Trái Ý Trẫm! Sẽ Chết!

Chương 4: Chương 4




  Ngồi nghịch ngợm chiếc lồng chim trước mặt, đưa tay vào chọt chọt chú chim họa mi khiến nó tức giận cắn vào tay của Vương Nguyên một phát!

- Mày không dễ thương chút nào! - Ai đó rảnh ngồi ngồi trợn mắt nhìn chú chim nhỏ. Nhưng đáng tiếc nó cũng không thèm đếm xỉa đến cậu.

- Thật quá đáng! Có cần chảnh vậy không? Ta lột da ngươi bây giờ!

Vẫn bị bơ! Cái này do ăn ở thất nhân thất đức đây mà!

Chán nản mà ngồi nhìn chằm chằm vào nó, lại bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy từ đằng sau, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến Vương Nguyên giật mình.

- Thời hạn của ngươi đã hết, bây giờ ngươi là của ta.

- Không nha! - Vương Nguyên trề môi ra mà trả lời.

- Ngươi không có quyền định đoạt ở đây! - Tuấn Khải dùng lực ôm chặt hơn, tay cũng bắt đầu sờ sẫm.

- Ách, tay ngươi đặt đâu vậy hả?! Này!!!... Mau buông ra!!!

Gì chứ, cậu cũng là một cảnh sát hàng đầu mà! Võ nghệ cao cường! Từ trước đến nay chưa ai hạ gục được cậu! Vì cớ gì lại phải sợ tên Tuấn Khải tầm thường này chứ!

Đúng vậy, phải cho hắn biết tay!

Nghĩ rồi cắn mạnh vào tay hắn, nhanh chóng thoát ra được.

- Ngươi...! - Tuấn Khải thân hắc khí, phẫn nộ nhìn cậu.

Vương Nguyên dùng toàn lực, tay tạo thành nắm đấm, phóng thẳng về phía hắn.

Tuấn Khải lại chỉ đứng yên, nheo mắt mà nhìn.

-

 Nhóc con, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta. - Vương Nguyên cười đắc ý.

- Vậy sao?

Nắm đấm mạnh mẽ vụt tới, nhưng lại bị Tuấn Khải chặn lại một cách nhẹ nhàng. Tiếp đó giữ chặt lấy cổ tay của Vương Nguyên khiến cậu đau điếng cả người.

Vùng vẫy thế nào cũng không thoát, đành dùng chân đá hắn thật mạnh. Đây chính là cú đá khiến bao nhiêu tên tội phạm nguy hiểm phải ngả gục!

Thế nhưng khi Tuấn Khải bị trúng đốn của cậu, hắn vẫn đứng yên như bình thường, như chưa từng có chuyện gì đã xảy ra.

- Không... không thể nào... - Vương Nguyên lắp bắp nói.

Cơn đau từ cổ tay truyền tới ngày càng nhiều, mặt cậu càng biến sắc. Mặc dù dùng hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát.

Dường như những đòn tấn công của cậu đối với hắn là vô lực!!!

Ngay sau đó, Vương Nguyên bị Tuấn Khải đá mạnh mẽ vào bụng, cơn đau dữ dội, như xé toạt cậu ra khiến Vương Nguyên ngã khuỵu xuống. Cậu co người lại, ôm lấy thân mình, máu đỏ tươi chảy ra từ trong miệng cậu.

Vương Nguyên chắn chắn rằng hắn rất mạnh! Mạnh hơn mình rất nhiều! Một sức mạnh khủng khiếp.

Cậu đương nhiên biết cú đá vừa rồi, hắn chỉ dùng một tí lực. Nhưng cũng đủ để cậu bị trọng thương!  

  Cơn đau vẫn chưa tan nhưng Tuấn Khải lại kéo người cậu, bế lên rồi mạnh bạo thẩy lên giường, khiến cho cậu lãnh thêm một trận đau dớn đến xương tủy.

Cũng chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm thấy cả người bị đè.

- Ngươi... đừng... coi như ta xin ngươi... - Vương Nguyên hốt hoảng nhìn hắn.

Tuấn Khải chỉ im lặng, liếm sạch vết máu trên khoé môi cậu. Rồi mạnh bạo xé bộ y phục của cậu ra, để lộ cơ thể trắng noãn đã sớm ửng hồng trông vô cùng dụ tình kia.

- Đừng!!! - Vương Nguyên sợ hãi, khóc nức lên. Lấy tay che đi thân thể mình.

- Xin ngươi đừng! Ta... ta không muốn! - Vương Nguyên liên tục lắc đầu, lại không ngừng giãy dụa. Càng thêm kích thích!

Tuấn Khải cúi người, ngậm lấy vành tai của Vương Nguyên, sau đó rót vào tai cậu một câu.

- Nếu ngươi dám trái ý trẫm, ngươi sẽ chết!

Dứt lời, nâng cằm cậu lên, điên cuồng cắn mút lấy đôi môi căng mộng kia.

Đầu lưỡi linh hoạt tách đôi môi ra, luồn vào khoang miệng cậu mà tàn phá, ngang tàn cuốn lấy lưỡi Vương Nguyên chơi đùa.

Nụ hôn điên cuồng, phát ra những tiếng “chụt chụt” mị hoặc.

- Ưm...ưm...ư... - Vương Nguyên vùng vẫy nhưng thất bại.

Nụ hôn kéo dài cho đến khi cả hai không còn sức lực. Tuấn Khải luyến tiếc buông môi cậu ra, hắn chưa từng có cảm giác muốn chiếm lấy ai đó mạnh mẽ như lúc này.

Tay của Vương Nguyên không ngừng cào bấu, đấm hắn nhưng vô ích. Lại bị bàn tay mạnh mẽ kia giữ chặt lấy hai tay cậu, kéo lên đỉnh đầu. Tiếp đó dùng dây đai quần cột lấy hai tay cậu.

Vương Nguyên cơ thể giãy dụa, uốn éo còn thêm hấp dẫn Tuấn Khải. Hắn nhanh tay cởi bỏ y phục trên người mình, rồi lại sờ soạng khắp nơi trên cơ thể dụ tình kia.

- Thả ta ra! Thả ta ra! Tên chết tiệc! Tiên sư nhà ngươi!

Tay sờ nắn nhũ hoa trước mặt, khiến nó từ mền mũn trở nên cứng lại, ửng đỏ lên. Tuấn Khải cắn nhẹ lấy nó, không ngừng mút, tiếp đó cũng làm tương tự với nhũ hoa còn lại.

- A! Ưm...ưm...buông ra...

Hôn lấy cổ Vương Nguyên, rồi đến xương quai xanh, rồi lan rộng ra phần vai và ngực. Mút lấy từng chút một, từng chút mạnh mẽ.

Cho đến khi khắp cơ thể cậu chằn chịt vết tích của hắn mới chịu hài lòng mà dừng lại.

Sau đó chú ý đến tiểu phân thân bé nhỏ, trắng trẻo đang không ngừng run rẩy kia. Tuấn Khải đưa tay xoa bóp, vuốt ve lấy nó, động tác rất thuần thục. Phút chóc bị kích thích, làm cho tiểu phân thân đáng thương ấy dựng đứng lên, trên đỉnh chảy ra tinh dịch.

- Haha!!! Hảo đáng yêu! - Tuấn Khải bật cười.

Rồi cúi người ngậm lấy nó, mút nhẹ nhàng, dần dần trở nên mạnh bạo. Đầu lưỡi liếm từ đỉnh xuống phía dưới. Sẵn tiện nuốt luôn thứ dịch mà nó tiết ra. Tiếng “chụt chụt” tiếp tục vang lên.  

  - A! Ưm...ưm...Ta...ta giết ngươi! - Vương Nguyên giãy dụa liên hồi. Cơ thể bắt đầu nóng lên, nhất là phía hạ thân. Cơ thể phản bội chủ nhân của nó, gào thét mong muốn được giải thoát.

Dâm dịch bắn ra từ dương vật đang cương cứng lên, trông vô cùng đáng sợ của hắn, bắn lên vùng bụng và cả tiểu phân thân của Vương Nguyên

- Ưm... mau dừng lại!

Trái ngược với lời nói, hai chân Vương Nguyên cọ sát vào giường, rồi chủ động tách ra, hông cũng khẽ nâng lên đón mời.

Tuấn Khải nhếch môi cười.

- Hình như cơ thể ngươi không nghe lời ngươi?

- Chết tiệc! - Vương Nguyên người đầy mồ hôi, đang cố đấu tranh với dục vọng.

Giữ chặt lấy hông của Vương Nguyên, chỉnh lại đúng tư thế. Nhanh chóng thúc mạnh vào tiểu huyệt mền mại co rút đóng mở kia.

- AAAA!!!! - Cảm giác như cơ thể mình bị xé toạt ra. Vương Nguyên liền vùng vẫy trong vô ích.

Tuấn Khải kìm nén lại dục vọng đang gào thét, không vận động. Nhếch môi nhìn.

Hắn chính là muốn trêu đùa cậu.

Còn Vương Nguyên, dục vọng cũng đang chiếm lấy, bao trùm cơ thể cậu. Khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

- Ư...ưm...ưm...

- Nếu muốn! Cầu xin trẫm, trẫm sẽ ban cho. - Đôi tay vuốt ve da thịt sớm đã ửng đỏ của cậu, nhằm kích thích.

- Không...không...đời nào...! - Vương Nguyên cơ thể không ngừng uốn éo.

- Vậy sao?

Nói rồi từ từ rút dương vật ra khỏi tiểu huyệt đang đói khát kia.

- A! Đừng!... - Hành động của Tuấn Khải làm cậu vô cùng khó chịu, bức rức.

Tuấn Khải cố tình giả bộ không nghe thấy gì, tiếp tục rút ra từ từ.

- A... ta...ta xin ngươi... xin ngươi...

- Trẫm không nghe rõ, cũng không hiểu ngươi đang nói gì cả. - Cười gian tà mà nhìn Vương Nguyên

- Ưm...ưm...ta...ưm...xin...ngươi...mau thượng ta...xin ngươi...ta...sắp...ưm...không chịu nổi...rồi!!! - Vương Nguyên nói lớn, cầu xin.

Ngay lặp tức, Thiên Viễn liền đâm sâu vào người Tiểu Nguyên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.