Tiếng va chạm cơ thể cùng tiếng rung của giường hòa quyện thành thứ âm thanh mị hoặc.
Tay của Vương Nguyên giữ chặt vai hắn, đôi chút cào bấu vì đau đớn.
Thứ dịch bắn vào bên trong tiểu huyệt đã sưng lên của cậu khiến cậu cảm thấy sung sướng.
Phần dương vật kia của hắn nhanh chóng nóng dần lên, thô hơn nữa làm Vương Nguyên khó chịu, hai chân cọ sát vào giường.
- A...ha.. ưm...nóng...nóng...ư....
Miệng của Tuấn Khải phát ra vài tiếng gầm nhẹ.
Hông hắn liên tục thúc vào tiểu huyệt của hắn, mỗi cú thúc ngày càng một mạnh, cũng manh theo âm vị thỏa mãn. Tốc độ cũng nhanh theo đó.
- Mạnh...mạnh lên nữa...a ha...thật thoải mái... - Đầu óc của Vương Nguyên mụ mị đi, không nhận thức được chính bản thân mình vừa nói gì. Chỉ biết nhắm mắt mà tận hưởng.
- Hảo... - Tuấn Khải liền tăng lực đẩy.
Cả căn phòng chìm trong hương vị của dục vọng, đan xen cùng tiếng rên và tiếng thở dốc.
-----***-----
Trong căn phòng mà đêm qua vừa trải qua màn kịch liệt.
Tiểu Nguyên trút giận lên mọi đồ đạc xung quanh. Cứ nghĩ rằng dáng vẻ giận dữ này trông rất oai hùng. Ai ngờ cậu lại nằm bẹp trên giường, tay quơ trúng gì thì cầm lấy ném ngay xuống đất.
Cậu còn sức đâu mà đứng dậy nổi! Đã thế phần hạ thân hết sức đau đớn, chỉ một cú vận động nhẹ cũng đủ khiến cậu ngã gục!
- Chết tiệc! F*ck you! Tiên sư nhà ngươi! Dòng họ nhà ngươi!
- Còn tưởng sẽ đánh hắn một trận te tua, rồi nghĩ hắn sẽ quỳ xin mình tha mạng. Nhưng không! Đối với hắn mình chỉ là một kẻ không sức lực! Lại còn không chịu nổi một cú đá của hắn! Thực tức chết mà!
Tiểu Nguyên lại nhớ đến đêm qua bị hắn ăn sạch sẽ! Rồi còn nào là xin hắn mau thượng cậu! Chỉ nhớ đến đó thôi mà cậu muốn đào hố chui xuống.
Thân là cảnh sát hàng đầu! Được bao nhiêu huy chương, bao nhiêu người ngưỡng mộ! Bao nhiêu tên tội phạm phải khiếp sợ khi nghe đến tên cậu! Bao nhiêu công sức rèn luyện võ nghệ phút chốc bị phá hủy chỉ vì một cú đá! Chỉ một cú đá của hắn thôi đó!
Cậu không ngờ rằng mình lại có ngày hôm nay! Cậu không ngờ! Cậu không can tâm! Không can tâm!
Đây chính là điều sỉ nhục đối với cậu! Là một sỉ nhục lớn!
Cậu muốn bóp chết hắn, muốn băm hắn ra thành trăm mảnh! Nhưng vô dụng! Suy nghĩ thôi thì làm được cái gì?
- Con mẹ nó! Chết đi,Tên Tuấn Khải ! Ngươi không bằng cầm thú!...@@%*+-)”!'...
Ngô! Không chửi nữa! Hết hơi rồi! Kiệt sức rồi!
Tiểu Nguyên nằm bẹp ra giường cứ như cục thịt, rất đáng yêu, à không! Rất tội nghiệp!
Nhìn sang chỗ bên cạnh lại càng khiến cậu thêm uất ức!
Cái gì chứ?! Xơi cậu sạch sẽ rồi bỏ đi luôn là sao? Ích nhất cũng phải an ủi cậu chứ!
Tổn thương nha!
Nhưng mà thực sự là Tuấn Khải phải thượng triều! Trong lúc hắn còn ở đây thì cậu lại ngủ say như chết!
Nằm được một lúc lâu thì cánh cửa bị đẩy ra, bước vào là Tuấn Khải
Hắn vừa nhìn cảnh Tiểu Nguyên quấn chiếc chăn quanh người như con cuốn chiếu thì tự nhiên cảm thấy buồn cười vô cùng, nhưng vẫn cố nén lại. Giữ nguyên vẻ mặt oai phong kia.
Thật thú vị!
- Dậy rồi sao?
Vương Nguyên không thèm trả lời, cuộn tròn mình lại, chui về góc giường.
- Đói không? - Hắn tiếp tục hỏi.
Vừa dứt lởi thì tiếng “ọt ọt” phát ra từ bụng của Tiểu Nguyên . Khiến cho vẻ mặt đang giận kia trở nên ửng hộ do xấu hổ.
- Haha! - Tuấn Khải bật cười.
- Cười gì chứ! - Tiểu Nguyên phụng phịu, trừng mắt nhìn hắn.
Tuấn Khải bước tới, ôm lấy cậu rồi bế vào bồn tắm.
- Thả ta xuống! - Vương Nguyên vùng vẫy.
- Muốn bị té sao? Sẽ đau lắm đấy.
Nghe vậy Vương Nguyên đành im lặng, nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn. Bộ dạng đáng yêu khiến hắn không kìm lòng được mà cúi xuống hôn cậu.
Trong phòng tắm...
- Tên biến thái kia! Mau đi ra! Ta tự tắm được!
- Đứng còn không được, lại đòi tự tắm? - Tuấn Khải nhếch môi cười, trêu chọc cậu.
- Ai bảo không được? - Tiểu Nguyên liền tạo mao. Sau đó đẩy hắn ra, cố gắng đứng vững nhưng cuối cùng lại xém bị té.
Đỡ lấy Tiểu Nguyên , Tuấn Khải xối nước lên người cậu.
- Tránh ra!!!
- Haha!
Sau đó à? Một trận đại chiến xảy ra tại đó!
-----***-----
Ai đó bực dọc chóng cằm nhìn mấy con cá bơi qua bơi lại trong ao. Con cá xinh đến thế, dễ thương đến thế mà Tiểu Nguyên lại nhìn nó như kẻ thù.
Cái này chính là “giận cá chém thớt”!
- Ai cả gan chọc ngươi? Khiến cho ngươi bực mình? - Giọng nói trầm ấm của Tuấn Khải vang lên.
- Tại ngươi! - Tiểu Nguyên trả lời vỏn vẹn.
- Vậy sao? - Tuấn Khải nhướn mày.
Tiểu Nguyên tức giận dậm chân xuống đất, trề môi.
- Haha! Trở thành người của ta có gì không được?
- Biến! Đang bực, đừng làm phiền.
- Vậy trẫm lấy lại viên ngọc bữa trước trẫm cho ngươi nhé? - Tuấn Khải nheo mắt mà nhìn.
- Ngô! Không được!
Cậu chính là kẻ thích sưu tầm đá quý, ngọc trai! Phải nói là rất cuồng! Cuồng đế mức cậu có thể chết vì nó!
Bữa trước thấy trong tẩm cung hắn có một viên ngọc trai rất vừa mắt cậu. Thế nên cậu quyết định lấy nó luôn!
Bây giờ nó là của cậu! Giờ đòi lại là thế nào??? Tát chết giờ!
Tuấn Khải bật cười, hắn thật may mắn biết được điểm yếu này của cậu!
- Trẫm nhớ là trong tẩm cung của trẫm còn rất nhiều đá quý... Ngươi xem... - Vừa nói vừa liếc mắt sang Tiểu Nguyên
Đôi mắt cậu lóe sáng, phóng nhanh qua chổ hắn. Nắm lấy áo hắn mà kéo kéo. Miệng chảy cả nuớc dãi!
- Nếu muốn... trở thành người của trẫm!
- Mệt ngươi thật đấy! Không phải ngươi chiếm lấy ta rồi sao? Mau đưa ta đá quý!
- Được, vậy đã giao kèo rồi đấy! Haha.
Sau đó cả hai kéo nhau tới tẩm cung.