân nương... - Tiểu thái giám nuốt nước bọt, ánh mắt hoảng hốt cùng lo sợ nhìn hai con người đang đu trên cột nhà.

- IM ĐI!!! Bảo Tuấn Khải cùng Thường An đến đây cho ta!!! - Chúng nó gào thét, vẻ mặt hung dữ vô cùng luôn!

Vậy mà...

- Hử? Nguyên Nguyên không nghe lời?

- Ngọc Ngọc thật hư nha!

Những tiếng nói trầm ấm mang nét yêu chiều từ đâu truyền đến khiến hai con tiểu hồ ly giật mình, run sợ, cả người cứng đờ, sau đó lại rất biết điều mà nhảy xuống đất.

- Nguyên Nguyên muốn tự mặc hay muốn ta mặc giúp? - Tuấn Khải phẩy tay ra hiệu cho đám người kia lui xuống, kế đó là liếc nhìn về phía tiểu thiên hạ của mình, nhếch môi cười. Vẻ mặt chín phần ôn nhu, một phần còn lại thì là... biến thái đó a.

Thấy thế Thường An cũng gật đầu tán thành, ánh mắt dán chặt vào người bảo bối của mình. Lặp tức hai con người kia kinh sợ, người mềm mũn, một chút khí thế lúc ban nãy cũng chẳng còn. Đơn giản vì chúng sợ số phận bạc bẽo của chúng trong đêm tân hôn đó!!!

Oa! Đừng bao giờ coi thường lời của hai con sói đói đầy uy nghiêm ở dưới kia! Muốn sống thì phải hảo hảo nghe lệch nha!

Tiểu Nguyên cùng Tùy Ngọc phồng má, trợn mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu. Đứng yên cho hai kẻ kia mặc giúp. Ờ thì chúng cũng hơi lười đó!

Bộ y phục cũng chỉ có một chút giống y phục của tân nương, có điều nhìn nó đẹp hơn, giản dị hơn nhiều, nhưng cũng chẳng kém phần lộng lẫy. Những đường nét thêu phượng hoàng cực kì sống động, đầy uyển chuyển, một vài hạt ngọc đính ở cổ áo khiến bộ y phục càng thêm hấp dẫn.

Trong lễ đường.

Những rèm cửa màu đỏ rực rỡ, những đồ vật xoa hoa, những lễ vật quý bấu của các nước láng giềng mang tới để chúc mừng hòa nguyện cùng không khí náo nhiệt, tiếng cười nói của khách khứa khiến hoàng cung trở nên ấm áp, vui vẻ hơn, chỉ tiếc một điều rằng vẫn còn hiện diện một vài kẻ thích nịn nọt.

Giờ lành đã đến!

Hai thân ảnh bé nhỏ được dẫn vào, dáng vẻ xinh đẹp hiện rõ ở thân hình thon thon kia, bất quá mọi người trong nhìn thấy được ánh mắt đầy sát khí cùng lửa hận được che giấu sau khăn hỉ. Chỉ là họ bị hai kẻ kia bắt nạt thôi!

Thật cẩu huyết! Bảo thay đồ giúp mà còn dám chiếm một chút tiện nghi của họ! Quá đáng! Chúng nhịn một lúc thì chết sao chứ? Thứ sắc lang!!!

Tiểu Nguyên cùng Tùy Ngọc ánh mắt nguy hiểm, nghiến răng, tay bấu chặt vào tà áo. Lại càng khó chịu hơn khi cứ bị người ta quay mình vòng vòng!

Ngô! Chóng mặt nha!

Cho đến khi câu nói đầy ghê rợn của bà mai vang lên, hai con người kia lặp tức trưng ra bộ mắt muốn khóc!

Câu gì á? Đương nhiên là “ Đưa vào động phòng rồi”!!!

Ít ra họ còn may mắn vì tân lang phải ở lại uống rượu mừng cùng quan khách. Nhưng chúng biết cái thời khắc mà chúng phải chịu cực hình sắp đến!!!

Trước khi mỗi người được đưa về phòng riêng, hai kẻ ấy dường như có tặng nhau một cái liếc mắt đầy thông cảm, cứ như một lời chúc bình an ấy mà!

Khổ thật! Cùng lắm là không thể bước xuống giường trong một thời gian dài thôi mà! Có cần làm quá vậy không a~~~?

-----***-----

Buổi sáng bình minh, những sợi nắng yếu ớt rọi lên từng chiếc lá nhỏ nhoi, làm ánh lên những hạt sương long lanh còn động trên lá.

Ở xa xa kia, bốn con người ngồi đó.

Hai kẻ nở nụ cười biến thái, thỏa mãn, hai kẻ còn lại thì trưng ra bộ mặt vô cùng khó coi, nhăn mày nhăn mặt, tay lâu lâu ôm hông, cũng đôi chút xoa xoa mông.

Ồ! Ít ra vẫn còn xuống giường được đấy! Có sao đâu nào!!!

Lại còn sức ngồi ăn sáng nữa chứ!

Mà Tuấn Khải cùng Thường An chỉ nhìn bọn họ, có lẽ chúng no rồi a!

Có ai biết được rằng bây giờ, trong suy nghĩ của hai kẻ biến thái đang tìm mọi cách để đưa bảo bối của mình trở lại tẩm cung để làm chuyện đại sự đó!!!

Ai nha! Thật tội nghiệp cho những kẻ nằm dưới!

Nhưng mà, chẳng phải cuộc sống như vậy lại vô cùng thú vị sao?

Tràn ngập trong những tiếng cười và... vô vàng tiếng chửi rủa...

Gió khẽ đưa... hoa khẽ bay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.